Phần Không Tên 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 49: Lưu manh trong tiệm ăn

Ngày hôm sau Chung Minh dậy đặc biệt sớm, cậu xếp hàng hơn mười phút để mua bánh bao hấp cho Lăng Chí Cương, còn mua cho Hắc Tử mấy cái. Hắc Tử nói cho cùng chỉ là một cái cẩu, có thể có bao nhiêu tâm cơ, một củ khoai lang mấy cái bánh bao đã bị cậu mua chuộc, đối với cậu cũng bắt đầu thân thiện, ăn hết sạch bánh bao, còn cọ cọ cổ vào chân cậu.

Chung Minh nằm trên sô pha xem tin tức buổi sớm, xem một lúc lâu Lăng Chí Cương mới dậy, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Nhanh rửa mặt đi, tôi đã mua bánh bao rồi."

"Em dậy lúc nào thế?" Lăng Chí Cương cảm thấy bản thân cũng coi như cảnh giác, sao lại không phát hiện ra nhỉ.

"Chắc là một giờ trước, tôi mở loa TV lớn quá sao, để tôi giảm bớt." Cậu nói xong liền điều chỉnh nhỏ âm lượng, nam nhân ho một tiếng, nói: "Hôm qua em ngủ rất sớm, nhưng tôi thì nửa đêm không ngủ."

Chung Minh không có tiếp lời, giả bộ bị tiết mục trên TV hấp dẫn. Đêm qua lúc ngủ Lăng Chí Cương liên tục có ý đồ động tay động chân với cậu, nhờ cậu cơ trí mới tránh thoát một kiếp.

Lăng Chí Cương ăn sáng đặc biệt nhiều, Chung Minh sợ hắn không đủ ăn nên mua thật nhiều bánh bao, thế mà hắn đã ăn hết sạch, lại ăn một đĩa rau cải Chung Minh xào, uống một chén cháo. Buổi sáng vẫn là ai làm việc riêng của người đó, Lăng Chí Cương cho cậu tự do hết mức, chỉ yêu cầu cậu buổi trưa nhất định phải trở về nấu cơm.

Chung Minh cảm thấy rất kỳ quái, người như Lăng Chí Cương sao không ở ngoài ăn sơn hào hải vị, ngược lại muốn ăn đồ cậu làm. Loại giao hảo này giữa hai người, nói là có cảm tình thì rõ ràng có chút sớm, chắc là do cảm thấy mới lạ. Chung Minh trở về trường học một chuyến, quả nhiên thấy trong trường mình cũng dán poster buổi họp mặt fan của Lam Mị kia, đoán chừng là người hâm mộ của cậu ta, dán rất nhiều poster, đi tới chỗ nào trong trường cũng đều có thể trông thấy gương mặt nửa chính nửa tà kia của Lam Mị. Lúc Chung Minh quay về ký túc xá, lớp trưởng cũng cho cậu một vé, nói: "Mùng một tháng sau, chính là thứ bảy tuần sau đó, cậu cũng đi đi."

"Không phải là họp mặt fan sao, lại còn có vé?"

"Thì coi như là buổi biểu diễn nhỏ đi, mấy vé này đều là được nhân viên cho, không bận việc gì thì cứ đi xem, Trương Viện Viện cũng đi đó nha." Trong lớp mọi người gán ghép cậu với Trương Viện Viện, lớp trưởng cũng trêu chọc theo. Chung Minh nhận lấy để vào trong balo: "Được rồi, dù sao tớ cũng chưa đi xem ca nhạc bao giờ."

Cậu lại thu dọn đồ đạc trong kí túc, dọn được đầy một túi hành lí. Chủ nhật trong trường vô cùng náo nhiệt, cái gì cũng bán, sân thể dục hôm trước có đắp vài người tuyết đã tan mất một ít, nhưng vẫn có mấy nữ sinh chụp ảnh ở đó. Cậu thấy là mấy người Trương Viện Viện lớp mình, vẫy vẫy tay chào bọn họ.

Trương Viện Viện chạy tới, cười hỏi: "Tớ nghe lớp trưởng nói cậu chuyển ra ngoài ở rồi, là chuyển đến chỗ người họ hàng lần trước ấy hả?"

"Ừ, ra ngoài ở vài ngày, ở đó cũng gần chỗ tớ làm thêm. Mấy cậu muốn chụp ảnh sao không chụp hôm tuyết rơi ấy, cậu nhìn xem mũi người tuyết bị mất rồi kìa."

Trương Viện Viện phì cười, nói: "Hôm tuyết rơi đó bọn tớ cũng chụp rồi, còn muốn chụp với cậu nữa cơ, tiếc là cậu không có ở đây. Đúng rồi, cậu thấy poster dán trước thư viện trường mình chưa?"

Chung Minh tưởng là Trương Viện Viện nói đến chuyện Lam Mị muốn tới trường bọn cậu, gật gật đầu nói: "Thấy rồi, lớp trưởng còn cho tớ một vé nữa, nghe nói là cuối tuần sau, còn sớm lắm."

"Không phải chuyện đó. Là chuyện trường bọn mình hợp tác với một trường tỉnh khác tổ chức một cuộc thi viết văn, tớ nghĩ cậu nên thử xem sao, cậu viết văn rất tốt mà. Đi theo tớ."

Chung Minh đi theo Trương Viện Viện đến thư viện, Trương Viện Viện vừa đi vừa nói: "Lớp bọn mình có nhiều người muốn tham gia lắm, các thầy cô cũng nói nữa, khoa tiếng Trung chúng ta thì khỏi phải nói rồi, vấn đề là tiền thưởng cực kì cao, sáu nghìn đồng đấy." (~ 21 triệu)

Chung Minh chấn động: "Nhiều đến thế sao?"

Chưa nói đến những chuyện khác, chính là số tiền thưởng cao như vậy Chung Minh cũng đã động tâm rồi, từ trước đến nay cậu luôn hùng tâm tráng chí đối với việc viết văn, tin rằng chỉ cần mình quyết tâm sẽ không có chuyện không thắng được cuộc thi. Cậu đứng trước thư viện cẩn thận tỉ mỉ đọc yêu cầu nội dung bài viết, cau mày nói: "Là thể loại viết kịch bản, cái này tớ chưa từng viết bao giờ, chúng ta cũng chưa học qua."

"Tớ hỏi thầy Quách rồi, thầy ấy nói nội dung bài viết gồm câu chuyện và lời thoại, viết gần giống là được, không yêu cầu nhất định phải giống kịch bản chính quy, viết xong thì nộp lên thầy sửa qua cho. Ba kịch bản xếp hạng đầu tiên sẽ cho sinh viên trường Nghệ thuật diễn vào hôm khai giảng, thấy thế nào, không tệ chứ?"

Nghe vậy xác thực khiến người ta rất động tâm, chủ yếu là mới mẻ, chưa thử qua bao giờ. Chung Minh chính là học khoa tiếng Trung, nguyện vọng lớn nhất là có thể trở thành một biên kịch nổi tiếng trong tương lai, chỉ là sinh viên khoa bọn cậu sau khi tốt nghiệp bình thường đều làm nhân viên văn phòng, thầy giáo thư kí các loại, kém hơn so với việc làm biên kịch không phải chỉ một chút, có thể có cơ hội thực hiện giấc mơ như vậy, trong lòng Chung Minh có phần kích động, nói: "Tớ sẽ thử xem sao."

Nếu đã có ý định tham gia, Chung Minh liền đặt kế hoạch những việc phải làm để đạt được phần thắng, lập tức vào thư viện mượn hai quyển sách nói về việc viết kịch bản, trở về nhà bắt đầu gặm sách. Bởi vì xem vô cùng nhập thần, một lòng chỉ nghĩ đến cuộc thi nên cậu đã sớm đem chuyện nấu cơm quên sạch sẽ. Kết quả đến lúc nhìn thấy Lăng Chí Cương vào cửa mới nhớ ra phải làm cơm, cậu nhanh chóng đứng lên nói: "Giờ tôi nấu cơm liền đây, anh cứ xem TV trước đi!"

"Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn." Nam nhân đi tới trước bàn, xoay người mở sách của cậu nhìn thử: "Em không đọc Kim Bình Mai nữa à?"

"A, tôi muốn tham gia cuộc thi viết văn trong trường, yêu cầu là thể loại kịch bản, tôi đang đọc xem phải viết như thế nào." Chung Minh khép sách lại, nói: "Anh chờ một lát, tôi lập tức đi nấu cơm ngay, không cần phải ăn ngoài đâu."

"Đi thôi, buổi chiều tôi còn có việc, chờ em nấu cơm sẽ không kịp."

"Cái kia, nếu không anh cứ ra ngoài ăn đi, bây giờ tôi không có thời gian, lát nữa tôi ăn sau... tôi hiện tại cũng không đói bụng..."

"Ít nói nhảm, mặc quần áo vào!"

Mặt Chung Minh lúc trắng lúc đỏ, Lăng Chí Cương quả thật không hiểu được cách tôn trọng người khác, cho tới bây giờ chỉ biết ra lệnh, cậu không muốn đối chọi loại chuyện nhỏ nhặt này với Lăng Chí Cương, thế là trở về phòng mặc áo khoác, tiện thể tắt điều hòa, nói: "Lúc sáng tôi quay về, thấy trong nhà không có ai nhưng điều hòa vẫn bật, tốn điện quá."

"Em cũng nên thường xuyên chăm lo việc nhà." Lăng Chí Cương đối với phẩm chất truyền thống này lại không hề dị nghị, kéo Chung Minh ra cửa. Hôm nay trời nhiều mây nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Hai người đi vào trong một tiệm ăn nhỏ, Chung Minh hơi giật mình, nhìn nhìn khung cảnh xung quanh: "Ăn ở nơi này sao?"

Cậu tưởng là Lăng Chí Cương sẽ không tới loại quán ăn nhỏ thế này ăn cơm, Lăng Chí Cương một thân trang phục xa xỉ hoàn toàn không ăn nhập với khung cảnh ở đây.

"Em không biết rồi, phần lớn đồ ăn trong nội thành thật ra đều được bán ở những quán nhỏ này." Lăng Chí Cương trực tiếp gọi hai phần, nói: "Hai bát lớn."

"Tôi ăn bát nhỏ được rồi, hai ngày nay khẩu vị tôi không tốt." Thật ra là vì hôm qua nam nhân bắt cậu khẩu giao để lại bóng đen trong lòng cậu, mấy bữa nay cậu ăn chẳng cảm thụ được vị gì, giống như lúc nào cũng có một mùi tanh nồng làm cậu muốn nôn.

"Không sao, ăn không hết thì để tôi."

"Anh cũng ăn phần còn dư của người khác á?"

"Chỉ với tình nhân, người khác sẽ không." Lăng Chí Cương lấy bao thuốc ở trong túi quần ra châm một điếu, khóe môi mang theo nụ cười không có hảo ý: "Miệng cũng đã hôn qua, tôi không ngại chuyện nước bọt trong bát này."

"Ăn kiểu miệng đối miệng ấy hả?" Ngữ khí Chung Minh rất đáng để nghiền ngẫm, mang theo chút lơ đãng, ánh mắt lại nhìn nơi khác, tựa hồ như đang nhìn hắn, lại tựa hồ như không nhìn, giống như rất tùy ý, lại giống như có điểm chột dạ, né tránh ngược lại càng giống như đang câu dẫn.

Nam nhân hơi sửng sốt, gẩy gẩy tàn thuốc xám tro rơi xuống, cười nói: "Cái đó thì chưa thử qua, về nhà chúng ta có thể thử xem."

Chung Minh rất muốn nói thêm mấy câu, bầu không khí ám muội lúc này rất thích hợp để mồi thêm ít củi lửa. Nhưng mà cậu thật sự là không có kinh nghiệm yêu đương, không biết nên nói gì mới tốt, làm sao mới giữ được chừng mực. Chuyện "khiêu khích" này không có kinh nghiệm dày dặn là không làm được, muốn có hiệu quả như nữ nhân mặc vải voan đen mỏng, nếu nói là có mặc quần áo, thì những "thứ nên thấy" đều có thể thấy một cách mơ mơ hồ hồ, nhưng nếu nói là không mặc quần áo, thì kiểu như ẩn như hiện ấy lại mang theo nét đẹp đầy hàm ý. Chung Minh nghẹn cả buổi, cuối cùng xuất ra một câu: "Sao đồ ăn ở đây lâu mang lên vậy chứ..."

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro