Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9:  EM BIẾT ANH CẦN GÌ KHÔNG?
 “Lại đi nữa hả mày? Tao lười quá…” Vy thở dài ngao ngán khi nghe Linh nói sẽ đi sang nhà Thiên lần nữa.
“ Bày đặt quá đi… muốn đi lắm mà còn giả vờ” Linh nhìn Vy cười tủm tỉm, cô quay sang Dương nói tiếp: “ Người ta muốn mày đến đó ngày mai mà…còn đòi giữ lại mà…”
“ Thôi đi đừng nói nữa.” Vy lấy miếng bánh mì còn sót lại trong dĩa nhét vào miệng Linh để chặn họng. “ Mà chồng đưa Mỹ về sớm vậy?”
“ Không thoải mái nên tiễn…đi bar với chồng không ?” Dương chán nản đứng dậy lấy áo khoác để trên ghế khoác lên người nhìn hai cô gái đang mệt mỏi.
“ Em thì sẵn sàng…sợ ai đó vì đau lòng quá …” Linh vừa nói vừa nhìn Vy .
“ Em cũng đi.” Vy không đợi Linh nói hết câu liền đứng dậy nắm tay Dương kéo đi, nói với lại “ Ai đi sau trả tiền nhé.”
“ Con kia..mày đứng lại…làm người ai làm thế?” Linh vừa trả tiền vừa đứng dậy đuổi theo Vy và Dương.
Vy đi quán bar với Dương với Linh nhưng lâu lâu lại lấy điện thoại ra nhìn.  Linh nhìn thấy cảnh đó thì đưa mắt sang cho Dương hàm ý rồi quay sang Vy nói to vào tai cô: “ Thôi thì mày nhắn tin cho người ta đ..iiiii…”
 “ Mày nói gì tao không nghe rõ…nhạc ở đây to quá…” Vy cũng hét lên hỏi lại.
“ Điện thoại mày…tao mượn…” Linh vừa nói vừa đưa tay lên mô tả để Vy dễ hiểu.
“ Ùm…” Vy vừa đưa điện thoại cho Linh vừa lắc người theo tiếng nhạc, nãy giờ vào đây cô cùng Linh ít nhiều cũng đã uống rượu.
Rẹt…rẹt…chiếc điện thoại trong túi quần Thiên cuối cùng cũng rung lên, anh nhìn cô gái đối diện xin lỗi rồi đưa điện thoại lên bàn đọc tin nhắn. Dòng tin nhắn đập vào mắt anh
“ Em nho anh lam Thiên oi”                                                                                 
“ Ai vay? Vy dau?”

“ Ak. Biet luon, Vy dang nhay voi Duong. Bon Linh dang nhau.hihi”
“ Um”
“ Có chuyện gì vậy anh?” Cô gái ngồi đối diện anh cất tiếng nhỏ nhẹ hỏi.
“ Hả? Không có gì? Em với ba mẹ em ngủ lại tối nay ở đây ah?” Thiên ngước mắt nhìn cô mỉm cười đáp, cầm chiếc điện thoại của mình giơ lên nói tiếp “ Chỉ là một người bạn nhắn tin hỏi thăm.”
“ Dạ, anh Thiên buồn lắm phải không?” Cô gái vẫn nhỏ nhẹ hỏi.
“  Hỏi câu vớ vẩn” Thiên thầm nghĩ nhưng miệng vẫn cố gắng gượng cười không nói gì. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Thiên đứng dậy nói: “ Anh thấy cũng muộn rồi em về phòng dành cho khách nghĩ đi.”
“ Em muốn ngồi đây với anh một lát nữa…” Cô gái đứng dậy kéo tay Thiên ngồi xuống.
“ Anh…”
“ Thiên mẹ tìm em có việc…bé Mai em đi cùng người làm đến phòng khách nghỉ đi nhé” Minh Hạ từ nhà ông bà nội mình đi về nhà nhìn thấy vẻ mặt Thiên đang tươi cười tiếp chuyện với con gái của một người bạn thân của gia đình mình- một trong những đối tượng xem mắt mà ông nội Thiên đã chọn. Sau đó cô nhìn thấy Thiên đọc tin nhắn đến mặc dù miệng vẫn cười nhưng Hạ nhận ra nụ cười đó che dấu sự lo lắng hơn cả nổi đau. Tay Thiên cứ nắm lấy điện thoại trong tay xoay ngược xoay xuôi đến sắp mất kiên nhẫn vậy mà con bé kia còn giả vờ không hiểu ý cứ ngồi lỳ như thế. Ai lại đêm hôm mới đến nhà người ta rồi còn nói sẽ ngủ lại, rõ là có âm mưu. Minh Hạ phải hạ thấp mình nói chuyện với con bé mình không thích để cứu em trai yêu thôi.
Mai thấy Hạ đứng nhìn mình ánh mắt sắc sảo chờ đợi thì hiểu ý đứng dậy đi theo người giúp việc lên phòng khách nghĩ.
“ Mẹ gọi em có chuyện gì vậy?” Thiên nhìn Hạ mệt mỏi hỏi.
“ Đồ ngốc, mẹ muốn em chợp mắt một chút còn không được gọi cái gì mà gọi…” Hạ nhìn em mình mắng rồi hạ thấp giọng nói nhỏ sợ Mai nghe thấy: “ Chị chỉ muốn đuổi con bé kia cho em gọi điện thoại cho Khả Vy thôi. Hihi.”
“ Chị…” Thiên nhìn chị mình vừa biết ơn vừa khó chịu.
“ Không phải giấu… tiếc là ông không gặp được Vy.” Hạ nói xong thì bỏ đi lên phòng mình.
“ Có cái gì không phải giấu chứ?” Thiên nhìn theo chị mình lẩm bẩm hỏi không hiểu. 
Thiên mở lại tin nhắn lúc nãy Linh gửi cho anh. Anh bấm số của Vy nhưng lại chần chừ không gọi, nếu cô bắt máy anh cũng không biết phải nói gì.
Rẹt…rẹt…rẹt… lần này không phải là tin nhắn mà là cuộc gọi đến từ Vy.
“ Có chuyện gì?” Thiên bắt máy rất nhanh nhưng lại cố ý dùng giọng khó chịu để nói chuyện điện thoại.
“ A…Thiên hả? Nhầm nhầm…Linh vẫn cầm máy của Vy…không phiền Thiên nữa…xin lỗi Thiên nha… Dương…anh mau dìu Vy lên xe đi kìa…. Thật là sao lại uống nhiều thế nhỉ?” Linh nói là chào Thiên nhưng thật ra cô vẫn chưa tắt máy nên Thiên vẫn nghe được tiếng cô và Dương.
“ Em gọi tắc xi đi…mà về đâu đây…Vy cẩn thận ngã .”
“ Về nhà…nhà …anh đi Dương…anh…anh ở một mình…nhà em không về được…nhà Thiên cũng không được…hihi….đi thôi” Là giọng của Vy, chỉ nghe thôi Thiên cũng  biết là cô say tới mức độ nào rồi, cô đô cao như vậy mà cũng say không biết đã uống bao nhiêu rượu. Thiên nghe đến đó tức giận tắt điện thoại đi lên phòng.
Hơn 2 ngày không ngủ tưởng rằng nằm lên giường là có thể ngủ ngon nhưng sự thật thì không phải như vậy, gác tay lên trán cố gắng tự nhủ với lòng rằng không nên quan tâm đến Vy nhưng cảnh tượng Vy dựa hoàn toàn vào Dương cứ luẩn quẩn trong đầu anh. 00 giờ 15 phút Thiên bấm số của Vy trên điện thoại gọi cho cô, anh gọi đến 5 cuộc vẫn không thấy cô bắt máy. Lần thứ 6 anh gọi nhưng lại không cầm điện thoại trên tay mà mở loa ngoài vì anh nghĩ cô cũng sẽ không nghe. Cạch…có người bắt máy.
“ A lô…a lô…cho hỏi ai vậy?”  là giọng của Dương.
“ À…Thiên nè…Vy đâu?” Giọng Thiên hơi ngập ngừng anh không thể tắt ngang cuộc gọi được
“ À Thiên…tại không hiện số….Vy ngủ rồi. Có gì không mày?”  Dương thành thật giải thích và hỏi lại Thiên.
“ Không có gì…chỉ là …Vy ngủ ở đâu?” Thiên không biết tại sao mình lại hỏi Dương câu này.
“ Nhà tao…” 
“ Cả Linh hả?” Thiên không đợi Dương nói hết câu vội hỏi.
“ Không, Linh về nhà rồi. Mình Vy ở đây thôi. Thế nha tao cũng buồn ngủ lắm rồi. Mày cũng cố gắng chợp mắt một chút đi mai có gì tao sang...tút …tút.” Dương không để ý đến giọng khẩn trương của Thiên vẫn dài dòng nói rồi cúp máy.
“ Mày không cần…đến..” Thiên nói chưa hết câu đã nhận ra rằng Dương tắt điện thoại rồi.
“ Ai gọi điện thoại cho vợ vậy chồng?” Vy từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy Dương đang cầm điện thoại của cô chăm chú làm cái gì đó thì hỏi.
“ Không có gì…là tao hỏi giờ …nên Dương tiện tay lấy điện thoại mày xem.... Dương nhỉ?” Linh ngồi trên ghế sa lông nhanh miệng trả lời thay cho Dương đang cười đắc ý, Vy không hỏi thêm gì nữa mà quay lưng đi lên phòng ngủ dành cho khách ở nhà Dương nói: “ Em đi ngủ đây, mệt quá. Hai người ngồi nói chuyện đi, có điện thoại thì nghe giúp em”
“ um” Cả hai đồng thanh đáp.
“ Này…anh chơi ác quá đó. Lỡ có chuyện gì thì sao?” Linh ném cái gối đang ôm về phía Dương đang ôm điện thoại cười.
“ Đảm bảo với em…bây giờ lòng Thiên đang nóng như lửa đốt…haha…anh mắc cười quá…em không nghe thấy giọng nó đâu” Dương phá lên cười không chút lo lắng.
“ Không phải anh cũng yêu Vy à?” Linh không nhìn Dương nói nhỏ làm cho nụ cười của anh vụt tắt ngay tức khắc.
“ Không có…em đi ngủ đi…cầm điện thoại cho Vy.” Dương thôi cười để điện thoại của Vy lên trên bàn, lập tức đứng dậy đi lên lầu.
“ Anh khuyên Thiên đối mặt với tình cảm của mình còn anh thì không…” Linh cầm điện thoại đi ngang qua chỗ anh đang đứng ở cầu thang nói rồi đi lên phòng dành cho khách để mặc Dương đứng sững ở đó.
Dương nhìn bóng Linh khuất sau cánh cửa thì cúi đầu mỉm cười đi về phong mình không quan tâm đến những gì cô vừa nói. Trong đầu anh bây giờ chỉ là cảnh tượng Thiên đang giận sôi máu không thể ngủ được hoặc là đập phá đồ đạc vì tức giận. 
Thiên vứt mạnh chiếc điện thoại lên giường, thả phịch người xuống giường nằm. Vy không về nhà cô cũng không về nhà anh mà đi sang nhà Dương làm sao anh biết được giữa hai người đó sẽ xảy ra chuyện gì. Anh không muốn nghĩ nhưng ý nghĩ đó lại luôn cứ xuất hiện trong đầu. Thiên ngồi bật dậy, thở dài một cái trước khi đứng dậy, anh không thể ngủ được thì đành phải thức kiếm việc gì làm vậy. 
Thiên dừng lại trước cửa phòng ông nội anh, mọi thứ trong căn phòng ông vẫn ở nguyên vị trí như khi ông còn sống. Từ ngày mai anh sẽ không được nhìn thấy ông sẽ không còn một chỗ dựa vững chắc mỗi khi vui hay buồn. Anh chỉ có thể nhớ ông qua ký ức.
“ Ông nội, người con gái ông chọn cho cháu lấy là người như thế nào?...Người đó sẽ chịu đựng được cháu như Vy chịu đựng không ông? Cháu thật không hiểu bản thân mình muốn đến gần cô ấy nhưng cũng muốn tránh cô ấy thật xa.”


“ Anh không đến nhà Thiên nữa, em với Linh đi đi nha.” Dương đặt tờ báo đang đọc xuống bàn nói với Vy.
“ Um.” Vy gật đầu đáp.
“ Uống một ít nước chanh đi cho đỡ đắng miệng… hôm qua uống cho lắm vào.” Linh đặt nhẹ ly nước chanh xuống bàn nhìn sắc mặt nhợt nhạt mệt mỏi của Vy, nói.
“ Ngủ thêm một chút đã, chiều rồi hãy sang” Dương nói thêm.
Vy gật đầu đồng ý với lời khuyên của Dương vì cô thật sự rất mệt mỏi lại còn cảm thấy rất đau đầu. Cô thật hối hận vì đã uống nhiều như vậy. Lẽ ra cô sẽ không uống nhiều như thế nếu như Thiên quan tâm đến cảm nhận của cô một chút. Cứ cho anh không thể gọi điện thoại thì ít ra cũng nên nhắn cho cô một tin nhắn, chẳng hạn như “ Em về tới nhà chưa?”, chỉ cần như vậy có sao đâu, chỉ là bạn bè quan tâm lẫn nhau thôi mà. Cô thật sự rất buồn, cô bỏ công việc đến gặp anh vậy mà anh lạnh lùng hỏi một câu “ Em đến đây làm gì?”. Anh đối với cô ngay cả bạn bè bình thường cũng không nhận vậy mà nói cô là người yêu của anh thật là biết chọc người.
Thiên cả đêm không ngủ, anh đi loanh quanh trong nhà và ngồi túc trực bên cạnh linh cửu ông nội anh. Thiên không cầm theo điện thoại nên không biết là anh có tin nhắn. Minh Hạ sáng sớm dậy đi sang phòng em trai để xem Thiên ngủ có ngon không thì chỉ thấy điện thoại của anh trên giường không nén được sự tò mò Hạ mở điện thoại của Thiên để đọc tin nhắn và kiểm tra luôn nhật ký cuộc gọi đi và đến. 
Hạ đọc tin nhắn mà Vy gửi đến thì thất vọng tràn trề vì người nhắn là Linh chứ không phải Vy nhưng sau khi xem hộp thư đi Hạ lại cười vì cô biết em trai cô bên ngoài lạnh nhạt song lại vô cùng quan tâm Vy.
Tút… tút… là âm báo tin nhắn đến từ điện thoại của Thiên, Hạ tò mò mở ra vì nghĩ là tin nhắn của Vy.
“ A th day chua? E mai nek, a ve nha an sag k, e bao nglam cbi cho” – không phải tin nhắn của Vy mà là của Mai, Hạ không thích cô bé này, cô ta là ai mà làm như đây là nhà mình chứ.
“ Toi co nguoi yeu lo cho roi, cam on.Co tu lo cho minh di.” 
Tút…tút
“ Sao a nc lah lug vs e vak?”
“ Đúng là mặt dày mà.” Hạ vừa đọc tin nhắn vừa lẩm bẩm. Cô cầm theo điện thoại của Thiên đi xuống lầu.
“ Chị Hạ dậy rồi ạ? Chị ăn gì, em nói người giúp việc chuẩn bị cho.” Mai nhanh nhảu nói khi nhìn thấy Hạ vô cùng tự nhiên.
“ Cảm ơn tôi nuốt không vào.” Hạ nói rồi quay lưng đi lên nhà ông cô. Cô không hiểu sao ông nội cô lại chọn cô bé vô duyên như thế cho Thiên, cô rất hiểu Thiên, chắc chắn cô bé này sẽ bị Thiên ghét.
“ Chắc tại ông mất nên chị ăn không vào đúng không ạ?” Mai vẫn vô tư hỏi vô cùng quan tâm.
“ Hả?” Hạ đang chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa bị câu hỏi vô tư của Mai làm cho đứng sững, Hạ quay người lại nở một nụ cười gượng cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể: “ Không phải, tôi không quen ngồi ăn với người lạ thôi.” Hạ trả lời xong thì quay lưng đi không thèm nhìn Mai đang sốc.
Mai không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà Hạ lại tỏ vẻ không ưa cô như thế. Hôm qua khi nói chuyện với Thiên cô đã nhận ra sự khó chịu của Thiên, anh thậm chí còn vừa nói chuyện với cô vừa nhắn tin còn Hạ lại nhìn cô dò xét từ đầu tới chân. Rõ ràng mẹ cô nói Thiên rất dễ gần rất hòa đồng cô cũng nghĩ có lẽ vì việc ông nội anh mất nên anh mới khó gần như thế. Tuy nhiên anh như thế cũng tốt, cô thích kiểu con trai lạnh lùng và khó gần như thế.

 “ Em đi về nhà thay đồ đi. Cạo mấy cọng râu trên mặt luôn đi nhìn gớm quá. Về nhà mà ăn đồ ăn do vợ tương lai của em nấu kìa.” Hạ vừa đưa điện thoại cho Thiên vừa nói với giọng giễu cợt.
“ Vợ tương lai?” Thiên nhận lấy điện thoại từ Hạ không hiểu ý ngước mắt lên 
nhìn cô-“ Ai?”
“ Về nhà thì biết.” Hạ nhún vai trả lời trống không với Thiên rồi quỳ xuống
thắp một nén nhang cho ông cô.
 Thiên vừa nghe thế thì vội vàng đứng dậy đi về nhà. Vừa nhìn thấy người giúp việc đã vội vàng hỏi:
“ Chị Hạ nói có ai đó chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi?”
“ Ah…” Chị người làm đang định trả lời thì Mai đã chen ngang.
“ Anh Thiên, sao anh nói anh không về ăn sáng mà?” Mai vừa nói vừa chạy tới ôm tay anh ra vẻ thân thiết khiến chị người làm cảm thấy ngại ngần và lo lắng vì Thiên trước giờ không thích con gái sán lại gần anh. “ Em chuẩn bị đồ ăn rồi đó, anh lại đây ngồi đi”. Mai không nhận ra sự khó chịu cũng như thất vọng của Thiên, tiếp tục nói và kéo anh ngồi xuống ghế còn mình thì đi dọn thức ăn. Thiên nhìn theo bóng của Mai khẽ thở dài rồi nhìn sang cô giúp việc đang đứng nhìn anh.
“ Xin lỗi cậu chủ, tôi xuống làm việc.”
“ Khoan đã…” Thiên khẽ gọi khi cô giúp việc định đi xuống.
“ Dạ… cậu chủ có gì dặn dò.” Cô quay lại chờ đợi
Thiên vẫy tay gọi cô đến gần mới khẽ nói: “ Khi nào cô gái hôm qua đến thì nói tôi biết ngay… còn nữa bữa ăn này cô ăn giúp tôi…à, giúp tôi cản cô ta tránh xa tôi ra”. Thiên dặn xong thì nháy mắt với cô giúp việc một cái và vội vàng đứng dậy đi ngay.
Cô giúp việc chỉ còn biết tròn mắt nhìn Thiên ngạc nhiên vì hành động cũng như sự thân thiện hiếm có của anh.
Lúc Mai đi ra thì Thiên đã đi mất, ngay cả bóng của anh cô cũng không kịp nhìn thấy. Mai thất vọng ngồi xuống ghế, cô giúp việc thấy vậy lên tiếng nói:
 “ Lúc nãy cậu chủ có dặn tôi ăn đồ ăn cô dọn lên. Không biết tôi có được phép…”
“ Cô nói gì? Anh ấy dặn cô ăn ư…?” Giọng Mai run run vì tức giận-“ Vậy khác gì nói tôi chỉ đáng dọn đồ ăn cho người giúp việc của anh chứ…anh xem tôi…là gì…”
“ Tôi có ăn được không?”. Cô giúp việc vẫn tiếp tục hỏi không quan tâm đến cảm xúc của Mai.
“ Cô thích ăn gì thì ăn hết đi” Mai bực bội đẩy khay đựng đồ ăn ra trước mặt cô một cách mạnh tay hòan tòan không để ý đến hình tượng mà cô đã cố gắng tạo dựng.
Cô giúp việc ngồi xuống dùng bữa lẩm bẩm đủ cho Mai nghe:
“ Cô muốn cậu chủ để ý thì phải chịu đựng được những điều này thì mới được…”
“ Chị nói sao?” Mai vội vã cắt lời.
“ Tôi nói, cậu chủ còn nhìn mặt cô rồi nói chuyện với cô một hai câu là cô giỏi lắm rồi đó. Cô không chịu được mấy việc này thì nên từ bỏ đi” –Cô giúp việc vừa ăn vừa nói một cách mỉa mai.
“ Tôi sẽ không từ bỏ…” Mai lẩm bẩm rồi đi lên phòng dành cho khách để thay đồ.

Anh cứ nghĩ người chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh là Vy chứ, tối qua cô không thèm liên lạc với anh thì ít nhất cũng phải xem lại điện thoại chứ. Nghĩ đến đó môi Thiên nở một nụ cười chua chát, anh không biết tại sao mình lại mơ tưởng đến chuyện cô quan tâm đến anh trong khi đêm qua cô ngủ lại nhà Dương một mình. Có khi giờ này cô và Dương vẫn còn đang vui vẻ với nhau cũng nên, làm gì có tâm trí nhớ đến anh. Hôm qua anh thật sự muốn giữ cô lại nhưng anh chưa mở miệng cô đã từ chối, anh cứ nghĩ sáng nay cô phải đến nhà anh từ sớm, thế là yêu anh sao? Cô không biết là hiện giờ anh rất cần cô ở bên cạnh sao?
  
CHƯƠNG 10: GHEN
Hôm nay có rất nhiều người đến viếng ông nội Thiên, có nhiều người đến từ rất sớm và ở lại cả ngày. Cứ mỗi lần có bóng một cô gái anh lại đứng im chờ đợi, anh đợi cô nhưng mỗi lần như thế anh lại thất vọng vì người đó không phải cô. Không chỉ cô mà ngay cả Linh và Dương cũng không thèm liên lạc với anh, Thiên gọi điện thoại đến cơ quan thì chị Thuơng cũng nói Vy không đến nên cô tưởng Vy vẫn ở nhà anh. Như vậy cô vẫn ở nhà của Dương và anh không cần phải chờ đợi sự xuất hiện của cô nữa.
Thiên tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Long khi đi qua chỗ anh đứng:
“ Em không đến sao?... um, vậy khi nào đến thì gọi cho anh...um… anh có nhìn thấy Thiên nhưng không nói chuyện nhìn nó thảm hơn ngày hôm qua…”. Đáng ra Thiên không chú ý đến cuộc trò chuyện của Long nếu Long không nhắc đến anh, hình như người đó nói gì đó rất quan trọng nên Long chăm chú lắng nghe không khác gì Thiên là mấy.
“ Em muốn an ủi thì tự đến mà an ủi chứ mấy việc này sao nhờ anh được...với lại… anh với nó lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau…hôm qua là có em mới nói…thôi em đến đây đi. Thế nha”.  Long nói xong thì tắ máy, anh định đi vào trong thì nhìn thấy Thiên đang đứng nghe anh nói chuyện: “ Tôi nói chuyện điện thoại với bạn có ảnh hưởng gì cậu không?”. Long giải thích theo quán tính mà quên mất là đã lâu hai người không thèm nhìn mặt nhau. 
“Không.” Thiên đáp một cách nhát gừng rồi bỏ đi.

Rẹt… rẹt… rẹt… điện thoại của Thiên có cuộc gọi đến. Anh thật sự hy vọng là cô gọi đến và đúng là Vy gọi đến thật. Thiên cầm điện thoại nhưng không nghe máy, anh có sĩ diện- hôm qua anh gọi cho cô mấy cuộc cô không nghe máy không gọi lại thậm chí có thể cô dã qua đêm cùng một người đàn ông. Một người bạn thân của anh đáng lý ra cô nói cô yêu anh thì cô muốn làm những chuyện như thế cũng nên đi xa một chút. Ăn vụng mà cũng không biết chùi mép.
“ Vẫn không nghe máy hả?”. Linh thấy Vy ấn phím gọi thêm lần nữa thì không kiên nhẫn hỏi.
“ Um, chắc đang bận. Gọi 3 lần thôi không nghe thì thôi.” Vy cố gắng tạo cảm giác cho Linh yên tâm bằng một nụ cười.
“ Thật sự xin lỗi mày  trò đùa của bọn tay hơi quá rồi”. Linh vòng tay ôm cổ con bạn thân thật lòng hối lỗi.
“ Không sao đâu…với lại…Thiên chắc cũng chẳng để tâm” Vy nắm lấy tay cô bạn thân một cách trìu mến.
Cạch…
“ Alô. Chuyện gì vậy?”. Giọng nói của Thiên vang lên một cách khó chịu ngay sau khi bắt máy.
“ Anh thế nào rồi?” Vy không trả lời câu hỏi của anh, cô không chuẩn bị phải nói gì với anh hết, chỉ là cô rất lo cho anh.
“ Ổn”. Thiên đáp lại một cách lạnh lùng, trả lời rất thẳng vào vấn đề. Cách nói chuyện khó chịu của Thiên khiến Vy lúng túng thấy mình thật sự thừa thãi đối với anh.
“ Vậy… vậy…chiều em đến được không?”. Vy lí nhí hỏi.
“ Tùy em”
Lại một câu trả lời nữa làm Vy chạnh lòng, anh đang giận cô sao- vì chuyện ngày hôm qua. Cả hai rơi vào một trạng thái im lặng- không ai nói với ai câu gì- y như hiện tượng mà Linh gọi là chết lâm sàng trong vòng một phần nghìn giây.
“ Vậy anh…làm gì làm đi… chiều em sang…”
“ Um” Thiên không đợi Vy nói hết câu đã vội vàng đáp lại và tắt máy.
“…”
“ Sao mày?” Linh giương đôi mắt chờ đợi câu trả lời của con bạn.
“ Không có gì. Chiều sang, giờ đi ngủ đã…oaaa…. Buồn ngủ ghê gớm”. Vy vừa nói vừa phụ họa thêm một cái ngáp rồi nhanh chóng chui vào chăn cuộn mình lại. 
Linh nhìn theo hành động của Vy biết là có chuyện không ổn nên Vy mới thu mình lại như thế.
Anh nói chuyện với cô lúc nào cũng lạnh nhạt như thế dù là nói chuyện điện thoại hay ngồi nói chuyện với nhau. Giữa hai người dừng như không có chuyện gì có thể dùng lời để nói vì chỉ cần nhìn ánh mắt và thái độ của đối phương là hiểu điều người đối diện muốn nói. 


“ Em mới tới nhà anh…”. Vy lên tiếng ngay khi Thiên bắt máy.
“ Um. Em để xe ở nhà rồi lên đây luôn nha” Thiên nói mà không kịp nghe Vy nói, xong lại cúp máy ngay lập tức, cô còn chưa kịp hỏi anh Minh Hạ đang ở đâu để cô chào gặp.
Lúc Vy tới nhà anh là hơn 5 giờ chiều, vẫn còn khá nhiều người ở lại đám tang. Riêng nhà của ba mẹ Thiên  thì im lặng không một bóng người, chỉ có cổng chính nhà anh là mở cửa. Vy để xe lại nhà anh rồi cùng với Linh đi bộ lên nhà ông nội Thiên, hôm nay cô không còn thấy ngượng ngùng như hôm qua nữa, cô cũng không quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình. Hai người đi thẳng đến bàn Long đang ngồi.
“ Em đến rồi à?” Long nhìn thấy Vy liền kéo ghế đến ngồi cạnh cô và Linh.
“ Dạ, tại hôm nay em bận chút việc nên giờ mới đến được.” Vy vừa trả lời Long vừa nhìn xung quanh tìm Thiên. Long quan sát hành động của Vy hiểu ý, nói:
“ Thiên đang đi tìm mấy thứ đồ cuả ông trên nhà thì phải.”
“ Vậy ạ?” Vy nhìn Long rất nhanh một cái rồi đưa ly trà lên uống, cô không nghĩ Long lại biết là cô đang tìm Thiên. Cô chỉ cần xác nhận là anh vẫn ổn thôi.
Thiên cuối cùng cũng tìm được hết những thứ anh cần và đưa đến cho mẹ anh. Khi Vy gọi điện thoại nói cô đến nơi anh thật sự muốn chạy đến cạnh cô muốn nhìn thấy cô và cũng muốn thoát khỏi Mai- cả ngày hôm nay cứ lẽo đẽo theo anh. Anh cũng thích con gái đẹp, dễ thuơng nhưng không phải kiểu con gái cứ dính lấy anh như kẹo cao su muốn gỡ cũng gỡ không ra.
“ Có nhiều việc cho em làm lắm đó”. Thiên vừa ngồi xuống ghế trống ở bàn mà Long đang ngồi thì đã lên tiếng nói với Vy, Mai cũng ngồi xuống ghế cạnh anh, cô ngơ ngác không hiểu anh đang nói chuyện với cô hay với người khác.
Vy biết anh đang nói chuyện với cô, Vy chỉ có thể im lặng không lên tiếng nhìn anh và tiếp tục nói chuyện với mọi người ngồi cùng bàn. Vy ngồi cạnh Long ngay giữa Linh và Long còn Thiên lại ngồi cạnh Linh, Thiên thấy Vy không chú ý đến lời nói của mình thì tức giận đứng dậy xách chiếc ghế mình đang ngồi đặt sang giữa chỗ Long và Vy đang nói chuyện.
“ Anh làm gì vậy?”. Vy nhìn cái ghế Thiên đặt giữa ghế cô và Long, anh đang chen ngang cuộc nói chuyện của hai người, cô nói một cách khó chịu.
“ Tôi thích ngồi đây. Vậy thôi” Thiên lạnh lùng đáp rồi ngồi xuống vắt chân lên ghế một cách tự nhiên, chen giữa Long và Vy. Anh nhìn Long khiêu khích.
“ Vậy anh ngồi đi”. Vy nhìn hành động của Thiên, nói xong đứng dậy định rời khỏi bàn thì Thiên giữ lấy tay cô lại, hỏi:
“ Em định đi đâu?”
“ Đi giúp mọi người dọn dẹp”. Vy trả lời và nhìn anh một cách khó hiểu khiến Thiên lúng túng buông tay cô ra, nói:
“ À…ưm..vậy em đi đi….”
Thiên nhìn theo Vy cho đến khi cô đi rót trà cho khách thì anh cũng đứng dậy đi tiếp khách đúng bàn cô rót trà mà không thèm để ý tới ánh mắt mọi người trong đó có Mai. Anh nhận ra Vy có vẻ mệt mỏi, có lẽ hôm qua cô và Dương…. Anh vốn không muốn nghĩ đến nhưng suy nghĩ ấy cứ hiện lên trong đầu anh.
Từ chỗ ngồi của mình Mai nhìn thấy Thiên cúi đầu xuống nói gì đó với Vy một cách vô cùng thân thiết khi Vy định lách qua anh để pha ấm trà mới mời khách. Mặc dù nhìn Thiên có vẻ khó chịu với Vy nhưng nếu để ý một chút thì có thể thấy giữa họ không hề có khỏang cách khi mà Thiên có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình và nhìn Vy không rời mắt. Thiên lúc nãy thậm chí còn cầm li trà Vy đang uống dở lên uống trong khi li trà mới mà Mai cố tình rót cho anh, anh lại không thèm ngó ngàng tới.
“ À, Linh tới rồi hả?”. Minh Hạ vừa mới từ trong sảnh bước ra nhìn thấy Linh liền vội vàng đến chào hỏi.
“ Dạ, tại hôm nay em bận tí việc. Chị thế nào rồi?”. Linh rót cho Hạ li trà vừa đáp.
“ Chị bình thường…à…mà…” Hạ nhìn quanh như tìm kiếm ai đó, cô định nói hết câu nhưng nhìn thấy Mai ngồi đối diện đang chăm chú quan sát chuyện gì đó cô lại thôi. Hạ nhìn theo ánh mắt của Mai liền quay lại nhìn cảnh tượng sau lưng cô- cảnh tượng làm cho Mai không biết đến sự có mặt của cô. Cảnh tượng như thế thử hỏi ai mà không chống mắt lên xem cho được.
Thiên đang định dành cái bình nước trà nóng với Vy nhưng Vy không những không đưa cho anh mà cô còn dọa đổ nước trà lên người anh nếu anh đến gần. Vì vậy Thiên chỉ có thể lẽo đẽo đi theo cô, đưa mấy li trà của khách cho cô rót để cô đỡ phải đi lại.
“ Anh hết việc để làm rồi hả?”. Vy nhìn Thiên cứ đi theo mình kéo theo ánh mắt của khách khứa nhìn theo thì không chịu nổi muốn đuổi khéo anh đi.
Thiên giả vờ không biết cô đang khó chịu vẫn tiếp tục đưa li trà cho cô rót, nhìn cô trả lời một cách tỉnh bơ:
“ Um, sao em biết. Anh bây giờ rất rảnh rỗi”
Vy nhìn anh rồi nhìn về phía bàn của Linh, lẩm bẩm:
“ Tôi lại không muốn mình bị người ta đánh ghen” 
Thiên nghe tiếng được tiếng không, anh chỉ kịp nghe hai từ “đánh ghen” nên không hiểu cô định nói gì. Chỉ khi anh nhìn theo ánh mắt của cô nhìn về phía bàn mà Linh đang ngồi cùng Mai thì anh đã hiểu cô đang ghen. Thiên nhanh chóng giữ lấy tay Vy, anh nói ngay khi cô vừa quay lại định gỡ tay anh ra:
“ Về ăn tối đã anh đói rồi”
“ Anh đói?” Vy nhìn anh không hiểu, anh nói anh đói nhưng nhìn anh đâu có giống vậy, anh giả vờ anh cố gắng châm chọc cô để vơi đi nỗi buồn nhưng còn người con gái bên cạnh anh thì sao? Vy nhìn tay anh đang nắm cổ tay mình bỗng nhiên cảm thấy xót xa. Một buổi tối cô không ở lại anh đã kịp tìm được một bóng hồng cho mình, bây giờ anh đang diễn trò cho mọi người xem mang cô ra làm trò đùa. Vy không tự chủ được nhìn anh dùng giọng dịu dàng nhất mà ngay cả cô cũng không ngờ để tán đồng với anh:
“ Vậy cũng được…em cũng thấy đói rồi”
“ Hả?” Thiên thấy Vy đột nhiên dịu dàng với anh như vậy thì hơi ngạc nhiên. Có lẽ cô cảm thấy có lỗi với anh mà có lẽ không phải có thể cô đói thật. Anh không biết trong đầu cô đang nghĩ gì chỉ còn cách nhanh chóng kéo cô về nhà ăn tối trước khi cô đổi ý. Thiên kéo cô đến bàn của Linh thì bị Hạ chặn lại:
“ Em định đi đâu?”
“ Về nhà ăn tối. Chị cũng về ăn cùng đi”. Thiên trả lời Hạ xong liền định kéo Vy đi thì đột nhiên dừng lại nhìn Mai và Linh một cái rồi nói: “ Hai người cũng xuống dưới nhà nghĩ ngơi một chút đi, ở đây có người giúp việc rồi, về nhà cho thoai mái”
“ Đợi đã” Thiên chuẩn bị đi thì bị Vy gọi giật lại khiến anh phải đứng lại.
“ Chuyện gì nữa?” Thiên nhìn cô chờ đợi.
 Vy nhìn anh không hài lòng rồi quay lại nói với Long:
“ Anh cũng đi xuống cùng bọn em đi”
“ Anh cũng chuẩn bị về nhà một lát…lát nữa anh lại sang” Long nhìn sang Thiên rồi nhìn Vy cố gắng đáp một cách tự nhiên.
“ Vậy bọn em đi trước nhé.” Linh nói thay cho Vy, cô nhìn thấy thái độ không hài lòng của Thiên.
Thiên nhìn gương mặt thất vọng của Vy trên đường về nhà thì lẩm bẩm:
“ Đúng là nhiều chuyện…ai mượn em mời Long về đâu…lại gì nữa đây?” Thiên nhìn Vy đang đi đột nhiên dừng lại sau khi nghe anh nói.
Cô vùng vằng gỡ tay anh ra, đứng cách xa anh, nói một cách bực bội:
“ Ừm thì tôi nhiều chuyện đấy, được chưa?”
Thiên nhìn dáng đi hiên ngang trong giận dữ của cô khẽ lắc đầu, cô không thèm để ý anh mà nhanh chóng đuổi theo Linh và Hạ ở phía trước để đi cùng.
“ Chị ấy dễ thương thật đấy anh nhỉ?” Mai đang đi phía sau anh đột nhiên lên tiếng, từ lúc gặp Vy anh đã quên đến sự tồn tại của Mai bên cạnh anh.
Thiên nhìn Mai rồi im lặng suy nghĩ về câu nói của cô. Một lúc sau anh mới khẽ lên tiếng:
“ Nói thật, anh không có hứng thú với em – Mai à. Em nên đi tìm một người khác…chứ anh thì em thấy rồi đó… không có điểm nào tốt cả. Hơn nữa đảm bảo là chẳng có ai chịu đựng được tính khí của anh. Em rất dễ thuơng, xinh xắn, gia đình có điều kiện…chắc chắn là có rất nhiều chàng trai muốn làm quen với em…”
“ Chỉ có chị ấy đúng không?... Chị Vy…chỉ có chị Vy mới chịu được tính khí của anh đúng không?” Mai cắt ngang lời Thiên bằng giọng nói lúng túng dù cô khẳng định điều mình nói là đúng.
“ Um.” Thiên khẽ đáp không để lộ cảm xúc nào mắt nhìn về phía trước có Vy.
“ Anh chưa thử làm sao biết em không thể….” Mai nhìn anh ngang bướng trả lời.
“ Không cần phải thế” Thiên nhìn gương mặt sắp mếu của Mai một lần nữa lạnh nhạt đáp. Anh đi được vài bước rồi đột ngột đứng lại khi nhận ra Mai không hề đi theo anh, Thiên nở nụ cười cợt nhã, nói: “ Nếu em muốn thử thì cũng được thôi”.
Thiên nói gì đó với Mai rất lâu song mới vào nhà, lúc đó Vy đang giúp Hạ chuẩn bị bữa tối dưới bếp nên cô cũng không để ý tới anh và Mai.
Thiên bỗng trở nên thân thiết với Mai ngay khi bước chân vào nhà làm Linh và Hạ thấy lạ. Thiên chỉ lượn qua nhà bếp một lượt lấy nước uống cho đỡ khát đồng thời đứng nhìn Vy nấu ăn một lát sau đó đi lên phòng thay đồ. Mai nhìn cảnh tượng Thiên đứng nhìn Vy thì hậm hực đi lên phòng. Đang yên đang lành cô không biết từ đâu lại xuất hiện một Lâm Khả Vy phá hỏng chuyện tốt của cô. Dẫu biết là tang lễ nhưng chị ta đâu cần phải mặc nguyên một bộ đồ màu đen từ đầu đến chân như vậy - đúng là muốn chơi nổi đã thế còn đến rất muộn. Vậy mà cả Thiên và Hạ đều rất nhiệt tình đón tiếp Vy.
Hạ nói nhỏ với Linh chuyện gì đó lâu lâu lại nhìn Vy đang chăm chú nấu ăn cười tủm tỉm. Hạ lại gần Vy thì thầm nói:
“ Nhìn mặt Thiên vậy thôi nhưng nó rất đau lòng nên em cố gắng an ủi nó giúp chị nhé. Lúc nào nó cũng giả vờ mạnh mẽ vì sợ ba mẹ chị lo lắng… từ hôm qua tới lúc gặp em nhìn nó mới đỡ hơn …”
Hạ định nói thêm điều gì đó thì nhìn thấy Thiên đang đứng ở cửa nối từ phòng khascg xuống nhà bếp theo dõi câu chuyện. Anh không nghe thấy Hạ nói gì với Vy nên hơi nhíu mày khó chịu lên tiếng:
“ Hai người đang nói chuyện gì có vẻ bí mật vậy? nấu ăn mà nói chuyện làm nước bọt bắn hết vào thức ăn như vậy thử hỏi ai dám ăn nữa”
“ Em khéo nói thật…nói móc cả chị” Hạ nhìn em trai của mình một cái rồi nói tiếp- “ chị nói chuyện với Vy, Vy có mòn đi tí nào đâu…hay…em …ghen cả với chị…haha.” Hạ nói xong thì cố ý va người vào Thiên khi bê thức ăn dọn lên trên bàn ăn cùng người làm.
Thiên chỉ còn biết nhìn Hạ nghiến răng nói một tiếng “ Chị…” mắc ngẹn trong cổ họng. Vy quay lại nhìn anh thì thấy anh đã thay bộ đồ màu đen, cô nhẹ nhàng nói với anh:
“ Buổi tối rồi, anh mặc áo thun cho thoải mái sáng mai rồi thay lại áo sơ mi mặc cũng được”
“ Không sao” Thiên nhìn cô cảm động cố giữ giọng nói bình thường hỏi cô: “ Em nấu món gì để anh ăn vậy?”
“ Cả ngày hôm nay anh không ăn gì đúng không?” Vy nhìn anh đang đứng cạnh cô hỏi mà đã biết chắc câu trả lời của anh.
Thiên nhìn cô không trả lời lặng lẽ ra ghế ở bàn ăn được đặt trong nhà bếp. Anh thay đồ nhưng lại không cạo râu đang mọc lởm chởm trên mặt. Khuôn mặt Thiên nhìn vẫn rất mệt mỏi. Vy thấy anh không nói gì lại chỉ im lặng ngồi nhìn cô thì cũng im lặng không nói gì, cô kiên nhẫn mở mấy ngăn tủ trong bếp tìm đồ nhưng lại không hỏi Thiên. Thiên thấy cô cứ lục lọi tìm đồ thì mở miệng muốn hỏi cô tìm gì thì thấy Vy lôi ra một hộp sữa bột. Vy mở hộp sữa ra trước gương mặt nghi ngờ xen lẫn ngạc nhiên của Thiên, anh thừa biết Vy không uống sữa bột cô thậm chí còn không uống được sữa có đường. Thiên không kìm được sự tò mò bất giác lên tiếng hỏi:
“ Em làm gì vậy?”
Vy không trả lời anh mà lấy một ít sữa bột và nước ấm pha sữa.
“ Em pha cho ai vậy?”
“ Cho anh”
“ Cái gì? Anh uống sữa…” Thiên há hốc miệng nhìn cô kinh ngạc.
“ Gì mà cái gì? Uống đi” Vy đặt ly sữa lên bàn trước mặt anh chờ đợi.
“ Anh không thích uống…” Thiên đẩy ly sữa ra xa mình nói kiên quyết.
“ Anh phải uống… đừng có giở trò trẻ con. Em không đùa đâu…” Vy đẩy cái ly về phía anh không nhún nhường nói. Mắt cô nhìn anh không trốn tránh, hai tay khoanh lại trước ngực. Thiên biết cô không đùa nên cũng không muốn chọc giận cô nên cố gắng dùng giọng dịu dàng nói:
“ Anh không sao thật mà…”
“ Anhhh có uống không?” Vy cầm ly sữa lên nhìn anh một lần nữa dịu dàng ngiến răng hỏi anh sau đó quay lưng định đổ đi.
Thiên nhìn thấy Vy cầm ly sữa lên thì biết cô đã không còn kiên nhẫn với anh. Anh thật sự thấy chọc cô là rất vui, muốn cô giận rồi cũng sợ cô giận mà bỏ mặc anh:
“ Anh uống được chưa?” Thiên giằng lấy ly sữa trên tay Vy uống hết một hơi đến hết cạn. Thiên đặt ly sữa lên trên bàn chạy đi tìm nước uống thêm một hơi, mặt anh nhăn nhó nhìn Vy đang tủm tỉm cười vừa ý, nói: “ Sữa quái gì mà khó uống vậy?”
Vy vừa rửa ly vừa nói:
“ Khó uống nhưng mà tốt cho dạ dày của anh”
“ Hả…” Thiên nghe Vy nói vậy thì trố mắt lên nhìn cô.
“ Giờ anh lên nhà ngồi đợi đi…sẵn ngồi nói chuyện với bạn anh luôn….” Vy kéo tay anh đẩy anh lên nhà trên.
“ Bạn nào em?” Thiên không hiểu ý cố quay đầu lại hỏi khi đi tới cửa.
“ Cô bé xinh xắn tên Mai ấy” Vy nói mà không nhìn anh cúi xuống nêm thức ăn.
“ À…anh quên mất.” Thiên gật gù đi lên nhà trên.
“ Mà khoan đã…” nghe Vy gọi Thiên đứng đợi cô ở cửa chờ đợi “ Anh cạo mấy cọng râu trên mặt đi”
“ Không thích…với lại anh lười” Thiên nói đồng thời nhún vai một cách lười biếng đi lên phòng khách ngồi.
Vy nhìn theo anh lắc đầu. Mai đi xuống bếp xem mọi người chuẩn bị thức ăn thì nhìn thấy cảnh tượng Vy pha sữa cho Thiên còn Thiên thì uống một cách tự nguyện. Hạ và Linh đang ở trên phòng khách rõ ràng là họ biết rõ mối quan hệ của Thiên và Vy nên không xuống làm phiền. Mai thấy Thiên đi lên nhà trên thì đi xuống nhà bếp đứng nói chuyện với Vy. Mai nhìn chảo đồ ăn của Vy, cố ý nói:
“ Chị Vy nấu ăn ngon lắm thì phải?”
Vy nhìn Mai cười hiền lành, nói:
“ Chị nấu vậy thui em. Mà chắc cũng chỉ mình chị ăn được”
“ Đồ ăn mày nấu món nào tao cũng ăn được hết” Linh đứng ở cửa nhà bếp lên tiếng chen vào.
Hạ cũng vừa đi đến cửa nhìn thấy Mai đang đứng cạnh Vy thì lộ rõ ý không vừa lòng, nói:
“ Em lên trên nhà nói chuyện với Thiên đi ở đây chỉ làm chật chỗ”
Câu nói của Hạ làm cho cả Linh và Vy sốc, cả hai không ngờ Hạ lại có thể tỏ rõ thái độ để làm mất lòng Mai như vậy. Mai nhìn Hạ đưa tay lên che lấy miệng biểu lộ sự ngạc nhiên, giọng ngẹn ngào nước mắt chực trào. Cô nhìn Hạ ấp úng nói:
“ Sao chị có thể nói thế với em dâu tương lai của mình”
“ Cái gì?” Hạ không tin vào những gì mình nghe thấy nói lớn, môi Hạ nở một nụ cười nhạt mang rõ ý mỉa mai, nói tiếp: “ Cô mơ mộng gì vậy? Cô chỉ là đối tượng xem mắt của Thiên thôi. Nên nhớ là như thế.”
“ Chị quá lắm…” Mai nói rồi chạy lên phòng khách vừa ôm mặt vừa khóc. 
“ Chị à…”  Vy nhìn Mai chạy đi quay sang Hạ định chạy theo an ủi Mai.
“ Em kệ đi. Chị không hiểu em ngu ngốc hay quá nhân từ nữa, đó là đối tượng mai mối mà ông nội chị đã chọn cho Thiên đó” Hạ nhìn Vy bực bội nói. Cô thật sự không hiểu sao cả Vy và Thiên lại đều cứ trốn tránh mọi chuyện. Cô thật sự rất mến Vy và không muốn mất cô em dâu như Vy.
Vy bày thức ăn ra dĩa vừa nhẹ nhàng nói với Hạ như không có chuyện gì:
“ Nếu anh Thiên chọn Mai mà không chọn em thì em có làm gì cũng vô ích chị à. Cứ để mọi chuyện theo lẽ tự nhiên chị nhé. Em xin chị đấy.”
Vy nói rồi mang dĩa thức ăn ra bàn. Vy ra phòng khách gọi Thiên vào ăn tối và định đi tìm Mai về. Thiên đang ở phòng khách với Mai, anh đang an ủi Mai còn Mai lại thút thít khóc đầu tựa hẳn vào vai Thiên không chút e ngại. Vy thấy khó chịu vô cùng khi nhìn thấy cảnh  ấy, cô phải lấy hết sức mới co thể nói lên thành tiếng:
“ Hai người xuống ăn tối đi”
Thiên nghe thấy giọng Vy thì ngước mắt lên nhìn cô rồi lạnh nhạt bảo cô xuống trước anh sẽ đưa Mai xuống sau. Vy gật đầu với anh trước khi đi xuống. Hạ nhìn ánh mắt không vui của Vy khi đi từ phòng khách xuống định hỏi lý do thì cô nhìn thấy Thiên dìu Mai đang thổn thức khóc đi xuống ngay phía sau Vy. Thiên kéo ghế cho Mai ngồi trước khi ngồi xuống khiến cho Vy cảm thấy khó chịu. Mai thấy Thiên kéo ghế cho mình ngồi thì lập tức thôi khóc kênh mặt lên nhìn Vy rồi ngồi xuống ghế cạnh Thiên mọt cách vô cùng lịch sự. Cô giúp việc định múc canh cho Thiên thì Mai giằng lấy cái chén từ tay cô môi nở một nụ cười hòan tòan trái ngược với khuôn mặt vẫn mếu máo vì khóc lúc nãy, nói dịu dàng:
“ Chị để đó em múc cho”
Cô giúp việc nghe Mai nói thế nhanh chóng đưa mắt nhìn Thiên nhưng anh làm ra vẻ không nghe thấy vô cùng chăm chỉ ăn tối- ăn một cách say sưa. Mọi việc cứ như không liên quan đến anh vậy. Cô giúp việc thấy thái độ của anh như vậy liền quay sang nhìn Hạ cầu cứu, Hạ liếc nhìn Thiên đang ung dung ngồi ăn tối thì gật đầu ý để mặc Mai muốn làm gì cũng được. Hạ dịu giọng lên tiếng:
“ Mai à… chuyện lúc nãy chị xin lỗi. Tại…”
Không đợi Hạ nói xong Mai đặt chén canh lên trước mặt Thiên ép anh ăn không để ý tới lời nói của Hạ, giọng ngọt ngào:
“ Anh Thiên ăn canh đi. Chắc chị Vy nấu ngon lắm đấy”
“ Mai…” Hạ lớn tiếng hét đặt mạnh chén cơm lên bàn ăn- “ Cô coi tôi là không khí sao? Tôi đã hạ mình làm hòa rồi. Cô…”
“ Chị...” cả Linh và Vy cùng đồng thanh lên tiếng để giữ hòa khí. Vy nhìn Hạ lắc đầu, cô biết Mai đã đụng đến lòng kiêu hãnh của Hạ nên Hạ mới tức giận. Hạ từ nhỏ đã sống trong sự yêu thương bao bọc của cha mẹ mỗi một lời nói của cô trước giờ đều luôn có giá trị. Cô cũng giống Thiên rất ít khi thể hiện cảm xúc của mình ra cho người khác thấy. Chuyện ông nội qua đời một cách đột ngột đã kích rất lớn đến hai chị em Hạ khiến cả hai không kiểm soát được hành động của mình.
Mai thấy Hạ thật sự tức giận thì giả vờ quay lại rối rít xin lỗi:
“ Em mải múc canh cho anh Thiên không nghe thấy chị nói gì…em xin lỗi.” 
“ Cô…” Hạ cắn răng tức giận không nói gì trừng mắt nhìn Thiên chằm chằm. Thiên khẽ thở dài một cái nhìn  chị mình gương mặt không cảm xúc, chậm rãi nói:
“ Chị muốn nói gì em biết. Chị muốn tìm chỗ la hét để giải tỏa thì cũng không cần làm những chuyện thế này…” Thiên đưa tay lên  bóp trán một cách mệt mỏi, anh định nói gì đó với Mai thì ánh mắt anh chạm phải ánh mắt ái ngại của Vy nhìn anh. Cái nhìn của Vy làm Thiên khó chịu, anh có cảm giác mình trước mắt Vy không thể che giấu nổi cảm xúc, Thiên bối rối quay sang Mai, giọng lạnh nhạt nói:
“ Chị ấy là chị gái của anh…hy vọng em tôn trọng…”
“ Thôi bỏ đi…” Hạ nói khi thấy Mai định quay sang xin lỗi cô lần nữa. Đã làm mất lòng Hòang Minh Hạ cô lại muốn cô tha lỗi họa chăng nên chờ đến kiếp sau. Hạ không nói gì nữa quay sang vừa ăn vừa nói chuyện với Linh và Vy.
Vy nhìn Thiên, thấy anh tránh ánh mắt của cô nhìn mình quay sang trò chuyện với Mai, lâu lâu anh lại nói với Linh và Hạ vài câu. Hạ không tỏ ra khó chịu với Mai nhưng lại nói chuyện rất khách sáo. Mai bất ngờ gắp một con tôm để vào chén cho Vy, Vy không kịp từ chối. Lúc cô mở lời thì con tôm đã ở ngay trong chén của cô được bóc vỏ một cách sạch sẽ. Linh sững sờ nhìn Vy rồi nhìn con tôm trong chén của Vy không đóan ra Vy sẽ làm gì. Vy bị dị ứng với tôm chỉ cần cô ăn một miếng nhẹ thì nổi mẫn đỏ nặng thì khó thở. Môi Vy khẽ nở một nụ cười- nói đúng hơn là nụ cười méo, Vy nhìn con tôm rồi nhìn Mai vô thức cắn đôi đũa trên tay. Mai thấy Vy nhìn mình không nói gì thì nhỏ nhẹ lên tiếng lắp bắp hỏi Vy như sợ mình gây ra chuyện:
“ Chị không thích tôm à?”
Vy nhìn Mai cũng lắp bắp trả lời:
“ À…um… chị…”
Cô chưa kịp nói thì Thiên buông chén xuống ngước mắt nhìn cô một cái, anh tiện tay gắp một con tôm nói chen ngang lời của Vy:
“ Anh thì rất thích ăn tôm nha…Mai em bóc giúp anh đi. Mà Vy cũng nên ăn đi, đối tượng xem mắt của Thiên đã cố gắng làm cho mọi người vui vẻ… lẽ nào Vy lại làm Thiên mất mặt…”
“ Dạ…” Mai nghe Thiên nói thì toe toét cười cúi xuống bóc vỏ con tôm không hề nghe thấy những câu nói hàm ý của Thiên sau đó.
Vy nghe Thiên nói vậy, trừng trừng nhìn anh tức giận. Cô không quan tâm đến  hình tượng tay không cầm con tôm lên, cô nhìn anh cười nói:
“ Đương nhiên tôi phải giữ hình tượng cho anh rồi, anh là cấp trên của tôi. Còn nữa chị thật sự rất thích ăn tôm em thật hiểu ý chị”. Vy nhìn sang Mai nói, xong cô cầm con tôm lên ăn một cách ngon lành trước sự ngạc nhiên của Hạ và người giúp việc cùng sự lo lắng của Linh. 
“ Hụ hụ…” Vy ăn tôm mà bị mắc nghẹn Linh vội vàng ngồi dậy vỗ lưng cho cô, Vy mặt mày đỏ lựng nhanh chóng đứng dậy chạy vào bếp.
“ Vy mày không sao chứ?” Linh lo lắng đứng lên định chạy theo thì bị Hạ giữ lại vì Thiên đã đứng dậy rời khỏi bàn ăn xuống bếp. 
Mai thấy Vy mắc nghẹn đi xuống bếp và Thiên cũng đi xuống bếp thì định gọi Thiên nhưng đành im lặng khi Hạ trừng mắt nhìn cô đe dọa.
Vy đi xuống bếp cố gắng nôn hết lượng tôm mà cô đã ăn ra nhưng không được, cô bắt đầu cảm thấy khó thở. Tại sao cô phải vì Thiên mà liều mạng ăn dù biết là anh cố ý chọc tức cô. Vy vừa súc miệng vừa lẩm bẩm chửi anh.
“ Hòang Ngự Thiên chết tiệt… hự…hự…”  
“ Uống thuốc đi” Thiên xòe tay cô ra đặt vào tay cô mấy viên thuốc và ly nước- anh đứng bên cạnh ra lệnh. Anh làm cô giật mình. Vy nhìn mấy viên thuốc trong tay mình rồi lại nhìn anh một lúc, sau đó cô đặt lại mấy viên thuốc vào tay anh không nói gì quay người đi lên nhà.
Cô chưa kịp quay người đi đã bị Thiên giữ tay lại, giọng anh vẫn lạnh lùng như mọi khi:
“ Em định đâu?”
“ Đi ăn tôm”
“ Dở người hả?”
“ Anh dở người chứ ai dở người. Anh thả tôi ra” Vy tức giận hét lên.
“ Em uống thuốc thì anh thả” Thiên vẫn lạnh lùng như thế.
“ Tôi có bị gì đâu mà phải uống” Vy kênh mặt lên ngang bướng cãi lại anh
“ Em muốn chết sao?” Thiên cuối cùng không kiên nhẫn nữa, anh cảm thấy được cô bắt đầu khó thở, gương mặt bắt đầu nổi chấm đỏ.
“ Là anh muốn tôi ăn tôm? Tôi đâu có quyền chọn lựa” Vy vẫn cố gắng vùng vẫy khỏi tay anh dù biết là vô ích. Vài phút trước anh cười cười nói nói với người con gái khác vài phút sau lại chạy đến quan tâm cô. Tất cả đều là giả dối, cô dù yêu anh thế nào cũng nhận ra giá trị của mình đối với anh- cô là con số không- cô không tồn tại đối với anh.
Thiên thấy cô khó thở mà vẫn giận dữ với anh như vậy biết không thể cứng rắn với cô liền nhẹ nhàng lên tiếng dỗ dành:
“ Em đâu phải ngốc…anh bảo em làm gì em cũng làm sao? Vậy thì ngoan ngõan uống thuốc đi….”
“ Tôi không thích uống đấy. Anh làm gì được tôi? Anh xuống đây không sợ vợ tương lai của anh lại tức tưởi nức nở khóc à?” Vy tức giận hét lên nói một mạch những suy nghĩ trong đầu mình. Cô chỉ biết im lặng khi nhìn thấy gương mặt mãn nguyện không những không tức giận của Thiên mà còn tủm tỉm nhìn cô cười “ Anh cười cái gì vậy hả? Đồ vô duyên”
“ Vô duyên cũng được chỉ cần em uống thuốc thôi…em không phải muốn anh mớm thuốc cho em uống chứ” Thiên nhìn bộ dạng tức giận không kiềm chế được của cô khuôn mặt anh đột nhiên giản ra không chút muộn phiền, anh giả vờ cầm mấy viên thuốc lên ngang miệng làm hành động muốn uống thuốc.
“ Kinh tởm…tôi uống là được chứ gì?”- Vy giành lấy mấy viên thuốc trong tay anh bỏ vào miệng uống nước một hơi không suy nghĩ- “ Như vậy được chưa?” 
Thiên vẫn nhìn cô cả người anh rung lên vì cố gắng nén cười, Vy không hiểu tại sao anh lại vừa nhìn mình vừa cười thì đột nhiên sa sầm nét mặt trừng mắt nhìn anh hắng giọng:
“ Anh cho tôi uống thuốc độc hay thuốc xổ mà cười vui vẻ vậy?”
Câu nói của Vy quả nhiên có tác dụng làm cho Thiên tắt ngay nụ cười trên môi, anh cốc đầu cô một cái rõ đau cho cô tỉnh người:
“ Đầu óc của em chỉ nghĩ được bấy nhiêu thôi hả?”
“ Đau tôi…chứ thuốc đó là thuốc gì” Vy cố gân cổ lên cãi anh.
“ Thuốc dị ứng” Thiên trả lời cộc lốc buông tay cô ra.
“ Hả?” Vy há hốc miệng nhìn anh không tin vào tai mình, cô lắp bắp hỏi lại anh: “ Không lẽ anh biết tôi bị dị ứng….”
“ Điên. Không biết thì anh suốt ngày cầm theo thuốc làm gì cho mệt người.” Thiên nhìn cô lẩm bẩm.
 Vy nhìn anh cảm động không ngờ anh quan tâm cô như vậy nhưng nhớ lại những gì diễn ra lúc nãy đột nhiên cô nổi giận lớn tiếng mắng anh:
“ Anh rõ ràng biết tôi bị dị ứng vậy mà còn vừa tung vừa hứng bắt tôi ăn cho bằng được con tôm đó. Đồ lưu manh. Đồ cơ hội.” 
Vy chửi xong tức giận quay lưng đi lên nhà trên không chú ý đến sắc mặt tái dần đi của Thiên vì tức giận. Cô mắng anh cơ hội, lưu manh vậy ai là người lúc anh cần nhất lại bỏ anh cả một đêm ở bên một người đàn ông khác. Cô chỉ mới nhìn thấy anh an ủi một người con gái mà đã nói anh như thế. Bắt cô ăn tôm anh thừa nhận trò đùa này quá ác nhưng anh đã nhanh chóng sửa sai rồi.
“ Em đứng lại…” Thiên lạnh lùng lên tiếng, anh xoay người Vy lại kéo cô áp sát vào tủ lạnh gương mặt anh cúi xuống sát mặt cô, ánh mắt sắc lạnh đầy nổi giận quét qua mắt cô, môi anh chậm rãi lên tiếng hỏi lại cô “ Em nhắc lại những gì em vừa nói”
Vy cảm nhận được cơn tức giận của Thiên, cô cảm thấy cả người nổi cơn ớn lạnh, cô cảm thấy khó thở hơn cả lúc nãy, chỉ có thể quay mặt sang hướng khác lúng túng nói mong kiềm chế cơn giận của anh:
“ Anh…anh buông em ra đã…em thấy khó chịu lắm… không thể nói chuyện được….” Vy vừa nói vừa làm điệu bộ phì phò khó thở khiến Thiên lúc đầu đề phòng chuyện bị cô lừa nên vẫn cúi đầu sát mặt cô hơn nhưng thấy điệu bộ khó thở ấy của Vy anh lại thật sự lo lắng, vội vã buông cô ra.
“ Em lại làm sao nữa… uống thuốc không có tác dụng ư?” Thiên lấy túi thuốc trong túi áo ra, rõ ràng anh đã mua thuốc dị ứng để đề phòng cô bị dị ứng mà tại sao cô uống lại không có tác dụng. 
Vy thấy Thiên buông mình ra thì lập tức đẩy anh ra, phủi lại quần áo của mình như thể vừa mới bị bụi bẩn bám vào rồi cô nở nụ cười thật tươi nhìn Thiên đang lo lắng đối diện cô nói:
“ Anh nên tìm đối tượng xem mắt của mình mà ôm với ngắm mới thích….”
“ Em?” Thiên nghe cô nói mới chú ý nhìn đến cô, anh nhìn cô gật đầu vì đã hiểu chuyện gì xảy ra với mình- anh lại bị cô lừa.
Vy nở nụ cười tự đắc cô cần phải nhanh chóng đi lên phòng khách. Cô quay lưng chân bước lên chưa kịp chạm đất đã bị Thiên kéo lại. Lần này Thiên dùng lực mạnh hơn xoay cô đối diện anh, ánh mắt anh còn đáng sợ hơn lúc nãy. Vy rất sợ nhìn thấy anh như vậy, cô cố đẩy anh ra nhưng anh không hề nhúc nhích thậm chí anh còn áp sát người vào cô hơn. Thiên không chớp mắt lấy một cái nhìn cô chờ đợi xem cô sẽ làm gì tiếp theo, hai tay anh chống hờ lên tường kẹp chặt Vy ở giữa. 
“ Em không đùa đâu…đang ăn cơm anh xuống đây làm gì? Mình mau lên trên nhà ăn cơm cùng mọi người đi.” Vy sợ anh sẽ làm gì mình lại sợ bị ai bắt gặp nên dịu dàng khuyên nhủ anh, cô nhẹ nhàng đặt một tay của mình lên vai anh. Cô đang ở thế bị động, người cô chạm sát vào người anh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Thiên nhìn gương mặt tái nhợt của cô môi khẽ nhếch một nụ cười hững hờ, anh biết cô sợ gì. Anh thả lỏng tay mình người cũng rời ra xa cô một chút vì anh cũng tự mình cảm thấy cơ thể mình đang nóng dần lên khi chạm vào người cô. Vy thở phào nhẹ nhõm khi anh rời xa cô. Cô cúi xuống định chui qua tay Thiên đi lên nhà thì đột nhiên bị Thiên kéo lại, Vy thật sự hỏang sợ rồi. Anh hôm nay thật sự không giống anh mọi khi, cô sợ đến mức giọng run run:
“  Anh lại định làm …u…u.m….”
Thiên vì hành động đó của cô mà nổi giận không kiềm chế được cúi xuống hôn cô. Anh có thể để cô phản kháng anh, đánh anh, cào cấu anh, mắng chửi anh… anh cũng mặc kệ không để tâm cô giãy duạ trong lòng nhưng anh không muốn cô bài xích anh, không muốn cô vui mừng khi không có anh ở bên cạnh. 
Vy bị anh hôn bất ngờ liền dùng hai tay đang đặt trên vai anh cố sức đẩy anh ra, cô không nghĩ hành động của mình càng làm Thiên giận dữ. Anh dùng sức ôm lấy cô thật chặt vào lòng, môi anh dán chặt vào môi cô không rời. Anh đã không quan tâm hôm qua cô làm gì với ai nữa rồi. Giờ phút này anh chỉ muốn chứng minh một điều cô – Lâm Khả Vy là của anh, chỉ riêng mình anh. Khi Vy bắt đầu thở mệt nhọc thì Thiên buông cô ra, anh cúi đầu sát vào tai cô thì thầm:
“ Anh không quan tâm em đã ở đâu làm gì tối qua với Dương…nhưng anh hy vọng em biết hiện giờ em đang là người yêu của anh.”
Vy nghe Thiên nói thì sững sờ nhìn anh, anh không phải hiểu lầm cô chứ. Vy cần phải giải thích với anh:
“ Anh hiểu nhầm rồi…Thật ra…”
Thiên thấy cô định lên tiếng thì cúi xuống hôn cô lần nữa, anh không muốn nghe sự thật…. Anh sợ cô nói điều anh nghĩ là sự thật. Vy bắt đầu hôn đáp trả lại Thiên, cô hy vọng anh có thể hiểu cô thông qua hành động này của cô. Cô sợ mất anh thật sự sợ mất anh lắm, Thiên cảm nhận được vị mặn của nước mắt cô trong nụ hôn này. Anh cố gắng không để ý tiếp tục hôn cô cho đến khi cô thật sự ngưng khóc. Thiên buông cô ra, lạnh lùng nói:
“ Anh không quan tâm nên em không cần giải thích”
“…” Vy im lặng nhìn anh không nói gì.
Thiên nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô, cười nhạt:
“ Đau lắm sao? Em muốn ở cạnh anh thì phải chịu đựng tốt hơn”- cô vẫn không nói gì quay lưng về phía anh hai mắt càng đẫm lệ, Thiên kéo cô quay mặt lại đối diện với mình, tay anh nâng cằm cô lên nhìn-“ Sao da mặt em lại nổi đỏ như thế này?”
“Không có gì” Vy gạt tay anh ra nhỏ tiếng trả lời.
Thiên sờ cằm mình hiểu ra nguyên nhân, anh khẽ thở dài một tiếng kéo cô vào trong lòng- ôm chặt. Anh lại làm đau cô rồi. 
Nguyên nhân ư? Anh thừa nhận anh đang ghen. Cô là của riêng anh, không ai được chạm đến cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro