Phần Không Tên 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 47: Đạo cao một thước, ma cao một trượng

Cơ thể của nam nhân dán vào cậu vô cùng gần, cậu hầu như cảm nhận được nhiệt độ dưới bụng nam nhân, phần lông thô thổi loạn lên mặt cậu, một cỗ khí tức giống đực trước mặt mà đến, lúc này dường như là thời cơ tốt để câu dẫn, thế nhưng Chung Minh lại sợ bản thân không nắm chắc điểm dừng, lại câu dẫn Lăng Chí Cương thú tính đại phát, do dự như vậy trong chốc lát, cuối cùng hơi ngửa ra sau, nói: "Tôi tin, tôi tin được chưa?"

Nam nhân lúc này mới kéo quần lên, ngã xuống bên cạnh cậu: "Đừng chỉ nói không làm, hiện tại bắt đầu tập."

Chung Minh muốn đứng dậy, hỏi: "Tôi về phòng tập được không?"

"Không được, tập ngay trước mặt tôi, chỗ nào không đúng tôi cũng có thể ở bên cạnh sửa lại." Nam nhân đây rõ ràng là muốn khi dễ cậu. Chung Minh nắm quả chuối, cuối cùng vẫn là lột vỏ chuối ra, ngẩng đầu nhìn Lăng Chí Cương một cái, nam nhân khiêu lông mi, nói: "Ngậm vào đi."

Chung Minh há to miệng đem chuối trong tay ngậm vào, chuối này tuy rằng vừa thô vừa to, nhưng mà so với vật dưới háng nam nhân kia rõ ràng vẫn không cùng một cấp bậc, bởi vì đến quy đầu hành thân nam nhân cậu còn ngậm không vào. Nam nhân nhìn chằm chằm vào cậu, vừa nhìn vừa ở một bên chỉ bảo, nói: "Ngậm sâu một chút."

Chung Minh cảm thấy rất khuất nhục, thế nhưng lại không dám phản kháng. Không phải là một con chó sao, cứ coi như cậu làm sai trước đi, cũng không phải đã nhận trừng phạt bị Hắc Tử cắn một cái đấy thôi, người đàn ông này vì sao vẫn không chịu bỏ qua.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên phát hiện tay của nam nhân rời đến nơi không nên đến, cậu ngậm chuối nghiêng đầu nhìn sang, thiếu chút nữa bị sặc, hóa ra nam nhân nhìn miệng của cậu, tay thế mà lại duỗi vào trong quần.

Cái này... Cái này...

Chung Minh vội vàng quay đầu trở về, huyết dịch toàn thân dồn thẳng lên đầu: Lăng Chí Cương đây là đang... thủ dâm???!

Chung Minh vô luận tránh thế nào, tầm mắt vẫn luôn thấy được cánh tay đang động của nam nhân, trong lòng vô cùng khẩn trương, dứt khoát nhắm hai mắt lại. Trong bóng tối nam nhân cười khẽ một tiếng, tiếp theo cậu chợt nghe thấy tiếng dây lưng vang lên, hình như là đem quần cởi ra. Chung Minh cảm giác mình thở dồn dập, nhất thời không biết nên làm sao, động tác nuốt trong miệng liền dừng lại, thanh âm nam nhân bao hàm tình dục, ra lệnh nói: "Không ngừng, tiếp tục ngậm."

Cậu giống như người máy ngây ngốc nuốt chuối trong tay, tiếng thở dốc của nam nhân dần dần trở nên nặng nề, độ nóng xung quanh càng lúc càng tăng, càng lúc càng cao, ngay đúng lúc thời điểm trọng yếu, Chung Minh bỗng nhiên cắn một cái, chuối trong miệng bị cậu cắn đứt! =))))

"Mẹ kiếp!" Nam nhân hít một hơi lạnh, hành thân bắn ra, tựa hồ bị kinh hãi không nhỏ.

Chung Minh khóe miệng kéo ra một mạt cười, ngay sau đó nụ cười lập tức biến mất, đổi thành vẻ mặt kinh hoảng: "Tôi... Tôi không cố ý!"

Lăng Chí Cương chưa tỉnh hồn, nhìn quả chuối trong tay Chung Minh chỉ còn lại một nửa.

"Tôi thật sự không phải cố ý, hay là tôi đổi quả khác, anh cũng lại tới..."

Nam nhân nắm cổ áo cậu kéo lên sô pha, một tay ấn đầu cậu xuống háng, hành thân đang mềm đụng phải gương mặt của cậu lập tức lại cứng lên, hùng tráng uy vũ, khí thế hung ác dữ tợn giống như chủ nhân của nó. Chung Minh bị một cỗ mùi vị ngai ngái xông tới theo bản năng lui lại, nhưng lại bị nam nhân đè cổ xuống: "Em đã không thành thật, vậy chúng ta dùng hiện vật luyện một chút."

"Anh không sợ tôi cắn đứt của anh giống như chuối kia... A..."

Cậu lời còn chưa dứt, trong miệng đã bị nhét vào vật nóng như lửa kia, cậu cũng chưa hoàn toàn ngậm vào, chỉ riêng phần quy đầu đã khiến miệng cậu mở đến cực hạn, Chung Minh mở to hai mắt, thế nhưng lại trông thấy bộ lông dày rậm bên trên của nam nhân, vật kia trướng lớn đến đỏ tím, nổi đầy gân xanh dữ tợn. Cậu giãy giụa giành được một hơi thở hổn hển, kinh hoảng mà gào: "Quá lớn rồi!"

"Đủ lớn đủ dài làm em thích đến thăng thiên."

Sự thật chứng minh đối với người ngây thơ như Chung Minh mà nói, đủ lớn đủ dài chỉ có mang lại đau khổ cho cậu, cậu bị tra tấn đầu đầy mồ hôi, thiếu chút nữa bánh mì vừa ăn cũng phun ra. Thời điểm nam nhân xuất ở trong miệng, cậu cuối cùng nhịn không được, đứng lên lao vào nhà vệ sinh nôn khan thật lâu, làm cho nước miếng nước mắt cũng đều rớt ra. Chỉ vì khi dễ một con chó, cậu thế mà phải nhận trừng phạt như vậy, Chung Minh trong đầu ngoại trừ không cam tâm chính là căm hận, một cước đá vào tường.

Thế nhưng nổi giận là chuyện nổi giận, thời điểm đi ra Chung Minh vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua. Nam nhân một bộ dáng ăn uống no say, tùy tiện mà nằm trên sô pha thắt lại dây lưng, trong miệng vẫn phun ác ngôn ác ngữ: "Đừng cho là tôi sẽ luôn để em khẩu giao. Tính dục của tôi rất vượng, mỗi ngày đều phải hai lần, em lo chuẩn bị tư tưởng, bình thường cũng chịu khó rèn luyện, đừng để làm một lần lại phải nghỉ vài ngày."

Chung Minh nghiến răng ken két, nhưng trên mặt một chút cũng không động, thấp giọng ừ một câu. Nam nhân từ trên sô pha đứng dậy, nói: "Dọn dẹp sô pha một chút, lau rửa sạch sẽ, xong thì tiếp tục lấy chuối tập."

Lăng Chí Cương chẳng qua là thuận miệng nói vậy, không nghĩ tới lúc hắn ngủ một giấc tỉnh lại, thế mà trông thấy Chung Minh thật sự trong phòng khách đang luyện, vừa đọc Kim Bình Mai vừa một bên phun ra nuốt vào chuối cầm trong tay.

Loại hình ảnh hương diễm này khiến cho Lăng Chí Cương thiếu chút nữa kiềm chế không được trực tiếp nhào tới, nhưng mà hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy Chung Minh nỗ lực chăm chỉ như vậy, lại "Khi dễ" cậu hình như có chút quá phận, nhẫn nại trong chốc lát, không tiếp tục quấy rầy cậu.

Trời mùa đông nhanh tối lâu sáng, thời điểm chạng vạng tối, Lăng Chí Cương định dắt chó ra ngoài đi dạo. Hắc Tử là bảo bối của hắn, chỉ cần hắn có thời gian, thời tiết nếu cũng thuận lợi thì trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ dẫn nó ra ngoài đi dạo. Chung Minh thấy Hắc Tử hình như có điểm tránh né, nói: "Tôi không đi, bên ngoài trời quá lạnh, tôi ở nhà nấu cơm."

"Buổi tối em không cần nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn." Lăng Chí Cương ném mũ với khăn quàng cổ cho cậu: "Đội vào."

Tiếp xúc mấy ngày nay, Chung Minh trên cơ bản đã thăm dò được tính khí nam nhân, biết mình không thể phản kháng, cho dù phản kháng cũng vô ích, chỉ mang thêm cho mình càng nhiều phiền toái. Cậu đã quyết định nghe theo đề nghị của Trương Giang Hòa, làm một người dịu dàng ngoan ngoãn đến không có cá tính, thuận tiện tốn chút ít tâm tư, làm chút chuyện không rõ ràng.

Cậu đội mũ lên, choàng khăn quàng cổ thật kín, chỉ lộ ra cái mũi với đôi mắt đen như mực. Lăng Chí Cương thay xong quần áo đi ra, lại ném cho cậu một đôi găng tay, nói: "Đeo cả cái này vào."

Chung Minh mặc nhiều như thế, đi ra ngoài vẫn lạnh đến run rẩy, hôm nay cả ngày trời đều âm u, gió Bắc lại thổi, nhiệt độ bên ngoài vô cùng thấp. Trong tiểu khu gần như không có người, Hắc Tử ngược lại rất vui sướng, đoán chừng là ở trong phòng bị nghẹn sắp hỏng rồi, vừa ra khỏi cửa đã mừng rỡ lao tới phía trước chạy tới chạy lui, đến chỗ này nghe nghe, đến chỗ kia ngửi ngửi. Chung Minh run rẩy dậm dậm chân, nói: "Bên ngoài lạnh như thế, ngoại trừ hai chúng ta chẳng có ai khác hết."

"Tôi nhớ em là người phương nam?"

Chung Minh gật gật đầu, nói: "Tôi là người Chiết Giang, nhà ở chỗ giao giữa Chiết Giang và Phúc Kiến."

"Trách không được sợ lạnh, mùa đông ở nhà em chắc không lạnh như thế này đi?"

"Ừ, chỗ tôi tuyết rất ít rơi, trong trí nhớ là rất ít, thế nên hồi năm nhất Đại học mỗi ngày tôi đều lạnh đến không dám ra khỏi cửa."

Hắc Tử dần dần có chút không nghe lời, mỗi lần đều chạy rất xa, Lăng Chí Cương phải gọi nó nó mới chịu chạy về. Hai người đã ra khỏi tiểu khu, đi tới đường phố bên ngoài, trên đường người đi không ngừng, xe cộ cũng nhiều, Lăng Chí Cương gọi Hắc Tử quay lại, cầm sợi dây trên cổ Hắc Tử đưa cho Chung Minh.

Chung Minh hơi bất ngờ, nói: "Anh cũng biết... Tôi với nó quan hệ không tốt."

"Cũng vì quan hệ không tốt nên mới để em dắt nó. Hắc Tử rất hiểu chuyện, chỉ cần em quen thuộc không khi dễ nó, nó sau này sẽ không cắn em nữa. Cầm lấy."

Chung Minh đành phải nhận lấy, Hắc Tử vốn đang đi ở phía trước, thời điểm cậu tiếp nhận sợi dây hình như nó cũng phát hiện, dừng lại quay đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt thăm thẳm lấp lánh.

Chung Minh cố nặn một nụ cười, hướng về phía Hắc Tử nhấp miệng.

Thế nhưng Hắc Tử lập tức quay đầu, tự mình đi đường của mình, giống như đặc biệt ghét bỏ cậu.

Chung Minh cực kỳ lúng túng, Lăng Chí Cương lại nhẹ giọng bật cười. Hắn mặc một chiếc măng tô màu xám, trên cổ cũng quấn khăn quàng, thoạt nhìn phong thái tao nhã.

Thật là phong thái tao nhã. Cao lớn rắn rỏi, phong thái trầm ổn, ngoại trừ cái từ lạc hậu "phong thái tao nhã" này ra, làm cho người ta không nhớ được từ nào khác.

Ngay cả Chung Minh cũng có một giây hoảng thần, bởi vì Lăng Chí Cương áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt cậu, thật sự rất khó đem người cách đây không lâu bức bách cậu khẩu giao liên hệ cùng một chỗ, hắn thoạt nhìn quân tử như vậy.

Bên ngoài điềm đạm quân tử, bên trong không bằng cầm thú chính là Lăng Chí Cương. Chung Minh dõi mắt nhìn về phía trước, đèn đường còn chưa sáng, chỉ có *ngựa xe như nước, những chiếc đèn xe kia nối liền nhau vậy mà cũng rất giống một con đường, nối thành cảnh đêm phồn hoa trong thành phố này. Nam nhân đang đi phía sau cậu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Chuyện buổi trưa hôm nay, có lẽ đã ủy khuất em rồi."

(*ngựa xe như nước: xe cộ tấp nập)

Chung Minh quay đầu lại, muốn dừng lại cẩn thận lắng nghe Lăng Chí Cương nói, thế nhưng Hắc Tử không chịu dừng, cậu đành phải lảo đảo đi lên phía trước, nhưng đầu vẫn ngoái lại, chăm chú nhìn vào nam nhân của cậu.

"Tôi không nên so sánh em với Hắc Tử. Hắc Tử theo tôi đã rất nhiều năm, có tình cảm, tôi thấy nó bị thương nhất thời xúc động, em lại cáu giận với tôi, tôi mới nói với em những lời khó nghe."

"Tôi không trách anh, tôi xác thực không thể so với sức nặng của nó ở trong lòng anh, đây là đương nhiên, là tôi không tự mình hiểu lấy." Chung Minh bị Hắc Tử kéo lên phía trước, ngữ khí theo đó cũng có phần rung rung.

Lăng Chí Cương lông mày hơi giật, hắn là nam nhân khôn khéo cỡ nào chứ, cho dù Chung Minh cố ý che giấu, hắn vẫn nhận ra Chung Minh ngoài mặt phục nhưng trong lòng không cam tâm.

"Em thật giống như đã học được cách hòa hợp rồi." Nam nhân nhìn cậu, ngữ khí ôn nhu dịu dàng: "Bất quá em như vậy, tôi rất thích."

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro