Phần Không Tên 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 40: Có kỳ chủ tất có kỳ chó

Đáng tiếc chỉ là một kinh hồng thoáng nhìn, lập tức bị Chung Minh dùng quần áo che khuất, xù lông hét lớn: "Anh làm gì!"

Lăng Chí Cương nở nụ cười không có hảo ý: "Không có gì, chỉ là muốn biết em trốn trong chăn làm gì thôi."
"Còn có thể làm gì, thay quần áo chứ làm gì!" Chung Minh kéo kéo áo ngủ trên người, áo quá rộng, cậu căn bản là mặc không vừa, mặc lên người liền lộ ra khung xương nhỏ đến đáng thương. Thế nhưng mặc vào đúng là thoải mái, trơn mềm như lụa. Cậu lại chui vào trong chăn, nói: "Hiện tại thế này được rồi, ngày mai tôi còn phải lên lớp, tôi muốn đi ngủ."

Cậu nói xong liền xoay người, để lại cho nam nhân một cái ót. Lăng Chí Cương tựa vào đầu giường, đột nhiên hỏi: "Em căng thẳng à?"

Chung Minh trả lời: "Chỉ cần anh không ép buộc tôi, tôi sẽ không căng thẳng."

"Nếu như tôi không ép buộc em, em sẽ không căng thẳng, cũng sẽ không sợ hãi nữa phải không?"

Chung Minh lật người, nhìn Lăng Chí Cương.

"Anh thật sự sẽ không ép tôi chứ?"

"Hẳn sẽ không. Chỉ có điều chỉnh đốn một người, có rất nhiều phương pháp. Em nếu ỷ vào chuyện tôi không cường thượng em, em liền *vô pháp vô thiên (ngang ngạnh không kiêng nể gì), để tôi nhìn thấy, vậy thì em nên sớm bỏ cái ý nghĩ đó đi, tôi không thượng em thì vẫn còn biện pháp khác chỉnh em, cho nên thu tính khí thiếu gia của em lại, chuyện bao dưỡng, bất kể là cùng ngủ cũng được, cùng nói chuyện cũng tốt, phải có bộ dạng được bao dưỡng, việc này tôi không phải mới chỉ nhắc nhở em một lần đi?"

Những lời này ngay trước lúc đi ngủ kích động tâm tư Chung Minh sâu sắc. Từ sau nửa đêm, Chung Minh luôn tự hỏi một chuyện, đó là cậu nếu như đã ở nhà Lăng Chí Cương rồi, sau này cần phải biểu hiện như thế nào đây.

Theo như lời lúc nãy của Lăng Chí Cương mà nói, cậu lúc nào cũng tức giận, rõ ràng là chưa đủ thức thời rồi, vậy thì chỉ có một con đường có thể đi.

Làm một nô lệ an phận, nhất định không được chọc tới Lăng Chí Cương.

Do vậy sáng sớm hôm sau cậu lén lút bò dậy, trời còn chưa sáng, mới chỉ năm giờ. Cậu đem phòng khách trong trong ngoài ngoài đều thu dọn một lần, lại chạy đi mua sữa đậu nành với bánh tiêu đem về. Nhưng cậu quên mất trong nhà ngoài cậu với Lăng Chí Cương, còn có một "người thứ ba", chính là con chó kia của Lăng Chí Cương, Hắc Tử.

Lúc đang dọn dẹp vệ sinh, cậu không để ý mở cửa gian phòng của Hắc Tử, Hắc Tử đột nhiên không có dấu hiệu báo trước phóng ra, cậu sợ tới mức la to một tiếng, đã bị Hắc Tử lao tới làm té ngã trên mặt đất. May mà Đại Cẩu kia nhìn dọa người nhưng lại không cắn người, chẳng qua là nhào tới làm cậu ngã, trừng đôi mắt to đen bóng nhìn cậu.

Đã có kinh nghiệm bị liếm qua một lần, Chung Minh lập tức ghét bỏ che kín mặt, kết quả là nghe thấy thanh âm nam nhân còn chút khàn khàn khi vừa ngủ dậy, gọi: "Hắc Tử, tới đây!"

Hắc Tử lập tức buông cậu ra chạy tới, nam nhân sờ đầu Hắc Tử, nhìn Chung Minh đang nằm trên mặt đất chật vật không chịu nổi, hỏi: "Em đây là..."

Chung Minh vội vàng từ trên mặt đất bò lên, nói: "Tôi quên trong nhà anh còn có súc sinh này."

Một câu súc sinh rõ ràng chọc tới Lăng Chí Cương, cau mày hỏi: "Em vừa gọi nó là gì?"

Chung Minh phát hiện địa vị mình bây giờ, nguyên lai còn không bằng một con chó.

"Tôi... đang dọn dẹp trong nhà một chút!" Cậu nhìn trái nhìn phải nói với hắn: "Tôi đã mua sữa đậu với bánh tiêu, không biết anh có thích ăn không, anh tắm nhanh rồi ra ăn đi, để lâu sẽ nguội, đồ điện trong bếp tôi không biết dùng, không biết làm sao để giữ nóng cho anh."

Lăng Chí Cương vuốt vuốt đầu Hắc Tử, không nói lời nào, Hắc Tử vậy mà hiểu ý người, lập tức thành thành thật thật quay về phòng của nó. Chung Minh mắt thấy Lăng Chí Cương đi vào phòng tắm, bản thân nhanh chóng chạy đi lấy một cái bánh tiêu, cẩn cẩn dực dực đứng trước cửa phòng Hắc Tử, cười híp mắt cầm bánh tiêu đưa tới. Cậu đoán chừng khoảng thời gian ở đây, đem Đại Cẩu quen thuộc với mình sẽ rất quan trọng, cần phải lấy lòng nó. Không nghĩ tới Hắc Tử thường ngày được Lăng Chí Cương nuông chiều quá mức, Chung Minh đút bánh tiêu nó tuyệt nhiên không ăn, trong ánh mắt tràn đầy địch ý, giống như đang trách cậu ngược đãi nó. Chung Minh chưa từ bỏ ý định, cầm bánh tiêu chọt chọt bên miệng Hắc Tử, nói: "Há mồm nha há mồm nha, cái này ăn ngon lắm."

Thế nhưng Hắc Tử nhất định không ăn, còn đối với cậu đang liên tục "Cưỡng ép" lộ ra hung tướng, ô ô mà kêu, giống như tùy thời sẵn sàng công kích cậu. Bánh tiêu trong tay đã chạm qua mũi nó, hiển nhiên là không thể ăn, đây chính là tiền Chung Minh bỏ ra mua, cảm thấy con chó này có điểm không biết tốt xấu, ở quê bọn cậu, chó trong nhà đều là ăn thức ăn còn dư của chủ, cho ăn bánh bao chay đã là rất xa xỉ rồi, chó này ngược lại, thực kén ăn. Chung Minh mất hứng lắc lắc bánh tiêu trong tay trước mặt Hắc Tử: "Không ăn, đói chết mi!"

Không nghĩ tới con chó này vậy mà giống chủ tử của nó tâm cao khí ngạo, bị cậu nói một câu, thế mà nhào tới cắn cậu. Chung Minh tay mắt lanh lẹ, một tay đóng cửa lại, Hắc Tử tránh không kịp, đầu đụng vào cửa, ô oa kêu một tiếng, âm thanh rất thê thảm. Lăng Chí Cương gần như lập tức từ trong phòng tắm vọt ra, trong miệng vẫn còn bọt kem đánh răng, hỏi: "Có chuyện gì?"

Chung Minh cầm bánh tiêu hơi ngẩn người, nói: "Tôi... Tôi muốn cho nó ăn bánh tiêu, nó không nhận, muốn cắn tôi."

Người cùng vật xảy ra vấn đề, lúc này thời điểm cho thấy động vật bậc cao rõ ràng có lợi hơn đã tới, Chung Minh dựa vào việc mình có thể nói được, giải thích: "Có phải chó của anh ở trong phòng kín quá lâu nên đầu óc có điểm không rõ ràng, tính khí sao lại nóng nảy như vậy?"

Lăng Chí Cương nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy Hắc Tử đáng thương rụt đầu lại, vừa trông thấy Lăng Chí Cương lập tức nhào tới, hình như đang làm nũng. Chung Minh nhấc chân muốn đi, Hắc Tử kia rõ ràng chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, lập tức nhào tới, thế nhưng không cắn cậu, đứng ở trước mặt cậu ra sức sủa, rõ ràng tỏ vẻ đang lên án cậu.

Chung Minh muốn đá hai chân Hắc Tử, nhưng có Lăng Chí Cương ở đây nên cậu không dám, đành phải hung hăng trừng nó, Hắc Tử liền kêu càng dữ. Đáng hận nhất chính là chủ nhân của nó, thế mà lại nói: "Hắc Tử rất hiểu tính người, em mở mắt trừng nó, nó làm sao có thể không nổi nóng?"

Chung Minh quay đầu lại nhìn Lăng Chí Cương, nói: "Tôi ngay từ đầu cũng không trừng nó, tôi vì muốn làm quen với nó, cho nó ăn bánh tiêu tôi mua lúc nãy."

"Hắc Tử không ăn cái này, tôi cho nó ăn thức ăn của chó, sau này em đừng mua đồ bên ngoài cho nó ăn bậy. Em cho rằng đây là chó ở nông thôn, tùy tiện cho ăn ít đồ cũng được? Em đi làm một năm, cũng chưa chắc mua được một chân của nó."

Ôi ha, thì ra là chó đắt tiền quý giá! Chung Minh quệt quệt khóe môi, nói: "Được, tôi đây về sau sẽ không can dự tới nó."

"Tôi sẽ dạy em cách nuôi nó." Lăng Chí Cương lần nữa đem Hắc Tử trở lại gian phòng trước mặt, đóng cửa lại: "Ngày xưa em ở nhà không nuôi qua chó sao? Tôi nghe nói ở nông thôn hầu như nhà nào cũng đều nuôi chó."

"Có nuôi, nhưng là chó nhà chúng tôi không khó tính như chó của anh!" Chung Minh ném bánh tiêu vừa rồi muốn cho Hắc Tử ăn vào thùng rác, cầm giấy vệ sinh lau lau ngón tay dính dầu: "Chó nhà chúng tôi là chó bình thường, không quý như chó nhà anh, cho cái gì nó cũng ăn."

Lăng Chí Cương cười cười, trở về phòng tắm tiếp tục rửa mặt, chỉ chốc lát sau đi ra, lại quay về phòng ngủ thay quần áo. Chung Minh lần đầu tiên thấy nam nhân mặc quần áo thể thao, nhìn trẻ ra rất nhiều tuổi, bộ dạng khoảng hai lăm hai sáu, cậu hơi giật mình, Lăng Chí Cương nhíu mày, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Cậu muốn nói dáng dấp Lăng Chí Cương giống diễn viên nào đó, nhưng đoán chừng Lăng Chí Cương sẽ không thích người khác khen hắn như vậy. Cậu cắm ống hút vào hộp sữa đậu, lại lấy bánh tiêu trong túi bóng đặt lên đĩa. Lăng Chí Cương đối diện cậu ngồi xuống, nói: "Lần này coi như cũng được, lần sau mua nhớ rằng tôi không thích bánh tiêu, đi ra ngoài tiểu khu rẽ trái đến tiệm bánh bao mua bánh bao, tôi thường ăn ở đó." Nam nhân nói, ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Lúc em đi mua bữa sáng, sao không hỏi ý kiến tôi? Về sau bất luận là làm chuyện gì, cũng đừng tự mình chủ trương, tránh cho cố gắng lại không được cám ơn."

Chó kén ăn, chủ chó cũng kén ăn! Chung Minh mím môi, nói: "Tôi vốn cũng muốn mua bánh bao, nhưng ngoài tiệm có quá nhiều người xếp hàng, lúc gần sáu giờ tôi đi mua, dòng người xếp hàng ngoài tiệm đã rất dài rồi nên tôi không mua. Bên ngoài rất lạnh, chỉ vì ăn sáng mà phải lạnh cóng rất không đáng." Cậu nói xong thấy lông mày nam nhân có chút nhăn lại, nhanh chóng bổ sung một câu: "Với lại trên người tôi vẫn có chút không thoải mái, tôi sợ lại bị lạnh hỏng mất, lại phải phiền anh chăm sóc."

Nam nhân xé một khối bánh tiêu bỏ vào trong miệng, lại uống một ngụm sữa đậu: "Sáng nay em dậy sớm như vậy?"

"Ừm, tôi ngủ không được, tỉnh sớm, ở trường học đã thành thói quen, cũng không thấy buồn ngủ."

Chung Minh ngược lại cảm thấy sữa đậu ăn cùng với bánh tiêu rất ngon, cậu ở trên trường bữa nào cũng ăn bánh bao, đã ăn đến phát ngán. Hơn nữa bánh bao trong trường cũng không ngon.

"Em biết nấu cơm không?" Nam nhân bỗng nhiên hỏi một câu.

Chung Minh gật gật đầu: "Đồ ăn thường ngày đều biết."

"Vậy..." Nam nhân lau miệng nói, thả đồ vật trong tay xuống: "Mỗi sáng đều ăn qua loa thế này tôi cũng hơi chán rồi. Trên TV không phải đều nói buổi sáng ăn nhiều buổi tối ăn ít sao, chúng ta về sau ăn sáng tốt một chút, mỗi tối em đi siêu thị mua ít thức ăn, sớm hôm sau làm bữa sáng đi."

Chung Minh nghĩ một lát, đang định đáp ứng, nam nhân đã trả lời thay cậu, nói: "Không cần nghĩ, quyết định như vậy đi."

Người đàn ông này rõ là đủ bá đạo.

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro