Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Tĩnh Trạch ở trước mặt mọi người chỉ điểm muốn Chung Tình đi theo anh, mấy tên thiếu gia đầu bảng khác xung quanh nhìn tới đỏ mắt nhưng cũng chỉ có thể âm thầm nghiến răng, mục tiêu sau đó chỉ đành chuyển qua Thẩm Tuỳ và những người khác.

Bên người có người nhiệt tình bồi tiệc nhưng ánh mắt Thẩm Tuỳ vẫn kỳ quái rơi trên người nhân viên phục vụ phía sau Nhiếp Tĩnh Trạch, trong lòng thoáng hiện lên một cảm giác khó tin. Nhiếp Tĩnh Trạch là kiểu người mắt nhìn luôn ở trên đỉnh, nhìn thế nào cũng không giống dạng sẽ coi trọng Chung Tình. Chẳng lẽ do hai năm ở nước ngoài kia "rượu thịt phong phú", hiện tại bắt đầu chuyển sang rau cỏ thanh đạm rồi?

Chung Tình cẩn thận từng bước theo sát phía sau Nhiếp Tính Trạch, qua khoé mắt bắt gặp ánh nhìn ghen tị của người khác đối với mình nhưng trong lòng cậu lại không vui chút nào. Đối phương kéo cổ áo cậu, một bộ giống như thật sự muốn đem cậu nghiền nát thành mảnh vụn, nhìn thế nào cũng không giống tâm huyết dâng trào mà xem trọng cậu.

Cậu không một tiếng động âm thầm nuốt nước bọt, cúi đầu im lặng đứng trong căn phòng xa hoa bậc nhất hội quán, bàn tay buông thõng bên hông không tự chủ sờ lên cổ áo. Nếu như khi đó cậu không nhìn nhầm thì chữ được thêu bên dưới cổ áo kia chính là một chữ "Nhiếp", đụng trúng họ của vị tiên sinh trước mặt rồi?

Trước khi hoàn toàn cảm nhận được đường kim mũi chỉ dưới cổ áo, ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi trên sopha lạnh lùng quét qua, anh khẽ nhếch môi nói gì đó với cậu. Bị đối phương dùng ánh măt như vậy nhìn, Chung Tình trong lòng giật mình vội bỏ tay xuống, sau đó mới trì trệ nhận ra hai chữ trong miệng đối phương, anh nói "lại đây".

Chung Tình căng da đầu bước tới.

Người đàn ông trên sopha hai chân mở rộng, đem cậu kéo đến ngồi trên đùi mình, một bàn tay cách lớp y phục véo vào eo cậu, môi anh chậm rãi ghé vào sát bên tai cậu. Cảnh tượng này trong mắt người khác hoàn toàn là một bộ dáng tình nhân đầy ái muội, chỉ duy nhất người trong cuộc là Chung Tình biết rõ, bên tai là nghe rõ ràng câu hỏi không đầu không đuôi của đối phương, tất cả cảm nhận được chỉ là một trận lãnh ý.

Khi Nhiếp Tĩnh Trạch mở miệng, giống như không để ý , lại giống như tràn đầy giá lạnh: " Áo này là cậu ta cho em mặc à?"

Chung Tình lúng túng trả lời: "Cái gì, cậu ta cái gì? Cậu ta nào?"

Ánh mắt sắc bén của Nhiếp Tĩnh Trạch rơi vào trên mặt mặt cậu, "Người mua cậu."

Chung Tình đại não đình trệ một lúc, mới run run nói: "Nhiếp, Nhiếp thiếu tôi vẫn là ở ..."

Như nghe được chuyện gì đó buồn cười, Nhiếp Tĩnh Trạch nhếch môi, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, "Làm sao? Túc Tức chưa thượng qua cậu à? Hay là nói, cậu ta bị người khác đè mấy năm, thứ đồ phía trước không dùng được nữa rồi? "

Chung Tình không hề giấu đi vẻ ngạc nhiên trên mặt, thậm chí giọng nói cũng không tự chủ được mà lớn hơn mấy phần "Túc, Túc Tức? Nhiếp thiếu gia, ngài quen biết Túc Tức?!"

Cả căn phòng đột nhiên im lặng.

Hậu tri hậu giác phát hiện ra sắc mặt của những người khác, Chung Tình không tự chủ được mà co người lại. Mặc dù không biết mình đã đạp trúng quả mìn nào, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm hối hận, là do tự mình xui xẻo.

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng đó là Thẩm Tuỳ.

Hắn đột ngột đứng dậy, tiến đến phía sau Chung Tình, hai tay tự nhiên đặt ở trên vai cậu, ngữ khí mang theo vài phần vui vẻ không biết thật hay giả: "Trùng hợp như vậy, cậu cũng biết Túc Tức thiếu gia của bọn tôi à?"

Chung Tình sững sờ một lúc, không dám mở miệng tiếp lời hắn.

Cậu gia nhập cái vòng này từ khi còn trẻ, ít nhiều cũng từng tiếp xúc với những mối quan hệ của Túc Tức. Thẩm Tuỳ cũng không tiếp tục truy hỏi, ánh mắt chuyển đến trên người Nhiếp Tĩnh Trạch, " Tôi đây còn có một tin tốt, bị đồ vật nhỏ này chen ngang, suýt chút quên mất không nói với cậu."

Nhiếp Tĩnh Trạch đẩy Chung Tình ra khỏi lòng anh, nhàn nhạt hỏi: "Tin tốt gì?"

"Tin tốt về Túc Tức." Thẩm Tuỳ cười lên, "Cậu mấy năm kia ở nước ngoài chắc là không biết, Túc gia sập rồi, từ hai năm trước. Hai năm trước cậu ta vẫn còn là đại thiếu gia cao cao tại thượng, hiện tại hai năm sau đại khái đến cả con chó nhà tôi nuôi cũng không bằng."

Chung Tình đứng ở một bên, cả người chấn động. Một lúc sau, từ sâu trong ý thức lẩm bẩm phát ra âm thanh nói: "Thẩm thiếu......Túc Tức với các người là quan hệ gì?"

"Quan hệ gì?" Thẩm Tuỳ chế nhạo nói, " Đương nhiên là kẻ thù." Hắn tâm tình vui vẻ nhìn về phía Nhiếp Tĩnh Trạch, " Phải không?"

Nhiếp Tĩnh Trạch ánh mắt chìm xuống, trầm mặc không nói.

Thẩm Tuỳ cho là anh ngầm đồng ý, đưa điếu thuốc lên miệng, giơ tay châm lửa, ánh mắt quét qua gương mặt người đàn ông đang ngồi trên sopha, động tác đè xuống bật lửa thoáng dừng lại, nhẹ nhàng khan một tiếng: " Tôi sao lại cảm thấy... cậu không vui?"

"Vui, tôi làm sao lại không vui được." Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy, đặt tay lên bả vai Chung Tình, "Nếu đã là tin tức khiến người ta vui vẻ như vậy, sao có thể không làm chút gì đó chúc mừng." Tiếp đó ánh mắt anh rơi trên gương mặt Chung Tình nói, " Người tôi đem đi trước, mọi người cứ tiếp tục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro