Phần Không Tên 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41: Làm người là phải có cốt khí!

"Em định nấu món gì thì liệt kê nguyên liệu ra trước, buổi tối tôi đưa em đi siêu thị mua."

"Thật ra cũng không cần chờ đến tối." Chung Minh nói: "Hôm nay là thứ bảy, bọn tôi không có tiết học, nếu anh muốn thì trưa tôi sẽ nấu cho anh."

Lăng Chí Cương có chút kinh ngạc nhìn Chung Minh "Đột nhiên đổi tính", tựa ở trên ghế có chút ý vị nghiền ngẫm mà nhìn cậu: "Tùy em."

"Vậy anh dạy tôi cách dùng những vật dụng trong phòng bếp đi. Tôi chỉ mới thấy trên TV, không biết cách sử dụng."

Lăng Chí Cương đem vật dụng trong bếp nói qua cho Chung Minh, Chung Minh mở tủ bát nhìn một lần, có chút kinh ngạc: "Sao cái gì cũng không có nha, anh bình thường nấu ăn đều không cần bát đũa gia vị sao?"

Ngoại trừ một dãy dao kéo mới tinh, cái gì cũng không có, dầu muối tương dấm trà, đều không có.

Lăng Chí Cương cũng không che giấu, nói: "Tôi rất ít ăn cơm ở nhà, đều là ăn ở ngoài."

"Bạn gái trước kia của anh không vào bếp nấu cho anh sao?"

Hỏi ra đến miệng, Chung Minh tưởng đã đạp phải lôi của Lăng Chí Cương. Không nghĩ tới câu trả lời của Lăng Chí Cương càng làm cho cậu kinh ngạc, hoặc là nói ngoài dự đoán. Hắn nói: "Tôi không có bạn gái, chỉ có bạn giường."

Chung Minh liền không hỏi nữa, cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng.

"Em là người đầu tiên tôi đưa đến đây, tôi đối với em đặc biệt tốt." Nam nhân bỗng nhiên xuất ra một câu, như là đang lấy lòng cậu: "Vì vậy hảo hảo biểu hiện, đừng để cho tôi thất vọng."

Chung Minh cười cười, quay về thu dọn chén đĩa. Nên lấy lòng thì cũng đã lấy lòng rồi, thu dọn xong cậu bắt đầu nói ra ý muốn của mình, nói: "Buổi sáng tôi đã tổng vệ sinh trong nhà, đến trưa nấu cơm cho anh, sau đó... Sau đó tôi muốn về nhà một chuyến."

Lăng Chí Cương quả nhiên cảnh giác lên: "Về nhà?"

"Mỗi tuần tôi đều về nhà, tôi phải trở về thăm mẹ tôi."

"Không phải em nói với mẹ Chủ nhật còn đi làm thêm sao, còn muốn quay về?"

Chung Minh lúng túng: "Tôi đây cũng muốn trở về, có chút việc..."

"Vậy em về buổi sáng đi." Nam nhân vậy mà đáp ứng, chẳng qua là sửa lại thời gian: "Tôi buổi sáng vừa vặn có việc phải đi ra ngoài, cũng không có ở nhà, sáng em về, đến trưa quay lại."

Có thể trở về chính là kinh hỉ ngoài ý muốn, Chung Minh gật gật đầu, bộ dạng thật cao hứng, nhanh chóng quay về phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Lăng Chí Cương ở phòng khách hỏi: "Cần tôi đưa em đi không?"

"Không cần, tôi đi xe bus được rồi." Chung Minh đeo balo đi ra, nói: "Tôi đi đây."

Nam nhân gật đầu, giống như hắn cũng sắp đi. Chung Minh chậm chạp đi tới cửa mới phát hiện mình vẫn đang đi dép lê, bộ dạng như vậy về nhà hình như có phần không thích hợp. Nhưng cậu đành để vậy, ra cửa lập tức co chân chạy, lê dép chạy "Loẹt xoẹt" trong tiểu khu làm bảo an liếc mắt trừng cậu. Cậu chạy một đường ra đến đường cái mới thoáng an tâm, chạy đến một cửa hàng giày ở ven đường, mua một đôi giày thay vào, đem đôi dép của Lăng Chí Cương cất vào trong balo, cân nhắc trở về nhà.

Cậu về nhà là để lấy tiền, là tiền lần trước Lăng Chí Cương để lại nhà cậu. Mẹ Chung nhìn sắc mặt cậu có chút xanh xao, lo lắng hỏi: "Bộ dạng con sao lại thành thế này, không sao chứ?"

"Trời lạnh nên con sốt nhẹ." Chung Minh đem tiền cất vào trong balo, nói: "Sau này nếu lão bản của con lại tới tặng đồ cho nhà chúng ta, mẹ đừng đồng ý nhé."

"Vẫn còn tặng? Lão bản của con làm gì vậy, có tiền như thế?"

"Là con nói vậy thôi, khả năng cũng không lớn." Chung Minh nhìn nhìn mẹ cậu, trong lòng bỗng nhiên có chút ê ẩm, nói: "Nhà chúng ta hiện tại thứ gì cũng đều đã có, cũng không phải tiêu tiền vào việc gì, con đi làm kiếm được tiền, học phí cũng không thành vấn đề, mẹ, sau này mẹ cũng đừng đi thu phế liệu nữa, hảo hảo hưởng thanh hưởng phúc."

"Mẹ nào có cái số đó." Mẹ Chung nở nụ cười, khóe mắt đều là nếp nhăn: "Mẹ không sao, con không cần để ý đến mẹ, tự lo tốt cho chính con là được rồi, mẹ làm không mệt, cũng không thích ngồi yên một chỗ, đều đã quen rồi."

Chung Minh bỗng nhiên dao động, muốn đem số tiền hơn một vạn kia giữ lại. Cậu đã đáp ứng Lăng Chí Cương bị hắn bao nuôi, tiền này là cậu đáng nhận.

Thế nhưng ý niệm kia cũng chỉ là trong tích tắc lóe lên, cuối cùng Chung Minh vẫn mang số tiền kia ra cửa. Lúc rời nhà đã gần mười một giờ, cậu định đi siêu thị mua ít thức ăn rồi về, nhớ tới Lăng Chí Cương đã nói qua đừng tự làm theo ý mình, liền gọi Lăng Chí Cương cho một cú điện thoại, hỏi hắn muốn ăn cái gì.

Trong siêu thị nhiều người ồn ào, cậu nhất thời không nghe rõ giọng nói nam nhân trong điện thoại, hỏi: "Anh nói muốn mua cái gì a?"

Kết quả Lăng Chí Cương nói ra một loạt những thứ cho tới bây giờ cậu chưa từng nếm qua, hơn nữa cậu nhìn giá những thứ Lăng Chí Cương vừa nói, giá tiền kia thiếu chút nữa đem cậu dọa chạy.

"Mắc như vậy..."

Chung Minh cúp điện thoại, ở trong siêu thị do dự cả buổi, cuối cùng vẫn theo ý mình mua chút rau quả, lo Lăng Chí Cương muốn ăn mặn, lại mua nửa cân thịt heo.

Là dùng tiền của cậu mua, hơn một vạn kia của Lăng Chí Cương, một phần cậu cũng không động, quả là có cốt khí! —– Chung Minh cũng nghĩ như thế.

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro