Phần Không Tên 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 37: Đi WC xấu hổ

Chung Minh biết rõ nam nhân đang trêu chọc cậu, mặt đỏ lên nói: "Anh cho rằng tôi không dám?"

"Tôi nghĩ em không dám." Lăng Chí Cương tiếp tục xài chiêu khích tướng: "Trong lòng em có quỷ, làm sao dám ở trước mặt tôi cởi quần?"

"Ai trong lòng có quỷ, tôi đây tiểu cho anh xem!"

Đèn trong nhà vệ sinh được kích hoạt bằng âm thanh, bây giờ bên trong một mảnh tối đen mờ mịt, chỉ nhờ đèn bên ngoài hắt vào chút ánh sáng yếu ớt. Chung Minh đưa tay kéo thắt lưng, hung tợn nói: "Nếu tôi tiểu lên người anh anh đừng có mà trách tôi."

Nam nhân trong bóng tối chỉ cười, Chung Minh muốn tốc chiến tốc thắng, cậu thật sự cũng nghẹn đến cực điểm rồi, nghẹn đến bàng quang cũng đau, cậu kéo quần quay về phía bồn tiểu định tiểu, nào ngờ nam nhân đột nhiên hô một tiếng, đèn WC lập tức sáng.

Chung Minh bị dọa run một cái, thiếu chút nữa tiểu ra tay, thế nhưng là nhẫn nhịn quá lâu rồi, một khi đã tuôn ra sẽ chẳng thể ngừng lại, cậu xấu hổ tới cực điểm, đầu óc nhất thời thậm chí có chút tắc.

Cậu thế mà dưới cái nhìn chăm chăm của nam nhân, bị nam nhân ôm đi tiểu! Thời điểm ý nghĩ này bốc lên, Chung Minh đầu tiên còn hoài nghi chuyện này có phải là thật hay không. Cậu vẫn đang sốt, đầu óc chưa coi là thanh tỉnh, giống như lọt vào sương mù ấy, giống như đang nằm mơ.

Người xấu hổ tới cực điểm cũng chẳng còn gì để sợ nữa, Chung Minh toàn thân đều run lên, bờ môi gắt gao cắn chặt, nam nhân bỗng nhiên áp sát bên tai cậu, hô hấp ồ ồ nóng rực: "Đâu Đâu, em đang run..."

Chung Minh mặt đỏ lên một câu cũng không thốt ra được, đầu óc chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, chính là mau chóng giải quyết cho xong việc.

Thế nhưng nhẫn nhịn quá lâu, tiểu ngược lại rất chậm, toàn bộ thế giới chỉ có tiếng nước lạp lạp rào rào, đối với Chung Minh mà nói chuyện may mắn là đèn trong nhà vệ sinh rất nhanh đã tắt, có lẽ nam nhân cũng biết đã chạm đến khả năng chịu đựng cực hạn của cậu rồi, không tiếp tục trêu đùa cậu. Chỉ là ngay lúc này, trong nhà vệ sinh đột nhiên có người kịch liệt ho khan một tiếng, đèn vừa tắt lại đột ngột sáng lên, Lăng Chí Cương giật mình, cánh tay cũng hơi động, Chung Minh cả người đã cứng đờ.

Trong nhà vệ sinh có người...

Người nọ đoán chừng đã sớm ở trong nhà vệ sinh rồi, có lẽ vẫn luôn chịu đựng, chỉ là lỡ ho một cái nên bại lộ, hắn đành phải từ bồn cầu đứng lên, đẩy cửa ra, liếc nhìn Chung Minh bọn họ.

Thời khắc mấu chốt vẫn là Lăng Chí Cương lên tiếng: "Nhìn cái gì, còn nhìn lão tử phế ngươi!"

Người nọ sợ tới mức phi như một làn khói ra ngoài, nước dưới chân bắn tung tóe. Chung Minh không hề có dấu hiệu báo trước, "Ô" một tiếng khóc lên, là tiếng khóc khuất nhục rồi lại rất chán nản.

Lăng Chí Cương một trận rối loạn: "Em khóc cái gì nha?"

"..."

"Đừng khóc, chúng ta cũng chưa nói cái gì nha."

"..."

"Em khóc nữa mắt sẽ đỏ lên, chẳng phải lúc quay về sẽ càng loạn hơn sao, cùng tôi tới WC một chuyến lại khóc thành như vậy? Người không biết còn tưởng rằng tôi khi dễ em nha."

Chung Minh kéo quần lên, nói: "Anh chính là khi dễ tôi, nếu không phải tại anh, tôi có thể bị người ta trông thấy mất mặt như thế sao?"

"Tôi có hảo ý ôm em đi WC, sao lại thành ác ý rồi hả?" Lăng Chí Cương đem chai truyền dịch cất vào trong túi quần, hai tay ôm lấy cơ thể Chung Minh: "Được rồi được rồi, em chính là da mặt mỏng, em nghĩ xem, hắn nhìn thì cũng đã nhìn, dù sao cũng chẳng biết ai là ai, em cứ nghĩ như thế sẽ không thấy sao nữa."

Nhà vệ sinh khôi phục trạng thái tối om, Chung Minh nhất thời lâm vào trầm mặc, một lát sau cậu mới dùng thanh âm hơi khàn khàn, tức giận hỏi: "Anh còn thất thần cái gì, còn không đi?"

"Chờ một lát..." Nam nhân đột nhiên mang theo một chút tự giễu pha chút trêu chọc nở nụ cười: "Vừa rồi thấy em như vậy, phía dưới tôi liền cứng."

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro