Chương 33: Ngày lộng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Tuyết Ninh chưa từng phủ nhận mình là người rất ích kỷ: So với Vưu Phương Ngâm hiện tại, sâu trong nội tâm của nàng từng ti tiện hi vọng, người đến đây là Vưu Phương Ngâm mà nàng thân thuộc.

Nhưng loại ti tiện này có hạn.

Nàng không cách nào ngồi nhìn Vưu Phương Ngâm này bị người hại chết, cũng không thể tưởng tượng được sau khi bản thân mặc kệ hết thảy xảy ra, phải làm sao để trở thành bằng hữu với Vưu Phương Ngâm kia. Cho nên nàng ra tay cứu, lại không ưa nhìn dáng vẻ nhát gan ấy, không ưa nhìn thấy tất cả những điểm khác biệt của nàng ấy với một Vưu Phương Ngâm khác.

Nhưng Vưu Phương Ngâm này làm sao trở thành một Vưu Phương Ngâm khác được? Nàng chỉ đang sống cuộc đời của mình mà thôi. Mà mặc dù Khương Tuyết Ninh cứu được nàng, cũng không có tư cách khoa tay múa chân với cuộc đời nàng hay thể hiện sự thất vọng đối với bất kỳ quyết định nào của nàng... Càng không cần phải nói, nàng lại còn thật sự làm theo lời Khương Tuyết Ninh, đi mua tơ sống, đi học tính toán sổ sách, dám bước ra khỏi hậu trạch mà những nữ tử tầm thường khác không dám bước ra, sau đó đặt tất cả lòng biết ơn của nàng vào chiếc hộp nho nhỏ này...

Khương Tuyết Ninh qua hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, nhìn nàng nói: "Vậy tiếp theo ngươi có dự định gì?"

Vưu Phương Ngâm thấy Khương Tuyết Ninh cuối cùng cũng không khóc nữa, mới thoáng an tâm. Lúc này hơi sững sờ, suy nghĩ một chút nói: "Kiếm tiền, kiếm tiền nhiều hơn, để Nhị cô nương vui vẻ!"

Lại là lời nói ngốc nghếch. Khương Tuyết Ninh không khỏi nín khóc mỉm cười, chỉ cảm thấy cái này Vưu Phương Ngâm thật là cố chấp quá, nhưng vừa nghĩ lại, mặc kệ nguyên nhân là gì, muốn kiếm nhiều tiền cũng không phải là chuyện xấu. Đối với Vưu Phương Ngâm hiện tại, không có lựa chọn nào tốt hơn. Chỉ là lúc này cũng có vấn đề cần phải giải quyết trước đã. Khương Tuyết Ninh còn nhớ lúc trước trong cung từng nghe Thẩm Giới nhắc qua một câu, tra được chuyện lật thuyền tơ trên sông là quan lại thương nhân cấu kết, khiến tơ lên giá ào ào, hòng kiếm lời từ đó.

Khương Tuyết Ninh nói: "Trước sau khi các ngươi bán tơ sống đi, có từng nghe thấy tin tức gì bất thường không?"

"Có." Vưu Phương Ngâm vội vàng gật đầu, vẻ mặt còn có mấy phần e ngại, nói: "Ngay hôm trước, có rất nhiều hội quán bị quan binh tới lùng bắt sáu bảy thương nhân lớn đi. Nghe Hứa lão bản nói, đều là những thương nhân lớn buôn bán xếp hàng đầu, có rất nhiều người lúc trước còn từng đề cập mua thuyền tơ của hắn với giá thấp. Nhưng lúc ấy hắn cảm thấy giá quá thấp, đến tiền về đưa cho bà con nuôi tằm còn không đủ, nên không đồng ý. Không ngờ, tơ của chúng ta vừa bán đi bọn họ đã xảy ra chuyện. Còn nghe nói hình như là vì thổi giá tơ lên ào ào hay gì đó. Ta cùng Hứa lão bản đều rất sợ, nhưng đợi hai ngày sau cũng không có ai đến bắt chúng ta. Bất ngờ đêm qua, trong phủ chúng ta có một quản sự bị mang đi, hình như là có thân thích nào trong nhà hắn quen biết quan viên làm bên đường sông, không biết có phải bị liên luỵ hay không..."

Khương Tuyết Ninh nghe nửa trước còn ổn, đợi đến khi nghe thấy Vưu Phương Ngâm nói Thanh Viễn Bá phủ có quản sự bị bắt, da đầu cũng thoáng chốc bùng nổ. Nếu là loại án lớn kiểu quan lại thương nhân cấu kết cố ý lật thuyền chở tơ để nâng giá lên, không lý nào có chuyện ngay cả tôm tép trong Thanh Viễn Bá phủ cũng bắt đi tra hỏi, chỉ cần tóm lấy những quan viên cùng thương nhân kia đã đủ giày vò một trận rồi. Nhưng giờ ngay cả một quản sự cũng bắt sao?

Nàng chầm chậm đưa tay lên day day mi tâm, dù không có bất kỳ chứng cớ nào nhưng hiện tại nàng dám đoán chắc: Nhất định có người đang âm thầm điều tra Vưu Phương Ngâm! Hoặc là, điều tra nàng – người phía sau Vưu Phương Ngâm...

Kiếp trước rốt cuộc Vưu Phương Ngâm kiếm lời bao nhiêu từ mối làm ăn này, liệu có nói với Hứa Văn Ích chuyện này không, Khương Tuyết Ninh không rõ. Nhưng nàng biết, nàng ấy đã dám vay nặng lãi để làm ăn, nhất định là vì sớm biết trước tin tức xác thực, nên mới dám đánh cược một lần. Suy ngược lại, chuyện trong Thanh Viễn Bá phủ có người bị điều tra ra là hợp tình hợp lý. Bởi vì lúc đó Vưu Phương Ngâm vừa mới xuyên qua không lâu, không thể dựa vào mối quan hệ gì của mình mà biết tin tức này. Như vậy, hơn phân nửa là tình cờ ngẫu nhiên biết được.

Đời này Vưu Phương Ngâm biết được tin tức từ chỗ Khương Tuyết Ninh, nhưng cũng làm cùng một chuyện như Vưu Phương Ngâm kiếp trước, thậm chí có thể vì thiện ý của nàng khiến người ngoài chú ý mới bắt được dấu vết mà thăm dò nàng. Vả lại chắc chắn cũng loại trừ tất cả những người đã tiếp xúc với nàng mới có thể tra tới chỗ quản sự kia. Nếu đúng như vậy, quản sự này quá nửa là đã gánh oan thay Khương Tuyết Ninh.

Vưu Phương Ngâm thấy sắc mặt nàng thay đổi, bất an trong lòng cũng dần nảy sinh, thấp thỏm nói: "Có phải có người đang điều tra chuyện này, mà ta rất có thể đã liên lụy đến cô nương hay không?"

Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nàng cảm thấy có người âm thầm điều tra mình, nhưng nếu đã có người gánh oan thay, thì có lẽ còn chưa kịp tra tới mình: Dù sao ai mà tin được một tiểu thư khuê các hoàn toàn không dính dáng gì như nàng lại biết tin tức kia chứ? Đây là chuyện không hợp lẽ thường. Cho nên dù tên nàng có trong danh sách điều tra đi chăng nữa, chỉ sợ cũng sẽ bị người ta vô thức bỏ qua. Như vậy, cho dù tình huống hơi khó giải quyết, nhưng vẫn có thể mất bò mới lo làm chuồng như cũ.

Khương Tuyết Ninh nói với Vưu Phương Ngâm: "Bất kể về sau ngươi muốn làm gì đều phải cẩn thận. Trước kia chưa nhắc về ta một từ nào với vị Hứa lão bản kia, về sau cũng đừng nói gì. Nhất là thân phận của ta. Ta không biết hôm nay ngươi tới tìm ta, có người theo dõi phía sau hay không, nhưng mặc kệ có hay không, ngươi cũng phải giả như không biết chuyện này, mà ta cũng không phải người đã từng chỉ hướng gì cho ngươi. Ta chỉ là ân nhân cứu mạng ngươi rất biết ơn. Ngày mai ngươi đi mua vài thứ, sau đó vụng trộm chuồn ra khỏi phủ, đến cửa hông Khương phủ, lặng lẽ xin gặp ta. Ta vừa vặn nói với ngươi mấy câu."

Vưu Phương Ngâm lập tức nghiêm mặt, toát ra vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có. Nàng gật đầu thật chắc chắn, nhưng sau đó liền cau mày: "Nếu ta lại lén lút đến đó, chẳng phải sẽ càng khiến cho người ta hoài nghi sao?"

"Ý ta chính là muốn bọn họ hoài nghi." Đáy mắt Khương Tuyết Ninh bao phủ chút lo lắng, mặc dù không biết đối thủ trong bóng tối kia là ai, nhưng nàng nhất định phải thật cẩn thận, cũng giải thích với Vưu Phương Ngâm một câu: "Thứ nhất là tiền tài không để lộ ra ngoài, nếu ngươi kiếm được tiền, lại gióng trống khua chiêng mua đồ đến cảm tạ ân nhân cứu mạng là ta, thì thực kỳ lạ. Hơn nữa, ngươi ở Bá phủ cũng cẩn thận từng li từng tí, nay vụng trộm đến ắt sẽ khiến người ta hoài nghi, nhưng cẩn thận truy lùng điều tra, đây mới là biện pháp thích hợp nhất với tình cảnh của ngươi."

Vưu Phương Ngâm nghe câu hiểu câu không. Khương Tuyết Ninh lại cười: "Nếu có một ngày ngươi muốn khiến người thôi hoài nghi mình với trình độ cao nhất, nhất định phải khiến cho hắn hoài nghi ngươi trước, sau đó khiến hắn tự phủ định hoài nghi của mình. Bởi vì con người quen hoài nghi người khác, lại luôn rất tin tưởng mình. Cần biết rằng, trên đời này, người thông minh núp trong bóng tối đều rất khó đối phó."

Vưu Phương Ngâm cúi đầu, như có điều suy nghĩ.

Khương Tuyết Ninh trả lại hộp ngân phiếu, nói: "Tiền này, ngươi lấy về đi."

Vưu Phương Ngâm ngơ ngác: "Ta mang đến là để trả cho cô nương mà! Tiền làm ăn là ngài cho, cách thức kiếm tiền cũng là ngài nói, ngay cả mạng ta cũng là ngài cứu, nếu ngài không lấytiền này, ta, ta..." Hai mắt nàng đỏ lên như sắp khóc.

Khương Tuyết Ninh lại chỉ lấy túi thơm màu trăng non trong hộp kia ra, nói: "Lần trước ngươi làm đổ đồ quán bán hàng rong của người khác là vì cái này sao?"

Trên nền màu xanh nhạt, dùng chỉ màu xanh lam thẫm thêu mẫu đơn. Bên trong còn xen lẫn vài mũi thêu chìm, là thêu tay từng mũi một mà ra. Châm pháp rất độc đáo.

Vưu Phương Ngâm không ngờ nàng lại biết ngày đó mình ngây ngốc ngẩn ngơ đánh đổ gian hàng người ta, nhất thời gương mặt đỏ lên, hai tay đặt trên đầu gối, cả người túng túng chẳng biết làm sao, ngập ngừng nói: "Ta chỉ đang trên đường từ thương hội trở về thì trông thấy, cảm giác ở đó có chiếc túi thơm châm pháp rất đặc biệt. Ta không biết làm gì cả, lần đầu gặp cô nương còn va phải làm rơi bẩn túi thơm của ngài, cho nên muốn thêu một cái tốt hơn cho ngài..."

Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm túi thơm trong tay không nói lời nào.

Vưu Phương Ngâm lại hiếm khi được nói đến chuyện mình am hiểu, ánh mắt lần nữa sáng lên, nói: "Châm pháp này ta học rất lâu mới được, mà mảnh vải này cũng là lần trước gặp được một người nuôi tằm Nam Tầm ở chỗ Hứa lão bản, nói là lụa dệt từ tơ nhà hắn, vừa vặn còn một khúc nhỏ, mới tặng cho ta. Ta nghĩ đây là lần đầu làm ăn, còn do Nhị cô nương dạy, vừa vặn lấy ra thêu cái túi thơm. Trông có đẹp không ạ?"

"Đẹp lắm." Đáy lòng Khương Tuyết Ninh ấm áp, lại suýt nữa rơi lệ. Nàng cầm chặt túi thơm trong tay, chỉ nói: "Tiền thì không cần, nhưng túi thơm này, ta nhận."

Vưu Phương Ngâm ngẩng đầu lên dường như còn muốn nói gì thêm nữa: "Nhưng..."

Khương Tuyết Ninh lại vươn tay ra, kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, nói khẽ: "Thứ hôm nay ngươi mang đến cho ta còn quan trọng hơn hiều so với khoản tiền này."

Vưu Phương Ngâm ngây ra. Vòng tay của Khương Tuyết Ninh rất ấm áp, thậm chí còn rất dịu dàng.

Giọng nói của nàng cũng bay bổng như trong mộng: "Cám ơn ngươi, và cả, thật lòng xin lỗi." Thật lòng xin lỗi vì ta hiểu lầm ngươi. Thật lòng cảm tạ, vì ngươi nói cho ta biết, thì ra ta có thể làm được.

Không ai biết, một ngày này Khương Tuyết Ninh đi qua đi lại bên biên giới sụp đổ bao nhiêu lần.

Hôm nay, Tạ Nguy nói với nàng: Ngươi không thể trốn tránh.

Cũng hôm nay, Vưu Phương Ngâm nói với nàng: Ngươi có thể thay đổi.

Cho dù quỹ đạo rất nhiều chuyện xảy ra đời này dường như không chênh lệch mấy so với kiếp trước, nhưng mỗi chuyện đều có khác biệt. Nhất là Vưu Phương Ngâm. Khương Tuyết Ninh vốn tưởng rằng cứu được nàng, thì đây cũng vẫn là Vưu Phương Ngâm nhát gan, chẳng làm nên trò trống gì, sự thất vọng đối với nàng chi bằng nói là thất vọng vì chính mình. Nhưng nàng đã làm rồi. Còn làm thành công nữa. Thậm chí cẩn thận tính ra còn thành công hơn cả Vưu Phương Ngâm đời trước. Cho dù để lại chút manh mối, nhưng so với ngàn vàng nàng đã có được, thì có quan trọng gì đâu?

Vưu Phương Ngâm cũng không biết vì sao hôm nay Khương Tuyết Ninh lại khóc, cũng không hiểu lời nàng vừa nói đó có ý tứ gì, nhưng trong cái ôm này, Vưu Phương Ngâm cảm nhận được dịu dàng trước nay chưa từng có. Chiếc hộp do Vưu Phương Ngâm đưa tới, lại được đặt trở lại tay nàng. Khương Tuyết Ninh chỉ nói với nàng: "Ngày mai tới tìm ta."

Vưu Phương Ngâm ôm chiếc hộp kia, ngẩn ngơ gật đầu. Từ trên xe bước xuống, không kiềm được quay đầu nhìn thoáng qua nàng, lại giấu chiếc hộp vào trong tay áo, từ từ rời đi theo con phố dài. Khương Tuyết Ninh nhìn nàng đi xa dần. Càng lúc càng xa. Cuối cùng lại ra khỏi xe, đứng trên càng xe ở ngoài, ngắm nhìn bóng dáng nàng, mãi đến khi không còn thấy nữa.

Tạ Nguy cuộn mấy bài thi kia lại, lúc từ trong cung về theo còn đường Chu Tước dài, đã trông thấy tình cảnh như vậy. Xe ngựa dừng ở ven đường, nàng đứng ở trên xe trông về phía xa. Bầu trời trong xanh hiếm có ngày thu, ráng chiều đã bị gió thổi đến, mà nàng vừa khéo lại đứng trong ánh hào quang này.

Lúc Khương Tuyết Ninh muốn quay người vào xe lại, bỗng chốc nhìn thấy hắn dừng bước cách đó không xa. Nàng vốn nên sợ. Thế nhưng có lẽ do hôm nay nhìn thấy Vưu Phương Ngâm như thế, quá vui mừng, giờ phút này trông thấy gương mặt Tạ Nguy vốn rất căm ghét, lại cảm thấy hắn dễ ưa hơn nhiều. Nàng cong cong môi, gật đầu với hắn, chỉ nói một câu: "Chào Tạ tiên sinh."

Tạ Nguy không trả lời. Hắn chỉ cảm thấy ý cười trên môi nàng giống như hôm nay, đột nhiên xua đi tất cả âm u trên người hắn, có cảm giác trời quang mây tạnh hiếm có.

Y hệt bầu trời trong xanh hôm nay vậy.

Khương Tuyết Ninh cũng không cần hắn đáp lại gì, chẳng qua chỉ muốn chào hỏi một câu thôi, sau đó liền vào trong xe, bảo xa phu lại lên đường, tiếp tục về phủ.

Đã sắp đến lúc cửa cung khoá lại. Rất nhiều đại thần lâm thời bị triệu tập vào cung nghị sự cũng lần lượt xuất cung. Nửa đường trông thấy Tạ Nguy đứng đó, không khỏi hỏi: "Tạ Thiếu sư đứng đây xem gì đấy?" Thế là Tạ Nguy thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn lên trời.

Trời đã sẩm tối, lại có vẻ đẹp khác lạ. Vùng cao xa nhất trên đỉnh đầu là một vùng trời xanh thẫm trong veo, tiếp về hướng tây dần dần chuyển sang tím đậm, đỏ thẫm, sau lại đến đỏ vàng, là mặt trời chìm dần xuống sau đó hoà vào trong bóng tối mạ viền vàng phương trời tây.

Cũng không biết vì sao, hắn cười khẽ, trả lời vị đại nhân kia: "Ngày lộng gió thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro