Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau buổi đi chơi chơi vừa mệt vừa vui, Trần Thanh về nhà liền leo lên giường ngủ một mạch, không cả thèm thay quần áo.

Khi thức dậy trời đã tối, lại cảm thấy đang lười nấu cơm. Trong đầu lóe lên một tia sáng, cô cười vui vẻ. Lôi điện thoại từ trong túi xách, Trần Thanh không khỏi cảm thán:

-Mình quả thực thông minh!

Thực tế, nên nói là thông minh đột xuất.

Khánh Nam ở nhà đang định ôm máy tính xem xét, chỉnh sửa lại một phần mềm mới tạo ở công ti, liền thấy chuông điện thoại reo vang, trên màn hình là cái tên Trần Thanh. Trong lòng anh không khỏi thắc mắc, tối nay cô nhóc kia lại nhớ anh? Nghĩ vậy, anh cười cười, nghe máy:

-Alo? Trần Thanh?

-Yes! It's me!- Giọng cô phấn chấn lạ thường.

Khánh Nam thấy hơi hoảng, giọng nói ngập ngừng:

-Em làm sao vậy? Lẽ nào đi chơi mệt quá... dây thần kinh bị chập, đứt luôn rồi? Cần anh gọi 115?

Trần Thanh bên này nghe vậy, âm thầm nghiến răng: "Đồ chết tiệt, đồ đáng ghét! Nói một câu giết một người! Nói nữa ta cắt lưỡi, bẻ răng nhà ngươi!"

Đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, còn hiệc thực, cô đang cười hihi rất có duyên, trả lời cũng "duyên" vô cùng:

-Hi hi, nào có như vậy! Tóm lại, anh qua nhà tôi ngay nhé, có việc trọng đại rất là gấp! Cho anh năm phút!- Nói xong trực tiếp cúp máy không "duyên" tẹo nào.

Khánh Nam đơ người, nhìn màn hình điện thoại, đành cầm áo khoác bước ra cửa.

Đứng trước cổng nhà Trần Thanh, anh hơi do dự. Linh cảm cho anh biết, chỉ cần bước qua cánh cổng này, à không, chỉ cần bấm chuông cửa thôi, anh sẽ vô cùng thê thảm.

Vì sao vậy nhỉ?

Anh cười cười...

Chân nhẹ nhàng bước, tay từ từ đưa lên, ngón tay run run chạm vào nút chuông cửa, chậm như rùa bò ấn xuống.

Tiếng chuông vang lên, Khánh Nam phát hiện, lòng bàn tay anh đầy mồ hôi.

Ấn thêm một lần nữa, vẫn không có người mở cửa. Nhìn ánh đèn sáng trưng, anh than nhẹ. Mùa thu thành phố rất mát, nhưng chiều tối cũng hơi lạnh.

Do dự một hồi, thấy cổng không khóa, anh bước vào, rồi trực tiếp mở cả cửa ra vào.

Trần Thanh đang nằm trên sofa, hai mắt nhắm lại, hơi thở vang lên nhẹ nhàng, đều đều như đang ngủ. Khánh Nam thấy vậy, tiến lại gần cô.

Dưới ánh đèn, gương mặt trái xoan thanh tú của cô càng thêm trắng nõn. Đường nét tinh tế, ngũ quan sáng sủa, mái tóc đen xõa xuống. Hàng mi dài, cong cong che đi đôi mắt trong vắt, trong tay cô còn ôm một chú gấu bông trắng rất lớn.

Tim Khánh Nam hơi xao động...

Chú gấu cô đang ôm, là anh tặng cô trong dịp sinh nhật thứ hai mươi, vào hai năm trước. Khi đó, cô rất vui vẻ mà nhận lấy, chẳng cãi anh một câu. Hai năm rồi, cô vẫn giữ nó, còn ôm nó đi ngủ...

Khánh Nam lại do dự đưa tay lên, hướng về đôi má của Trần Thanh...

-Hù!!! Bất ngờ chưa???

Đang muốn chạm vào má cô, cô lại đột nhiên bật dậy, tung con gấu bay thẳng vào mặt anh. Trong một khoảnh khắc, vài sợi tóc mượt mà của cô chạm vào ngón tay anh, cảm giác thật mềm mại. Nhưng cũng trong một khoảnh khắc, Khánh Nam sững người...

Trần Thanh là giả bộ ngủ?

Cô trêu anh?

-Bất ngờ rồi! Giật mình rồi chứ gì? Ha ha! Anh coi tôi diễn giỏi chưa nè?- Trần Thanh cười sảng khoái, nhón chân nhảy trên sofa.

Nhìn đôi chân trần trắng nõn không ngừng di chuyển lên xuống, lại thêm cái dáng vẻ trẻ con đáng yêu của Trần Thanh, Khánh Nam liền cười, nụ cười "nham hiểm".

Thấy vẻ mặt đó của anh, cái nhón chân của Trần Thanh chậm dần, rồi dừng hẳn...

- Anh làm gì cười ghê vậy?- Cô run giọng hỏi.

Khánh Nam vuốt vuốt cằm, vẫn cười như vậy nhìn cô chăm chú.

Trần Thanh hơi chột dạ, lại có dự cảm chẳng lành, liền ngồi xuống góc sofe, dành lại con gấu, che đi nửa người, chỉ còn lại cái đầu còn hơi rụt lại.

Cái dáng vẻ này, lại có phần dịu dàng, lại mang nét đáng yêu. Đôi mắt rụt rè lấp lánh, lộ ra vẻ cảnh giác khiến Khánhbuồn cười.

Anh nhào tới, cùng dành lại con gấu bông, ném nó xuống đất. Trên môi, nụ cười vẫn không hề tắt.

-A... Anh muốn làm gì? Á...

Khánh Nam cười ha hả, tay tay liên tục cù lét Trần Thanh. Da của cô tương đối nhạy cảm, rất nhiều máu buồn, nên chiêu thức dễ dàng hạ gục cô nhất, chính là cù lét.

Và đương nhiên, điều này chỉ có anh biết. Chơi với cô từ nhỏ, chi tiết này làm sao qua nổi mắt anh?

Trần Thanh bị cù, cười chảy nước mắt, đau cả bụng, liên tục xin tha nhưng anh đâu có nghe. Nhân lúc anh thả lòng tay, Trần Thanh bật dậy, nhảy khỏi sofa, chạy trốn. Khánh Nam liền lập tức đuổi theo, đuổi cô khắp căn nhà, khắp các phòng không nghỉ. Không biết đã bao lâu, Trần Thanh mệt lả người, liền không chút ý tứ nằm thẳng xuống nền nhà. Mà Khánh Nam cũng nằm cạnh cô, thở hồng hộc.

Anh thở vài hơi, quay người hỏi Trần Thanh:

-Vậy... em kêu anh qua đây không phải chỉ để chơi đuổi bắt?

Nghe câu hỏi của anh, Trần Thanh liền nhớ tới "việc trọng đại" đã nói với anh. Cô lập tức quay người về hướng Khánh Nam.

Mặt đụng trúng vòm ngực rắn chắc, cô giật mình ngẩng đầu, lại gặp phải ánh mắt xao động của anh. Cô bỗng đỏ mặt, vội vã cúi đầu, lời nói trở nên lộn xộn:

-À... à! Tôi... là muốn gọi anh...

Khánh Nam dịch người lại gần cô hơn, dáng người cao lớn che khuất bóng dáng nhỏ bé. Anh vòng tay qua lưng cô, giúp cô vỗ nhẹ.

Trần Thanh hơi thở ổn định, lại dịch người ra xa. Đỏ mặt, cô nói:

-Tôi gọi anh qua... là vì muốn nhờ anh... nấu giùm bữa tối!

Khánh Nam mặt ngố hết sức, hỏi cô:

-Bữa tối? Em không tự nấu được sao?

Trần Thanh tru môi:

-Dĩ nhiên là không rồi! Cũng là tại anh đó thôi! Đi chơi với anh mệt muốn chết, làm gì còn tâm trạng nấu với nướng? Nhớ hồi đó anh từng nấu bữa tối cho tôi, tay nghề không tệ! Bây giờ anh giúp tôi, coi như bồi thường khoản thiệt vừa rồi!- Nói xong, cô đứng dậy, vọt vào phòng tắm, chỉ để lại một câu: -Nguyên liệu trong tủ lạnh, tôi đi tắm đây!

Khánh Nam cười cười, không biết "khoản thiệt" mà cô nói, là gì?

Lại nhìn cái vẻ vội vàng bỏ chạy đó, anh khẽ nói:

-"Mệt muốn chết"... là đó hả?- Nói xong liền tiến vào nhà bếp, rất nhanh làm cho cô được ba món ăn.

Tắm xong, Trần Thanh lại được ăn ngon, vô cùng sảng khoái, liên tục khen tay nghề của Khánh .

-Anh nấu cơm... vẫn là tuyệt nhất!- Cô cười rạng rỡ.

Khánh Nam ngồi đối diện quan sát vẻ hạnh phúc của Trần Thanh khi ăn đồ anh nấu, trong lòng vui vẻ.

Cô vui, là tốt rồi.

Quan trọng, ngày hôm nay, cả hai đều vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro