Chương 7: Chú mèo hoang bị vứt bỏ giữa đường vừa đáng yêu lại vừa đáng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Chúmèo hoang bị vứt bỏ giữa đường vừa đáng yêu lại vừa đáng thương



Lúc Phương Hòe Ninh rời công ty công nghiệp Hợp Tín đã là tám giờ, nhân viên còn ở lại cơ bản đều là ngủ lại công ty, lẽ ra nên để xe buýt đưa đón, nhưng nghĩ từ chỗ này vào nội thành đi tới đi lui cũng gần bốn giờ đi xe, Phương Hòe Ninh vẫn là từ chối làm phiền người khác, chỉ một mình rời đi.

Cũng may trạm xe ở ngay gần, chỉ là không phải ở trong giờ cao điểm, lại ở nơi hoang vắng, xe buýt ít nhất cũng phải nửa giờ mới có một xe, có khi phải chờ đến một tiếng.

Phương Hòe Ninh không vội, trong đầu một bên tính toán chương trình vừa mới viết xong, một bên chọn một góc sạch sẽ để đứng, cả người sa vào bên trong thế giới số liệu phức tạp.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng sấm sét vang dội cũng không làm cho anh mất tập trung, ngược lại bóng trắng lờ mờ lóe lên bên kia đường lại thu hút được sự chú ý của Phương Hòe Ninh. Nhìn qua một cái, phát hiện một người đứng ở nơi đó.

Mua như trút nước giống như phủ lên một tấm lụa trắng bịt kín trước mắt, Phương Hòe Ninh nheo mắt lại xác định cẩn thận trong bóng tối một lúc lâu mới lờ mờ nhìn thấy hình dáng của đối phương. Người vốn cho rằng đã sớm rời đi không nghĩ tới lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt, vẫn như trước làm cho Phương Hòe Ninh cảm thấy một sự xuất hiện mạnh mẽ và đầy kỳ diệu.

Bên cạnh người kia lúc này không còn là chiếc xe điện chói mắt, mà thay vào đó là một chiếc xe cũ kỹ hơn...Không, phải nói là một chiếc xe đạp tồi tàn đến cực điểm.

Xe đạp bị khóa lại bên cạnh chiếc cột điện bên đường, vị tiểu nông dân kia lại trong cơn mưa to gió lớn cố gắng mở khóa.

Lỗ khóa hình như bị gỉ, tiểu nông dân kiên nhẫn mở một lúc lâu, giữa lúc Phương Hòe Ninh nghĩ rằng sẽ thất bại, xích khóa lại được mở ra thành công.

Không biết có phải do ảo giác của mình hay không, Phương Hòe Ninh cảm thấy tiểu nông dân có nhìn qua mình một chút, sau đó trèo lên chiếc xe đểu kia muốn rời đi.

Từ đánh giá của bạn bè thân thiết cho tới người qua đường đều có thể biết được, Phương Hòe Ninh tuyệt đối không phải là một người thân thiện, anh lạnh lùng, kiêu ngạo, khó gần, bình thường chỉ có người khác tới tiếp cận anh, để Phương Hòe Ninh chủ động đáp lời, đối tượng lại là một người xa lạ, dường như là chuyện không thể nào xảy ra.

Nhưng mà vào thời khắc này, anh lại chỉ do dự một chút sau đó liền mở miệng.

Phương Hòe Ninh nói: "Cậu đi như thế này rất nguy hiểm."

Tiếng nói của anh không lớn, rất dễ dàng bị át đi bởi tiếng mưa rơi ồn ào xung quanh, cho nên Phương Hòe Ninh lại nói lại một lần, lần này nói rõ ràng hơn.

"Đi lại trong thời tiết như thế này, bên người lại không có gì che chắn, trên xe lại có nhiều kim loại, rất dễ bị sét đánh."

Lần này anh xác định đối phương đã nghe được, bởi vì động tác đạp chân của tiểu nông dân chậm lại, nhưng không có quay đầu ngay lập tức.

Dường như là bộ dáng không muốn tiếp nhận đề nghị, Phương Hòe Ninh nghĩ, không hiểu sao không cảm thấy ngạc nhiên, cũng không tức giận. Vốn anh cũng không thích xen vào chuyện của người khác, lần đầu tiên tốt bụng nhắc nhở đã là rất có đạo đức, nói thẳng ra là người này rất kỳ quái, mang đến cho anh rất nhiều sự tò mò, mà đối phương hoàn toàn có quyền làm theo ý mình, dù sao tính mạng của là của cậu ta.

Tuy nhiên, cảnh xảy ra tiếp theo lại đảo ngược tình hình đáng kể.

Hai người chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng rực rỡ lóe lên, ai cũng không thấy rõ mọi chuyện phát sinh ra sao, tiếp theo đó là tiếng sầm ầm ầm, một gốc cây cao bằng nửa người cách đó không xa giống như bị một chiếc rìu lớn khổng lồ giữa không khí chặt một đao, chặt đứt một nửa cành lá cùng vỏ cây, ngay sau đó là ánh lửa bốc lên rồi nhanh chóng bị nước mưa dập tắt, chỉ còn làn khói bụi vẫn còn vương lại làm minh chứng rằng những gì bọn họ vừa nhìn thấy hoàn toàn không phải do tưởng tượng.

Thật sự bị sét đánh...

May mắn không có người.

Phương Hòe Ninh giật nảy mình, anh tin rằng người bên đường kia cũng cảm nhận được sự chấn động giống như mình, bởi vì sau đó đối phương vẫn đang ngây người, yên lặng xuống khỏi chiếc xe, lại còn kiên trì một lần nữa đem chiếc xe cũ rích khóa lại bên cạnh cột điện. Sau khi xác nhận đã an toàn, càu nhàu chậm chạp đi về phía bến xe, cũng chính là nơi đang có Phương Hòe Ninh đứng ở bên trong.

Bến xe này không nhỏ, nhưng mà lều che mưa cũng không lớn, người kia đứng cách chỗ đứng của Phương Hòe Ninh hai ba mét, cậu ta không có ý nói cảm ơn với Phương Hòe Ninh, cũng không mở miệng đáp lời, chậm rãi liếc qua một chút, lại chậm rãi quay đầu đi hướng khác, giống như là hai người chỉ gặp nhau sơ sơ.

Phương Hòe Ninh lần đầu tiên hoài nghi có phải mình chỉ có gương mặt của một người qua đường bình thường hay không.

Không nói chuyện, cũng không làm việc gì khác, hai người chỉ đơn giản đứng ở hai bên yên lặng nhìn về màn mưa vẫn đang không ngừng rơi ở phía trước, nếu như đây là một cảnh trong phim truyền hình, lúc này chắc chắn là có thể phối một bài BGM(1) "Xấu hổ" của Nhị Hồ Bản.

[(1)BGM (Background Music): nhạc nền.]

Cũng may Phương Hòe Ninh là người đã quen với không khí lặng lẽ, cũng không cảm thấy có gì khó chịu, ngược lại anh phát hiện người bên cạnh kia so với anh có mất tự nhiên hơn một chút.

Bị giày vò trong mưa gió như vậy, nhưng tiểu nông dân chỉ mặc một cái áo chống nước, cả mũ và áo sớm đã bị ướt sũng như một chú gà bị dính mưa, không biết là cậu ta cảm thấy lạnh hay là khó chịu, từ từ bước những bước rất nhỏ tại chỗ, Phương Hòe Ninh nhìn xuống, dư quang có thể nhìn thấy đôi chân kia.

Không ngoài dự đoán, đối phương đeo một chiếc giày chơi bóng cũ, nhưng vẫn rất sạch sẽ, chỉ là ở mép rìa có thể nhìn thấy những nếp uốn cùng vết rách, cho thấy khoảng thời gian sử dụng không hề ngắn. Giày có lẽ đã bị vài vết rách, ở trong mưa cũng đã hút no nước, mỗi một cái giẫm chân đều để lại một dấu chân ẩm ướt nho nhỏ, vương đầy khắp nơi trên mặt đất.

Phương Hòe Ninh nhịn không được chăm chú nhìn trong chốc lát, cho đến tận khi hai chiếc đèn xe lớn xé toang bóng đêm mà lao tới.

Xe cuối cùng cũng đến, Phương Hòe Ninh lên xe đang định đi vào trong, lại nghe lái xe hỏi người phía sau: "Bạn học, cậu không đi sao?"

Phương Hòe Ninh quay đầu, phát hiện tiểu nông dân kia vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Cậu ta chắc hẳn đã tới đây không ít lần, phải biết rõ rằng đây có thể đã là chuyến xe cuối cùng, người này nếu có người thân đến đón hoặc ở vùng ngay bên cạnh, thì cũng đã không giữa lúc thời tiết ác liệt như thế này lại kiên trì muốn cưỡi chiếc xe cũ kia đi.

Nghe câu hỏi của lái xe tiểu nông dân ngẩng đầu lên, cách cánh cửa sổ thủy tinh mờ mờ, ánh mắt của cậu ta cùng với Phương Hòe Ninh đang đứng ở bên trong một lần nữa đối diện nhau, trên đầu tiểu nông dân vẫn đội chiếc mũ rơm cậu đội lúc ban ngày, tóc ở dưới vành nón cũng đã ướt sũng, tóc dán chặt vào khuôn mặt, làm cho mặt cậu ta nhìn càng nhỏ hơn, giống một thiếu niên, không, là giống...một con mèo nhỏ, bị con người vứt bỏ ở giữa đường, chú mèo hoang vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Một giây này, Phương Hòe Ninh cảm giác trong lòng nhảy lên một cái, anh bỗng nhiên như tỉnh ngộ nói: "Cậu không mang theo tiền?"

Đặt một câu hỏi, nhưng trong lòng cũng đã khẳng định.

Lật Đình hôm nay vốn định mượn xong sách sẽ quay trở về làm công, ở vùng ngoại thành đột nhiên gặp tình huống bất ngờ làm thay đổi kế hoạch, bởi vậy sơ ý quên mang theo tiền, thậm chí ngay cả sạc đầy điện xe điện cũng quên, căn bản là không thể đi liên tục trong vòng bốn tiếng được, bởi vậy sau khi dựng lều tránh mưa xong không thể không lựa chọn một loại phương tiện giao thông khác, chiếc xe kia là chiếc xe mấy năm trước cậu vẫn dùng để đi đến bây giờ vẫn không nỡ ném đi nên vẫn để ở chỗ đó.

Nhưng mà cuối cùng vẫn là lựa chọn đứng lại cùng chỗ với Phương Hòe Ninh, nhưng lại không phải đứng để chờ xe tới, Lật Đình là dang chờ mưa tạnh, sau đó lấy xe đạp để trở về.

Sau khi Phương Hòe Ninh đặt ra câu hỏi, cũng không chờ Lật Đình trả lời, trực tiếp móc ra hai đồng tiền xu ném vào trong rương tiền, sau đó quay người chọn một ghế ngồi xuống.

Không bao lâu sau, mèo con ở bên ngoài di chuyển bước chân, cũng chầm chậm bước lên cửa xe, mà lần này, Phương Hòe Ninh cuối cùng cũng đã nhận được một câu "Cảm ơn".

Mặc dù rất nhẹ, nhưng Phương Hòe Ninh vẫn nghe được rõ ràng.

Tiểu nông dân không có ngồi ở gần, mà lựa chọn một chỗ ngồi phía sau, chỉ có điều trên xe chỉ có hai người bọn họ, dù là cách khá xa, Phương Hòe Ninh vẫn thật sự cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Đêm đen như mực, mưa lớn, trong xe lại yên tĩnh, người cũng khó mà có thể tập trung.

Phương Hòe Ninh tối hôm qua thức đêm viết luận văn, hôm nay lại bận rộn cả một ngày, sớm đã vô cùng mệt mỏi, cho nên theo thân xe xóc nảy, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi, không ngờ lại bắt đầu nằm mơ.

Anh mơ thấy mặt trời trên cao, Phương Hòe Ninh đầm đìa mồ hôi đi dưới những bóng cây ven đường, sau đó gặp được một con mèo to lớn. Nói là mèo, nhưng lại giống ốc sên, trên lững cõng thật nhiều thật nhiều đồ vật đi tới, Phương Hòe Ninh không chú ý, nên đụng phải nó.

Những thứ ở trên lưng con mèo ào ào đổ đầy đất, nó a ô một tiếng, rất không vui trừng mắt nhìn, vậy mà lại dùng tiếng người nói chuyện: "Anh bồi thường!"

Phương Hòe Ninh tập trung nhìn, phát hiện vật bị đổ trên đất là một chiếc máy tính.

"Bồi thường bao nhiêu?" Phương Hòe Ninh thẳng thắn.

Con mèo nói: "Hai mươi."

Phương Hòe Ninh lấy tiền.

Con mèo lại nói: "Cho thêm tám mươi."

Phương Hòe Ninh tiếp tục bỏ tiền.

Con mèo vẫn còn nghĩ không đủ.

"Vậy muốn thế nào?" Phương Hòe Ninh nghe thấy mình hỏi.

Vừa nói xong, cảnh tượng trước mắt anh liền thay đổi, biến ra một cánh đồng.

"Tôi muốn anh cùng tôi trồng trọt để đổi tiền!" Con mèo ngẩng đầu lên nói xong ném qua một chiếc cuốc.

Phương Hòe Ninh nhận lấy, hơi chút do dự, cuối cùng vẫn thật sự cuốc đất.

Chỉ có điều không đợi anh chạm cuốc xuống đất, bỗng nhiên trên trời một tiếng sấm nổi lên, một tiếng vang lớn bổ xuống người anh!

Phương Hòe Ninh chỉ cảm thấy đau gáy, cả người cũng khẽ vấp về phía trước, bỗng nhiên mở mắt.

Anh tỉnh, cũng vừa lúc đến nơi.

Phương Hòe Ninh nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, một bên ở trong lòng tự mắng chửi mình bỗng nhiên lại mơ cái quái gì hoang đường, một bên bình tĩnh đứng dậy. Lúc đi tới cửa sau phát hiện con mèo kia, không, là người kia cũng đứng ở đó, giống như lúc trước nhìn không chớp mắt.

Xe dừng lại, hai người cùng nhau xuống xe, một người đi về hướng nam, một người hướng bắc, mỗi người một đường không nói tiếng nào mà bước đi.

Mãi đến khi Phương Hòe Ninh đã đi một khoảng xa, mới nhịn không được đưa tay sờ gáy mình, cảm giác đau nhức vẫn còn lờ mờ, dường như là, không giống bị sét đánh, giống như bị người dùng tay đánh...

Lại là ảo giác sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro