Phần Không Tên 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Minh ngó lơ nam nhân này, tiếp tục tôi đi đường tôi. Nhưng đi được một lát cậu phát hiện có xe đi theo mình, cậu nhìn lại, là xe của Lăng Chí Cương, xe kia rất nổi bật, cậu liếc mắt một cái đã nhận ra, nhưng bởi vì kính xe phản quang nên không nhìn thấy được người bên trong. Cậu hơi hoảng sợ, nhớ tới lần trước bị ép buộc, vội vàng ôm túi sách bỏ chạy.

Nhưng Lăng Chí Cương vẫn đi theo cậu, cậu chạy nhanh hắn đi nhanh, cậu chạy chậm hắn cũng đi chậm. Chỉ lát sau Chung Minh đã thở hồng hộc, cậu dứt khoát rẽ vào trong một con hẻm nhỏ, hẻm này hơi tối nhưng rất gần trường học của cậu. Mỗi lần dạy thêm xong ở nhà Trương cục trưởng cậu đều đi về qua đường này, khoảng cách rất ngắn. Hẻm này rất hẹp, xe căn bản không đi vào được, cậu thở ra một hơi, trời lạnh như thế mà cậu lại có thể chạy thành một thân đầy mồ hôi.

Nhưng mới đi được vài bước, phía trước bỗng nhiên có hai người nhảy ra, cực kỳ bất ngờ đạp lên người cậu. Chung Minh hoàn toàn bị dọa, bị hai người kia đạp một cước ngã dụi xuống đất, vừa định phản kích đã bị một tên cao to nện một quyền văng lên tường. Một quyền kia cực mạnh, đánh cậu đến chảy máu khóe miệng, trong bóng tối một tên hung tợn quát: "Mẹ kiếp, mày một thằng tiểu bạch kiểm cũng dám cướp bạn gái của đại ca?!"

Chung Minh choáng đầu, chưa hiểu rõ lời người kia nói có nghĩa là gì trên bụng đã lại bị dội một quyền, thiếu chút nữa đem cơm trưa còn sót lại trong dạ dày cũng đánh ra. Chung Minh thân thể cũng không yếu, cậu thường xuyên chạy bộ, phản ứng coi như nhanh nhạy, tay trái dùng quai túi sách ghìm chặt cổ tên nọ, song song ngã trên mặt đất. Tên còn lại lại đè đầu cậu vung nắm đấm, chửi: "Con mẹ nó mày còn phản kháng, ông nội đánh chết mày!"

Cậu theo bản năng lấy tay ôm đầu, tên kia đang bị cậu ghìm chặt liền vùng thoát ra, đấm đá túi bụi lên người cậu, Chung Minh lăn một vòng trên mặt đất, đầu đập vào vách tường, cuối cùng nhịn không được kêu lên. Hai tên kia vừa đánh vừa thở hồng hộc gào lớn: "Sau này biết điều tránh xa người kia của Lưu Khải, bằng không gặp một lần đánh một lần!"

Chung Minh cuối cùng cũng hiểu ra, nguyên lai là vì chuyện của Trương San San. Cậu tựa vào tường quát: "Tôi với Trương San San không có quan hệ gì hết!"

"Ranh con còn dám cãi!" Tên cao hơn lại đá cậu một cước, lần này đá trúng ngực Chung Minh, đau đến rùng mình. Nhưng hắn ngay lập tức đau đớn hét lên, bị một người trực tiếp nhấc lên ném mạnh xuống đất. Trong bóng tối Chung Minh vội vàng bò dậy, nhận ra mùi rượu nhàn nhạt. Cậu lập tức đoán được người cứu cậu là ai, liền nhặt túi sách lên chạy về phía trường học. Ba người trong con hẻm kia đều là người cậu không muốn gặp, cũng không muốn tiếp xúc. Thế nhưng chạy ra đến đường lớn cậu lại lo lắng, hai tên kia cao to cường hãn, Lăng Chí Cương một người chắc không ứng phó nổi. Cậu bỏ chạy như thế có phần không có cốt khí. Nghĩ tới đây Chung Minh nắm tay lại, chạy ngược trở về, trong bóng tối có người kêu thảm thiết, cậu ném túi sách xuống, gia nhập chiến đấu.

Lăng Chí Cương thân thủ nhanh nhẹn như báo, khí lực cực lớn, ba quyền hai chân đánh gục hai tên kia, Chung Minh căn bản không có tác dụng mấy. Lăng Chí Cương ra tay phi thường tàn nhẫn, chăm sóc cẩn thận hai tên đang lăn lộn trên mặt đất, lại đá vài cái, hai tên kia ăn đau cuộn thành một đoàn, nhịn không được gào to. Lúc này hắn mới bỏ qua, ánh mắt tàn độc: "Cút!"

Chung Minh bỗng nhiên muốn báo thù, cũng xông lên đá một cước, học theo Lăng Chí Cương quát: "Cút!"

Hai tên lưu manh gấp gáp bò dậy bỏ chạy, một câu cũng không dám nói. Cậu đứng một bên tức giận thở hổn hển, chợt nghe nam nhân có chút tán thưởng vui vẻ nói: "Em ra tay cũng rất hung hãn!"

"Cảm ơn anh đã cứu tôi." Chung Minh có điểm quẫn bách, lau khóe miệng, dựa vào chân tường ngồi xuống, cậu thụ thương không ít, quần áo đều bị xé rách, trên mặt còn hơi trầy da, ngồi dưới đất không ngừng thở.

Lăng Chí Cương cũng ngồi xuống, trong bóng tối hỏi: "Bọn chúng vì sao đánh em?"

Chung Minh không nói gì, tựa vào trên tường, dường như vạn phần chán chường khó chịu, lại có điểm lúng túng. Cửa sổ nhà đối diện bỗng nhiên sáng lên, khuôn mặt của cậu dưới ánh đèn mông lung cùng thân thể tựa ở trên tường, dưới màn đêm hô hấp như ẩn như hiện, có một loại mỹ cảm cực kỳ đặc biệt. Chung Minh là hoa có gai, dưới cảnh xuân trong đêm tối, trần trụi nở rộ. Lăng Chí Cương chưa từng gặp qua khuôn mặt tuấn tú lại hợp tâm ý bản thân đến vậy, hắn thích môi cậu, thích cằm cậu, thích cả sườn bên gương mặt cậu dù dính chút vết máu, lông mày còn khẽ nhíu lại.

Hắn cảm thấy Thượng Đế đều tạo cho mỗi người một người khác để sánh đôi, mà Chung Minh chính là người Thượng Đế tạo ra cho hắn, Lăng Chí Cương vươn tay sờ lên khóe miệng dính vết máu của Chung Minh, ngón tay thô ráp, xẹt qua bờ môi sạch sẽ của cậu.

Chung Minh ngây ngẩn cả người, lập tức phản ứng lại, đẩy tay Lăng Chí Cương trên người mình ra, vội vàng dùng tay áo lau môi, từ trên mặt đất đứng dậy. Cậu có tính khiết phích nặng, rất ghét cùng người khác tiếp xúc thân thể, cậu phun một ngụm xuống đất, mắng: "Anh làm gì, anh có bệnh a!"

"Cứu em một mạng, sờ một cái cũng không quá phận chứ?" Lăng Chí Cương cũng không tức giận, vỗ vỗ tay đứng lên. Thân hình chênh lệch khiến Chung Minh nhịn không được lui về sau một bước, Lăng Chí Cương liền trụ lại eo cậu.

Hảo cảm ơn cứu mạng lập tức bay biến một chút cũng không dư thừa, Chung Minh cau mày, nói: "Anh còn muốn tôi lấy thân báo đáp?"

"Tôi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn hôn em."

Lăng Chí Cương nói xong, đột ngột cúi đầu, ngậm chặt môi Chung Minh.

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro