Chương 15: Chu Dần Chi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Tuyết Ninh cố ép mình tạm thời không được nghĩ quá nhiều, những chuyện như ánh mắt, đã vậy còn là lần đầu gặp mặt, chẳng qua cũng chỉ là manh nha khởi đầu của mọi thứ mà thôi. Nam tử nhìn nữ tử mình thích, ánh mắt rất dễ nhận biết. Bởi vì ngoài yêu thương, luôn xen lẫn ít nhiều dục vọng. Nhưng nữ tử nhìn nữ tử mình thích, không xen lẫn dục vọng, về bản chất mối quan hệ không hề có khác biệt gì quá lớn so với nhìn một bằng hữu vô cùng yêu mến mười phần thân thiết. Hẳn nàng đã bị kiếp trước để lại bóng ma tâm lý quá sâu nên có chút sợ bóng sợ gió thôi.

Sau khi nghĩ lại, Khương Tuyết Ninh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Một phen nội tâm xoay chuyển nhưng trên mặt nàng vẫn là sóng yên biển lặng, hoàn toàn không nhìn ra được gì. Dù Thẩm Chỉ Y đứng rất gần, lại không biết nội tâm Khương Tuyết Ninh trăm biến ngàn chuyển xoay vần bao nhiêu suy nghĩ kỳ quái hoang đường. Thẩm Chỉ Y chỉ gọi cung nhân bên cạnh lấy ra một tấm gương nhỏ bằng bàn tay luôn mang theo trong người, lúc nhìn thấy nét vẽ như cánh hoa anh đào kia, ánh mắt loé lên, đã có mấy phần xúc động.

Ban nãy khi nàng mới gặp Khương Tuyết Ninh, quả thực kinh ngạc vì dung mạo nàng, tưởng rằng Yến Lâm thích nàng chẳng qua chỉ vì nhan sắc đẹp này. Nhưng qua hai ba câu nói kia, vị Khương nhị cô nương này lại cho Thẩm Chỉ Y nhìn thấy một mặt hoàn toàn khác với tiểu thư khuê các bình thường của nàng. Tiểu thư khuê các nào trong kinh có thể nói ra những lời này?

Nàng cùng Yến Lâm chơi đùa từ nhỏ đến lớn, giờ đây nghĩ lại, trước nay hắn không phải người bị sắc đẹp mê hoặc, quả thực vị Khương Nhị cô nương này có điểm rất đáng được người khác yêu mến, nên hắn mới thích. Thẩm Chỉ Y đến gần hơn, cười kéo tay Khương Tuyết Ninh: "Ngươi nói chuyện thật làm người khác yêu mến, khó trách Yến Lâm thích ngươi, ngay cả ta cũng không kiềm được sắp thích ngươi rồi."

Nàng không nói còn không sao, vừa nói ra đã khiến Khương Tuyết Ninh run chân suýt thì quỳ xuống. Dây cung căng trong đầu bị kéo căng như sắp đứt đôi, cũng cố gắng ngăn lại ý muốn rút tay mình khỏi tay Thẩm Chỉ Y, nàng triệt để giấu đi biểu cảm tự nhiên lúc trước, tỏ ra hết sức kinh sợ, đáp: "Thần nữ không biết giữ miệng, nói hươu nói vượn, xin công chúa chớ trách."

Thẩm Chỉ Y thấy nàng bỗng nhiên trở nên như vậy, run rẩy e sợ không còn chút nào thần thái cùng phong hoa lúc kéo nàng lại giơ bút vẽ ban nãy, bất giác khẽ nhíu mi, muốn nói gì đó.

Lúc này bên cạnh lại có người nói: "Điện hạ khiến nàng ấy sợ rồi."

Thẩm Chỉ Y quay đầu nhìn lại. Người nói chuyện là một nữ tử trang phục lộng lẫy, lúc trước vẫn luôn đứng bên cạnh Thẩm Chỉ Y, bàn về khí phái toàn thân cũng chỉ thua Thẩm Chỉ Y một chút. Y phục đều dùng gấm Tứ Xuyên thượng hạng làm nên, chỉ riêng viên minh châu khảm vào mạt ngạch trên trán đã có giá trị không nhỏ, chớ nói chi vòng dương chi bạch ngọc trên cổ tay kia, gần như không chút tạp sắc. Chân mày tựa núi xa, mắt phượng. Tóc như suối, má như tuyết. Dù không phải kiểu tướng mạo khiến người ta vừa nhìn đã ghen tị như Khương Tuyết Ninh, nhưng trong khách sảnh này cũng tuyệt đối là rực rỡ nổi bật, càng không cần phải nói đến khí chất kiêu ngạo tự nhiên hiện hữu trên gương mặt nàng, tuy trên môi mang nụ cười, lại mang đến cho người ta cảm giác không giận tự uy. Xem ra đây là người có thực lực. Khương Tuyết Ninh nhận ra đây là Đại tiểu thư của Thành Quốc Công phủ Tiêu Xu. Hoặc nói rõ hơn một chút...

Đây là Đại tiểu thư Thành Quốc Công phủ Tiêu thị kiếp trước gần như bị Tạ Nguy thảm sát diệt tộc.

Từ ban nãy, nàng vẫn chỉ đứng bên cạnh nhìn, lúc này mới lên tiếng. Chỉ là Thẩm Chỉ Y nghe xong có chút bất mãn. Tiêu Xu liền cười, phe phẩy quạt trong tay, nhìn Khương Tuyết Ninh, lại ghé bên tai Thẩm Chỉ Y nói khẽ mấy câu. Thẩm Chỉ Y nghe xong, đôi mắt liền vụt qua mấy phần vui thích, vết sẹo dưới mắt trái vốn không dễ nhìn đã được vẽ lên như cánh hoa màu anh đào, lập tức tôn lên vẻ đẹp của nhau, khiến cả gương mặt như bừng sáng lên. Nàng cười lên vỗ tay nói: "Ý này của ngươi thật hay." Sau đó nàng nói với Khương Tuyết Ninh: "Hôm nay nhiều người không tiện, ngày khác ta lại tới tìm ngươi đi chơi."

Khương Tuyết Ninh không nghe thấy rốt cuộc Tiêu Xu đã nói gì với Thẩm Chỉ Y, nhưng đáy lòng thoáng trỗi dậy mấy phần bất an: Phải biết nàng kiếp trước và Tiêu Xu không cùng lập trường, hai người cùng tuổi. Nàng gả cho Thẩm Giới lúc hắn còn là Lâm Truy Vương, Thẩm Giới đăng cơ thì thuận thế phong làm hoàng hậu. Tiêu Xu là về sau mới vào cung, nhờ vinh quang của nhà mình là Thành Quốc Công phủ trợ lực, lại là biểu muội của Thẩm Giới, rất nhanh đã được phong làm Hoàng quý phi, còn cùng nàng giải quyết sự vụ lục cung.

Sau đó cũng vì xuất thân Tiêu thị nên kết cục của nàng không tốt. Nhưng trước mắt, sự tồn tại của Tiêu Xu vẫn khiến Khương Tuyết Ninh không khỏi có mấy phần kiêng kị. Nàng cung kính đáp lời Thẩm Chỉ Y "Vâng", nhưng với Tiêu Xu lại chỉ nhàn nhạt gật đầu...

Tuyệt đối không muốn có chút quan hệ nào với Tiêu thị, kẻo tương lai Tạ Nguy lại giết người không thèm chớp mắt.

Tiêu Xu từ nhỏ lớn lên ở nơi hào môn như Quốc Công phủ, những gì đã nhìn thấy học được tuyệt đối vượt xa những cô nương tầm thường, chỉ từ một động tác nho nhỏ này của Khương Tuyết Ninh, liền dễ dàng cảm nhận được sự lạnh nhạt của đối phương với nàng.

Có chút thú vị rồi đây.

Tiêu Xu cũng không biểu hiện gì, chỉ ý vị thâm trường nhìn lướt qua Khương Tuyết Ninh, kéo Thẩm Chỉ Y rời đi.

Bởi vì yến hội Thanh Viễn Bá phủ bên này đã tới hồi kết, lại vừa vặn có Đại tiểu thư Quốc Công phủ cùng Trưởng công chúa đương triều đến, tỷ muội Vưu Sương, Vưu Nguyệt nắm bắt được thời cơ, lại mời hai người làm bình phán, chọn ra khôi thủ làm thơ, vẽ tranh của yến tiệc thưởng cúc hôm nay.

Tiêu Xu cả thơ cả họa đều tốt, liền nhìn từng bức một. Cuối cùng thảo luận với Thẩm Chỉ Y một phen, Thẩm Chỉ Y chọn "Sấu cúc đồ" (Tranh hoa cúc nhỏ) của Vưu Nguyệt đứng đầu trong số tranh hoạ, chọn "Trùng Dương kí tư tình" (Trùng Dương gửi gắm tư tình) của tiểu thư Phàn gia chưởng viện Hàn Lâm Viện đứng đầu phần thơ. Tiểu thư Phàn gia kia thuộc dòng dõi thi thư, tính tình cũng vững vàng thận trọng. Nhưng Vưu Nguyệt nhiều năm khổ luyện cuối cùng cũng có hồi báo, lại còn được Lạc Dương Trưởng công chúa khâm điểm, nhất thời vui sướng ra mặt, mừng rỡ đến nỗi suýt rơi nước mắt.

Khương Tuyết Ninh đã không biết vẽ, cũng không biết làm thơ, từ đầu đến cuối thờ ơ bàng quan. Thấy mọi việc đã gần kết thúc, chờ Thẩm Chỉ Y cùng Tiêu Xu đi, nàng liền dẫn đầu cáo từ rời khỏi đó.

*

Lúc đỡ nàng lên xe ngựa, Đường Nhi cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu: "Cô nương, đi Tầng Tiêu Lâu sao?"

Khương Tuyết Ninh nhìn sắc trời tính canh giờ một chút, vừa rồi lúc phòng khách bên này kết thúc, thủy tạ bên trong vẫn náo nhiệt, Yến Lâm chắc chưa ra ngay được. Thế là nàng nhất thời nhớ tới một chuyện. Nàng nói: "Đi ngõ Tà Nhai."

Chu Dần Chi ở ngõ Tà Nhai. Ngõ này cách Tử Cấm Thành hơi xa, cho nên rất nhiều đại thần vào triều hoặc vào cung thường xuyên, sẽ không chọn xây phủ đệ của mình ở đây, cho nên phần lớn người ở ngõ này là quan lại nhỏ. Chu Dần Chi thăng quan tiến chức muộn, tiền tài đều phải dùng để khơi thông trên dưới, chuẩn bị quan hệ, đương nhiên không có bao nhiêu tiền dư dả trang trí phủ đệ. Vì thế, lúc Khương Tuyết Ninh tới ngõ Tà Nhai Hồ, chỉ thấy hai cánh cửa sơn đen sâu bên trong, hai chiếc vòng bằng đồng cũ kĩ, phía trên treo bảng chỉ có hai chữ "Chu phủ" cực kỳ đơn giản, quả thật có chút mộc mạc bủn xỉn.

Nàng để Đường Nhi tiến đến gõ cửa, ngay lập tức có giọng nữ truyền ra từ bên trong: "Tới đây." Kế đó là tiếng "kẽo kẹt" cánh cửa mở ra, một gương mặt thanh tú từ bên trong nhìn ra, trước hết thấy Đường Nhi, lại nhìn thấy Khương Tuyết Ninh phía sau nàng, chỉ cảm thấy dù ăn mặc không hoa lệ, nhưng thân phận có vẻ không đơn giản gì, nhất thời có chút chần chừ: "Ngài là?"

Khương Tuyết Ninh không đáp, lại hỏi: "Chu đại nhân không ở nhà sao?" Nữ tử thanh tú kia đáp: "Sáng sớm nay đại nhân đã đi Cẩm Y Vệ, cũng không biết khi nào trở về. Nếu cô nương có việc gấp cần tìm, đừng ngại vào viện ngồi chờ trước đã, nô sai người đi truyền lời giúp ngài. Chỉ là đại nhân có trở về hay không, nô thực không biết."

Khương Tuyết Ninh không ngờ được mình còn phải chờ, nhưng giờ đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại về tay không? Nàng suy nghĩ một lát, liền gật đầu. Nữ tử mở cửa, lùi mấy bước nhường đường, mời nàng cùng nha hoàn vào. Sau đó, cùng đi vào một tiểu viện không lớn, gọi tiểu đồng đang chăm sóc ngựa trong viện, nói: "Nam Châu, đi Cẩm Y Vệ tìm đại nhân một chuyến, nói trong nhà khách tới, có việc gấp cần tìm." Tiểu đồng tên là Nam Châu kia buông chổi xuống đi ra ngoài.

Khương Tuyết Ninh nhíu mày thoáng nghĩ ngợi, đột nhiên gọi hắn lại, nói: "Không cần đâu, chỉ cần nói với đại nhân nhà ngươi, ngựa hắn quý bệnh sắp chết rồi, mời hắn về xem."

Nam Châu không khỏi mờ mịt, nhìn sang nữ tử kia. Nữ tử kia không biết thân phận Khương Tuyết Ninh, nhưng nhìn nàng không giống như đến trả thù, lại sợ lỡ việc của đại nhân, cho nên tuy có chần chờ, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, nói: "Cứ báo như vậy." Nam Châu mới rời đi.

Viện này thật sự không lớn, tổng cộng cũng chỉ có bốn năm gian phòng, tiếp khách thì ở phòng chính. Nữ tử kia tự xưng là Yêu Nương, là tỳ nữ Chu Dần Chi mua về. Nàng mời Khương Tuyết Ninh ngồi xuống, pha trà dâng lên. Có lẽ là lần đầu thấy nhân vật lớn thế này, có chút không biết làm thế nào cùng tự ti mặc cảm, chỉ nói: "Là trà mới năm nay, chỉ là không được tốt lắm, xin ngài rộng lượng bỏ qua."

Kiếp trước Khương Tuyết Ninh có nghe nói về Yêu Nương này. Nàng là một trong số ít cơ thiếp được Chu Dần Chi sủng ái nhiều năm. Cũng có người nói, là người hắn yêu thương nhất. Thì ra sớm như vậy đã theo hắn, cũng coi như bầu bạn từ thuở hàn vi, khó trách ngày sau cho dù sủng cơ mỹ thiếp thành đàn, cũng chưa từng đối xử lạnh nhạt với thiếp thất tư sắc thường thường này.

Khương Tuyết Ninh nói: "Không sao, ta chỉ ngồi một lúc, nếu đại nhân nhà ngươi lâu không về, ta sẽ đi sớm thôi." Nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Trà Ô Long Đông Đỉnh, nhưng nhấp vào hơi chát lại có chút đắng. Những năm qua nàng ở trong cung, khẩu vị đã bị nuông chiều yêu cầu rất cao về đồ uống, nên lúc này nàng cũng không miễn cưỡng mình, chỉ nhấp một chút rồi đặt chén trà xuống.

Đợi chừng hai khắc sắp qua ba khắc thì nghe thấy đầu ngõ có tiếng bước chân dồn dập. Yêu Nương vội vã ra mở cửa nghênh đón. Chu Dần Chi mặc trang phục Cẩm Y Vệ bách hộ màu đen thêu mây chìm, viện này nhỏ hẹp cũng không che chắn, nên đứng ở cừa viện vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy Khương Tuyết Ninh ngồi trong nhà, ánh mắt lập tức lóe lên. Hắn đi vào phòng. Yêu Nương đi theo hắn. Hắn lại quay đầu nói: "Ngươi lui xuống đi." Yêu Nương lập tức ngây người, nhìn thoáng qua Khương Tuyết Ninh, cũng không dám nói gì, chỉ đáp: "Vậy đại nhân có việc thì gọi nô."

Lúc này Chu Dần Chi mới tiến tới, không quanh co hàm hồ, cúi người thi lễ với Khương Tuyết Ninh: "Lần trước Nhị cô nương cho mời, Chu mỗ đột nhiên có việc, đi không từ giã, thất lễ rồi. Hôm nay lại phiền cô nương đích thân đến đây, mong cô nương thứ tội."

Người này khá cao nên đứng ở trong phòng cũng cảm thấy căn phòng này hơi thấp. Khương Tuyết Ninh ngước mắt dò xét hắn, chỉ nói: "Ngươi trở về thật nhanh." "May mà Cẩm Y Vệ hiện tại không có việc gì, vốn cũng sắp trở về."

Thật ra chuyện vừa khéo tương phản, Cẩm Y Vệ suốt ngày bận bịu bao chuyện ngổn ngang. Lúc Nam Châu đến tìm hắn, hắn đang nghe chuyện lục đục giữa Chu thiên hộ với Hình khoa Cấp sự trung Trương Già kia. Vừa nghe Nam Châu nói ngựa hắn bệnh, trong lòng hắn liền thấy bất thường. Sáng sớm lúc đến Cẩm Y Vệ, hắn vừa tự mình cho ngựa ăn cũng không hề thấy ngựa có gì không ổn. Thế là liền biết có chuyện. Hắn lập tức tỏ vẻ lo lắng, nói với trưởng quan ở Cẩm Y Vệ một tiếng, vội vàng chạy về. Trên đường vừa hỏi Nam Châu, quả nhiên là Khương Tuyết Ninh đến tìm.

Chu Dần Chi là kẻ chịu cùng khổ đi lên từ hai bàn tay trắng, trong lòng có tham vọng, đối xử với một nữ tử yếu đuối như Khương Tuyết Ninh, vẻ mặt hắn cũng không hề kiêu căng chút nào, ngược lại còn khiêm tốn cẩn thận hơn: "Chẳng qua có lẽ nếu đợi thêm hai ngày nữa, dù cô nương không tới tìm Chu mỗ, Chu mỗ cũng sẽ tới tìm cô nương."

Khương Tuyết Ninh đã đoán là vậy, lại ra vẻ kinh ngạc: "Vậy sao?"

Chu Dần Chi bèn nói: "Gần đây ở Cẩm Y vệ có Chu thiên hộ bắt tội phạm không tìm Hình khoa phê duyệt ký, nên bị Cấp sự trung Trương Già dâng tấu vạch tội, còn công bố nghiêm trị theo luật. Dù Chu thiên hộ có chút quan hệ trong triều, nhưng chuyện này không dễ xử lý. Trương Già kia như thế nào còn không biết, nhưng ít nhất Chu thiên hộ này đã khó bảo toàn chức vụ. Như thế là vị trí Thiên hộ này bị trống. Nhưng Chu mỗ người nghèo không có tiếng nói, đã không có tiền bạc khơi thông, lại không người bề trên trợ giúp, cho nên vốn định mặt dày mày dạn đến nhờ Nhị cô nương tương trợ."

Thì ra hắn mưu đồ có được vị trí khuyết này, quanh đi quẩn lại hoá ra vẫn dính dáng tới Trương Già. Nàng thực sự không biết nhiều chuyện trước kia của Trương Già, cũng không biết hắn vượt qua lần này thế nào. Khương Tuyết Ninh rũ mi mắt. Lúc tới đây, nàng vốn đã tính toán kỹ càng, chỉ là không ngờ tới Chu Dần Chi lại ngay thẳng bộc trực như thế, mở miệng nói trước. Chẳng qua cũng tốt, giúp nàng đỡ phí nước bọt. Nghĩ vậy, nàng bèn nói: "Ngươi định nhờ ta tiến cử ngươi với Yến Lâm sao?"

Chu Dần Chi ngồi phía dưới, sâu trong đôi mắt sắc bén như chim ưng xẹt qua vẻ u ám, chỉ đáp: "Dũng Nghị Hầu phủ có khả năng sánh vai cùng Tiêu thị, lời nói rất có trọng lượng trong triều. Hơn nữa cô nương lại có quan hệ tốt với Thế tử, Thế tử năm nay cũng sẽ làm quan lễ. Nếu ta có thể được Thế tử coi trọng, tương lai vừa khéo cũng có thể nghe lệnh làm việc cho cô nương." Đây rõ ràng là nói đến chuyện về sau nàng gả tới Dũng Nghị Hầu phủ rồi.

Kiếp trước Chu Dần Chi đề xuất thỉnh cầu như vậy, là bởi vì nàng muốn tìm người tra thân phận Thẩm Giới trước, cũng quả thật nghĩ đến Chu Dần Chi có thể làm việc cho mình nên mới giúp hắn. Nhưng đời này nàng đã biết thân phận Thẩm Giới, đương nhiên không cần gì nữa. Chỉ có điều... Khương Tuyết Ninh nhìn hắn, chậm rãi cười lên: "Phụ thân ta là Hộ bộ Thị lang, dù không chấp chưởng Lại bộ, nhưng cũng trong lục bộ, nếu ngươi chỉ muốn mưu cầu vị trí Thiên hộ còn trống này, cầu xin phụ thân ta là được, nhưng ngươi lại cứ thông qua ta dựa dẫm Yến thế tử. Ta rất hiếu kỳ, vì sao lại thế?"

Chu Dần Chi nghe những lời này của nàng, bỗng nhiên có cảm giác nói không nên lời...

Từ khi nào Nhị cô nương đã hiểu rõ chuyện triều đình đến vậy? Phải biết, ngày trước tính nết nàng chẳng qua là bị chiều quá mà hư, suốt ngày chỉ theo Yến thế tử quậy phá ăn chơi. Hắn cứ nhìn Khương Tuyết Ninh, nhất thời không trả lời được.

Khương Tuyết Ninh lại nói: "Muốn ta tiến cử ngươi với Yến Lâm, cũng chưa chắc không thể. Nhưng ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi trước. Đó cũng là mục đích ta tới đây lần này."

Vẻ mặt Chu Dần Chi không thay đổi gì: "Cô nương cứ hỏi."

Khương Tuyết Ninh nói: "Việc xử phạt Chu thiên hộ còn chưa ban xuống, ngươi đã vội vã nhờ ta tiến cử với Yến Lâm, ngoại trừ mưu cầu vị trí Thiên hộ ra, chỉ sợ còn có phía Cẩm Y vệ điều tra án cũ Bình Nam Vương, muốn ngươi bí mật xâm nhập Dũng Nghị Hầu phủ điều tra rõ ràng phải không?"

"Két!", một tiếng bén nhọn lại chói tai vang lên, là lông tơ toàn thân Chu Dần Chi dựng đứng, đột nhiên đứng bật dậy, làm đổ chiếc ghế hắn đang ngồi, khiến chân ghế trượt trên mặt đất tạo ra tiếng vang ngắn ngủi.

Con ngươi hắn co lại, nhìn chằm chằm Khương Tuyết Ninh. Trong ánh mắt đầy vẻ hoàn toàn dám tin!

Phải biết chuyện này cũng phải đến hai ngày trước hắn mới nghe thấy phong thanh, hôm nay trưởng quan Cẩm Y Vệ vừa gọi hắn vào ra lệnh dặn dò một phen, vốn là chuyện bí mật trong những việc bí mật, thậm chí hắn còn chưa nói với bất kỳ ai! Nhưng hiện tại lại bị một lời của Khương Tuyết Ninh nói toạc ra! Nàng biết được từ đâu?

Khương Tuyết Ninh thấy phản ứng của Chu Dần Chi mãnh liệt như thế, sao còn không biết hoá ra mình đoán đúng rồi? Nhất thời cảm giác bi ai sôi trào.

Khó trách kết cục của Chu Dần Chi kiếp trước thê thảm như vậy. Dũng Nghị Hầu phủ bị liên luỵ vào án cũ Bình Nam Vương mưu phản, xét nhà lưu đày, thực không thể nào không liên quan đến hắn.

Khó trách về sau Tạ Nguy xử hắn vạn tiễn xuyên tâm mà chết, còn phải cắt đầu hắn treo ở cửa cung... Mà con rắn độc này lại còn là năm đó nàng tiến cử cho Yến Lâm.

Khương Tuyết Ninh nhắm mắt lại, nói: "Chu Dần Chi, nếu ngươi muốn sống, ta dạy cho ngươi một cách. Án này dính dáng rất rộng, tuyệt đối đừng liên luỵ quá sâu. Thành công có lẽ một bước lên mây, hiển hách nhất thời, sau đó một thời gian, ta chỉ sợ ngươi sẽ đầu một nơi thân một nẻo, chết không có chỗ chôn!"

*

Sau khi Khương Tuyết Ninh ngả bài với Chu Dần Chi, lại nói với hắn nửa khắc nữa mới rời đi. Ngoài trời đã không còn sớm, nàng sợ Yến Lâm ở Tầng Tiêu Lâu chờ lâu.

Sau khi nàng rời khỏi, Chu Dần Chi ngồi bên trong, mặt mày sa sầm, nhưng thật lâu không hề cử động. Đến khi Yêu Nương tìm, thì bị sắc mặt hắn như vậy doạ sợ: "Đại nhân, ngài, ngài sao rồi?"

Chu Dần Chi không đáp. Hắn chuyển tầm mắt, nhìn quanh khu nhà nhỏ này. Tại một góc viện là chuồng ngựa, một con ngựa đỏ thẫm thượng đẳng đang cúi đầu ăn cỏ ở đó. Đây là con ngựa Chu Dần Chi vừa mua cho mình lúc lên chức Cẩm Y vệ Bách hộ hai năm trước, mỗi ngày đều phải tự mình cho ăn một lần, lại dẫn nó ra ngoài kinh rong ruổi một phen. Hắn nhìn một lúc, liền đứng dậy đi sang đó, vuốt ve chiếc bờm xinh đẹp bóng loáng của nó. Con ngựa nhận ra chủ nhân, thân mật cọ vào lòng bàn tay hắn. Nhưng Yêu Nương đứng dưới mái hiên nhìn thấy rõ ràng tay kia của Chu Dần Chi lại bất ngờ rút thanh đao bên hông ra, nhất thời liền kêu lên một tiếng sợ hãi. "Phụt phụt..." Lúc mũi đao sắc bén xuyên thấu qua cổ ngựa, tiếng trầm trầm vang lên.

Con ngựa kia bị đau lập tức giơ vó trước đá đổ chuồng ngựa, lại bị Chu Dần Chi đè chặt đầu xuống, máu tươi phun lên tung tóe đầy người Chu Dần Chi. Nhưng đao kia vừa hung ác vừa chuẩn xác, nó chỉ giãy dụa được một lúc liền ngã gục.

Chu Dần Chi giờ đây mới hơi suy sụp, nửa quỳ trong vũng máu đáng sợ kia, một tay nắm chặt chuôi đao dính máu, một tay nhẹ nhàng phủ lên đầu ngựa, nhìn chằm chằm nó tắt thở, chầm chậm nói: "Nhớ kỹ, hôm nay không có ai tới tìm ta, là ngựa của ta đổ bệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro