Phần Không Tên 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 39: Không có hảo ý!

Lăng Chí Cương cười lớn, nói: "Trong lòng em chắc mắng tôi không ít đi? Kêu em theo tôi ở một thời gian, vẻ mặt em như thế là có ý gì nha, không sẵn lòng đến thế? Tôi tự thấy điều kiện của tôi cũng không đến nỗi khiến em bất mãn như vậy, nếu như em bị một lão già vừa già vừa xấu bao nuôi, còn không bằng hiện tại cái này..."

"Tôi vẫn đang sốt." Chung Minh ngắt lời Lăng Chí Cương: "Tôi ngủ một lát, đến nơi thì anh gọi tôi."

Chung Minh phản kháng không che không dấu, Lăng Chí Cương lông mày khẽ giật, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, không nói gì thêm. Trường học của cậu cách nơi ở của Lăng Chí Cương không xa, chỉ mất vài phút đi xe. Đến nơi, Lăng Chí Cương trực tiếp đem Chung Minh đập tỉnh, nói: "Đến nơi rồi, xuống xe."

Chung Minh mở to mắt theo thói quen vươn hai cánh tay, cho rằng Lăng Chí Cương lại muốn ôm cậu đi vào. Ai biết tay giơ nửa ngày giữa không trung cũng không thấy nam nhân đáp lại. Cậu hồi tỉnh, chỉ thấy nam nhân từ trên cao nhìn xuống nhìn cậu: "Tự mình đi, đừng quên cầm theo túi của em."

Nam nhân nói xong liền đi trước, Chung Minh nhìn nhìn mặt đất, trong tiểu khu mặt đường vô cùng sạch sẽ, nhưng ướt sũng, có chút lạnh. Cậu xuống xe, ôm túi đồ của mình vào trước ngực, chân trần đi theo Lăng Chí Cương vào cửa. Cậu biết rõ vừa rồi bản thân lại đắc tội nam nhân này, hỉ nộ vô thường là đặc trưng lớn nhất của hắn.

Nam nhân mở cửa, quay đầu nói với cậu: "Trước tiên đi tắm, trong phòng tắm có dép lê lần trước em dùng."

"Người tôi không dơ." Chung Minh tưởng nam nhân định chiếm tiện nghi của cậu nên mới muốn cậu tắm rửa: "Tôi vừa mới tắm ở trường rồi."

"Em nhìn chân em xem, bẩn thành cái dạng gì rồi, tôi không thích người lôi thôi, sau này mỗi ngày đều phải tắm, quần áo cũng cố gắng mỗi ngày thay một lần."

Lăng Chí Cương xả cổ áo ngồi xuống sô pha ở trong phòng khách, Chung Minh thả túi đồ trong tay xuống, tìm vài chiếc áo lót bên trong, sau đó thành thành thật thật mà đi tắm. Bởi vì vẫn đang bị bệnh, ý thức của cậu chưa coi là tỉnh táo hoàn toàn, làm cậu chẳng hề cảm thấy căng thẳng. Cậu ở bên trong tắm rửa một lúc rất lâu, đến khi nghe thấy Lăng Chí Cương thúc giục, cậu mới lau khô người, mặc vào áo choàng tắm, sau đó lê đôi dép lớn hơn chân cậu không biết bao nhiêu đi ra.

Thiếu niên toàn thân ướt sũng đặc biệt gợi cảm, vừa sạch sẽ lại vừa trẻ tuổi. Lăng Chí Cương nhìn đến tâm tình vui vẻ, vỗ vỗ vị trí bên người nói: "Tới đây ngồi."

"Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ."

"Tới đây." Nam nhân lại nói một câu, lần này nhấn giọng.

Chung Minh đành phải đi tới, sau khi đi qua mới phát hiện túi đồ của mình bị mở ra, đồ vật bên trong vung vãi đầy đất, cậu lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Anh sao lại động vào đồ của tôi?"

"Tôi nói làm sao lại nặng như vậy, em mang những thứ gì đây? Ném hết cho tôi, tôi mua cho em đồ mới."

"Tôi không cần đồ mới, những thứ này đều là quần áo với đồ dùng tôi thích." Chung Minh ngồi xổm xuống khom người nhặt đồ rơi trên mặt đất, thế nhưng cậu không biết tư thế mình như vậy chính là cảnh xuân chợt lộ, bắp chân lộ ra, đùi cũng như ẩn như hiện, bờ mông tròn vểnh lên, đụng phải đầu gối nam nhân.

Nam nhân bỗng nhiên hướng mông cậu nắm một chút, cậu như con thỏ bị kinh hãi "Ai" một tiếng bắn lên, sắc mặt đỏ bừng: "Anh làm gì?"

"Em chổng mông lắc lư ở trước mặt tôi, còn trách tôi động thủ động cước?"

Chung Minh nhanh chóng kéo áo tắm xuống, quấn quanh người càng thêm kín, tên động vật phát tình này, người bệnh cũng không tha! Cậu ôm túi đồ của mình vào ngực, hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?"

"Căn phòng phía đông kia."

"Đó không phải là phòng của anh sao, tôi không ngủ chung với anh."

"Em phải ngủ chung với tôi. Đây là giới hạn nhượng bộ cuối cùng của tôi rồi, em chỉ cần ở đó, đã nói không ép buộc em, em còn sợ cái gì?"

Nam nhân phát tình, hứa hẹn cái gì cũng không thể tin được. Chung Minh đứng ở phòng khách trong chốc lát, ôm túi đồ của mình chạy vào trong phòng ngủ. Cậu vào phòng ngủ đóng cửa lại, đặt túi đồ của mình ở cạnh đầu giường, mở đèn đầu giường lên.

Phòng ngủ này rõ ràng có phần không giống lần trước cậu đến, không lộn xộn như trước, giống như đã cố ý dọn dẹp sắp xếp lại. Chăn và ga giường đổi thành màu đen, cảm giác cũng rất tốt, trơn mềm như lụa, chỉ có gối đầu là màu đỏ nhưng nhìn rất trầm, không phải là màu đỏ tươi. Cậu ngồi trên mép giường trong chốc lát, trong đầu có chút khẩn trương, vụng trộm chạy tới cửa kéo ra một khe nhỏ, phát hiện Lăng Chí Cương không có trong phòng khách. Trong phòng tắm loáng thoáng truyền đến tiếng nước rào rào, cậu lại nhanh chóng chạy về, cực kỳ nhanh thay đổi một thân quần áo giữ nhiệt mặc vào, sau đến bít tất cũng dứt khoát đeo vào, trang bị đầy đủ, lúc này mới bò lên giường, chui vào trong chăn.

Cậu đợi một lúc lâu cũng không thấy Lăng Chí Cương đi vào, thời gian trôi qua dần có chút buồn ngủ. Chung Minh đứng dậy len lén mở cửa phòng, phát hiện trong phòng khách đã một mảnh tối đen như mực, chỉ có căn phòng đối diện là sáng. Cậu rón rén đi tới, hóa ra là một thư phòng, Lăng Chí Cương ở bên trong, giống như đang tập trung làm việc.

Kỳ thật như vậy cũng tốt, hai người nếu đều ở trong phòng ngủ, cậu có thể sẽ khẩn trương đến không ngủ được. Thế là cậu lại lén lút trở về phòng, đắp chăn hô hô ngủ.

Ngày hôm nay cậu thật sự trải qua rất nhiều chuyện, trong phòng lại rất ấm áp, chỉ chốc lát sau cậu đã chìm vào giấc mộng, lúc Lăng Chí Cương đi vào cậu căn bản hoàn toàn không biết gì cả. Nam nhân đứng ở cuối giường nhìn cậu một lát, cẩn cẩn dực dực lên giường, sau đó nghiêng người, tỉ mỉ nhìn ngắm gò má Chung Minh.

Lăng Chí Cương trong lòng chưa từng có cảm giác kỳ lạ như vậy, tựa hồ chính lúc này đây mới giống như một cái nhà, rất ấm áp. Đối với chuyện bao dưỡng một người, hắn đối với Chung Minh đã quá tốt, sở dĩ hắn muộn như thế mới quay trở lại phòng, chính là sợ Chung Minh chưa thích ứng, động lòng từ bi. Có lẽ là vì Chung Minh là nam hài đầu tiên hắn bao dưỡng, chuyện này đối với hắn mà nói cũng là vừa mới vừa lạ, hắn cảm thấy không thể giống như nam nhân đối xử với nữ nhân, cho nên đối với Chung Minh không giống với lúc trước.

Ánh đèn đầu giường chiếu qua, khuôn mặt Chung Minh được gối đầu đỏ thẫm tương phản, lộ ra làn da càng thêm trơn nhẵn trắng trẻo, thật là một nam hài tử suất khí lại thanh tú, hắn chưa từng thấy qua nam nhân có ngoại hình tuấn tú như thế. Dung mạo như vậy, nếu có một ngày bị bản thân làm đến toàn thân co giật ướt đẫm mồ hôi, không biết sẽ có bao nhiêu cảm giác thành tựu.

Tới cùng vẫn là bao dưỡng, ôn nhu thoáng qua trong đầu lập tức biến thành dục niệm trần trụi.

Nam nhân đều là động vật nửa người dưới, Lăng Chí Cương nhẹ nhàng sờ lên trán Chung Minh, thấy nhiệt độ cơ thể đã không còn nóng như trước, thế là lặng lẽ xốc một góc chăn lên, quyết định nhìn cho đã mắt.

Kết quả lúc chăn vén lên, hắn vô cùng thất vọng, Chung Minh rõ ràng mặc một thân quần áo giữ nhiệt, toàn thân bao kín cực kỳ chặt chẽ.

Lăng Chí Cương lập tức vỗ vỗ mặt Chung Minh: "Ngồi dậy!"

Chung Minh còn đang trong giấc mộng, đột nhiên bị người đánh thức, đầy bụng đều là tức giận khi mới tỉnh, tức giận mắng to đá một cái: "Làm cái gì hả, là ai?!"

Chỉ có điều một giây sau mở mắt ra cậu liền phục hồi tinh thần, nhanh chóng ngồi dậy, trốn sang bên kia giường, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.

"Em mặc thế này đi ngủ?"

Lăng Chí Cương chỉ chỉ quần áo trên người Chung Minh: "Cởi nó ra cho tôi, bây giờ làm gì còn ai mặc cái này."

"Đây là quần áo giữ nhiệt, bọn tôi đều mặc như thế, ký túc xá chỗ tôi cũng có người mặc, không phải chỉ một mình tôi." Chung Minh sắc mặt có chút căm phẫn: "Có phải ý anh là muốn tôi khỏa thân đi ngủ? Tôi chưa bao giờ ngủ trần, dù có ngủ một mình cũng sẽ không ngủ trần!"

Lăng Chí Cương xuống giường, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ: "Mặc cái này ngủ, đây là đồ của tôi, em mặc tạm bộ này, ngày mai tôi đưa em đi mua bộ khác vừa hơn."

Áo ngủ kia quá rộng, Chung Minh cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó cảnh giác nhìn về phía Lăng Chí Cương.

"Sao vậy, em sẽ không đến nỗi thay quần áo còn muốn tôi tránh đi chỗ khác chứ?"

Chung Minh túm lấy áo ngủ, ôm chui vào trong chăn, ở bên trong khom người triển khai một phen. Lăng Chí Cương bỗng nhiên đưa tay vén một góc chăn, Chung Minh đang thay quần, cánh mông trắng bóng liền lộ ra, tròn trĩnh vểnh lên, mê người vô cùng, chính giữa kẹp lấy khe mông thật sâu.

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro