CHƯƠNG 16: TƯƠNG PHÙNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày trước,

Ngụy Thuần dựa trên những nguyên liệu đã được cung cấp chế thuốc và châm cứu điều trị đôi mắt của mình. Chỉ trong vài ngày, cuối cùng y cũng nhìn thấy lại được ánh sáng. Tiếc là không có Hoàng Chính Dương ở đây vào lúc này, nếu không ắt hẳn y sẽ ngắm nhìn gương mặt hắn thật nhiều. Trước đây vẫn tưởng hắn là Thiên Tường nên y chưa có dịp nhìn kỹ hắn.

Nghĩ đến Hoàng Chính Dương, bất giác Ngụy Thuần khẽ mỉm cười một cái. Bên ngoài gian phòng có một bóng người từ lúc nào đã qua khe hở khung cửa nhìn vào bên trong. Ánh mắt hắn lé lên tia quỷ dị. Đi cùng hắn chính là Yến tả sứ.

"Giáo chủ, hắn đã chữa lành đôi mắt cho mình!"

Người này chính là Bạch Vân Hy, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo hay còn gọi là ma giáo. Mùa xuân năm sau hắn vừa tròn mười bảy tuổi, là người trẻ nhất trong tất cả các đời giáo chủ chấp chưởng cương vị. Hắn âm ngoan cùng võ công thuộc hàng cực phẩm. Năm ngoái, Vân Hy có dịp sơ ngộ cùng Hoàng Chính Dương, sau khi giáo đấu bọn họ đã hoan ái cùng nhau. Vân Hy nhớ rõ tư vị mất hồn ngày hôm đó mãi cũng không quên, thật muốn gặp lại Huyết ma lần nữa, tiếc là từ dạo ấy, Huyết ma hành tung bất định, còn hắn lại bận trăm công nghìn việc của ma giáo nên chưa có cơ hội gặp lại.

Vân Hy toàn thân nhỏ nhắn mềm mại tựa chú mèo nhỏ trong bộ y phục hồng phấn, gương mặt măng tơ thập phần xinh đẹp. Đôi mắt của hắn toát lên nét tinh nghịch của tiểu thiếu niên. Nhìn vào hắn, người ta có cảm giác nhìn thấy một tiểu hài tử trong thân xác người lớn. Hắn mấy ngày nay vì trúng độc nên lười biếng nằm trên trường kỷ, hôm nay phá lệ, nghe nói Hứa Ngụy Thuần đã sáng mắt nên không giấu được hiếu kỳ liền chạy đến nhìn qua một chút.

"Yến Thanh, ngươi nói tiểu nam tử kia là người bên cạnh Huyết ma một thời gian sao? Huyết ma còn bảo vệ hắn đi?"

"Dạ phải giáo chủ!"

"Miễn cưỡng mà nói thì cũng có một chút tư sắc! Chỉ là, bất quá Huyết ma giữ hắn chắc cũng vì bách hoa dược mà thôi."

Bạch Vân Hy bỗng nhiên nở lên một nụ cười khẽ rồi rời đi. Trên đường, hắn vờn tay bắt lấy cánh chim đang đậu trên ngọn cỏ dưới chân, nâng lên tay chơi đùa. Ánh mặt trời chiếu rọi vào Vân Hy càng thêm rực rỡ. Mảnh y phục hồng phấn cùng mái tóc dài tựa tơ lụa được tùy tiện vấn vài sợi bằng mảnh vải trắng buộc sau đầu quyện vào nhau đồng điệu. Yến Thanh đi bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi Vân Hy, nhìn ra chỉ có sủng nịnh cùng cưng chiều.

"Yến Thanh, ngươi nói xem Huyết ma bị Phùng Bát đánh như vậy, liệu giờ hắn còn hơi thở hay không?"

"Đám thuộc hạ mấy ngày nay đang chạy khắp nơi tìm hắn."

Vân Hy khom người xuống ngắt một nụ hoa, còn tùy tiện xoay vòng vài cái, nhìn hắn lúc này có bao nhiêu ngây thơ cùng xinh đẹp.

"Yến Thanh, ta thật muốn gặp lại Huyết ma! Phải tìm được người về cho ta! Nghĩ đến hắn ta liền cao hứng."

"Thuộc hạ nhất định tận lực!"

Bạch Vân Hy liền nở nụ cười khẽ, xinh tươi diễm lệ. Đôi môi hồng trong gió nhẹ càng lúc càng trở nên yêu mị.

"Được rồi Yến Thanh, ngươi mang cái người gọi là thần y đó đến gặp ta. Ta muốn xem tài cán của hắn đến đâu mà thiên hạ đều ca tụng, hay bất quá chỉ là phường lang băm gạt người! Trước khi đến, nhớ lấy bách hoa dược từ tay hắn."

"Nếu hắn không thể chữa khỏi độc trong người giáo chủ thỉ sao?"

Bạch Vân Hy đang cười bất giác thu lại nét mặt, hắn giương đôi mắt to sũng nước nhìn chú chim non trong lòng bàn tay, bất giác siết lại. Chỉ nghe một tiếng "chíp" ré lên rồi im bặt. Khi xòe bàn tay ra, chú chim non trong tay hắn đã bị bóp nát. Vân Hy giơ lên trước mặt, bất giác thân xác nó biến thành tro bụi bay đi. Thứ hắn dùng chính là Liệt hỏa thần công, võ công truyền đời nhưng chỉ có giáo chủ đời đầu tiên và hắn luyện đến tầng cao nhất. Hắn xưa nay ẩn dưới gương mặt thơ ngây măng tơ chính là giết người trong chớp mắt. Về khoảng ra tay tàn độc máu lạnh vô tình thì rất hợp với Huyết ma đi!

Hắn và Hoàng Chính Dương từng một lần giao đấu, khi đó hắn vẫn chưa luyện thành thần công này, nhưng cũng không kém Hoàng Chính Dương là bao nhiêu. Năm đó, hắn vẫn nhớ hai người gặp nhau trong một ngày trời mùa đông lạnh buốt giá. Sau khi giao chiến, hắn nhìn Hoàng Chính Dương hỏi một câu.

"Có muốn uống rượu cùng ta hay không?"

Sau đó, chính là hai người trong men say trải qua hoan ái, chỉ một lần cũng đủ khiến hắn khắc cốt ghi tâm. Tinh lực của Huyết ma dồi dào, trong cuộc đời cũng chưa từng ai khiến Vân Hy sung sướng như vậy! Huyết ma luận về võ công hơn hắn, luận về dung mạo lại tiêu sái xuất chúng. Luận về tính cách lại lãnh khốc. Tất cả đều khiến Bạch Vân Hy say đắm. Từ trước đến nay những kẻ qua lại với hắn bất quá chưa từng ai kiệt xuất như vậy đi!

Nhớ lại, Bạch Vân Hy nhoẻn miệng lên cười.

"Yến Thanh, nhanh một chút, ta muốn gặp vị thần y kia!"

"Dạ giáo chủ!"

Yến Thanh từ nhỏ lớn lên cùng Bạch Vân Hy, lớn hơn hắn bảy tuổi, là người phụng bồi Vân Hy từ nhỏ nên xem như hài tử mà nâng niu, cũng một mực trung thành.

Khi Yến Thanh đến nơi liền thấy Ngụy Thuần ngẩng người đứng bên ô cửa sổ, lúc này, ánh nắng ban mai chan hòa soi rọi nửa bên mặt y tranh sáng tranh tối lộ ra sống mũi cao cao, trên thân mũi có một chỗ vượt lên đầy câu nhân. Bờ môi căng mọng hồng hồng mềm mại hơi hé mở, thấp thoáng những chiếc răng thỏ sáng như bạch ngọc. Gương mặt vô ưu vô lo như không vướng bận chút bụi trần, tà áo trắng mỏng manh như sương như khói thấp thoáng, làm Yến Thanh tưởng rằng chỉ trong chốc lát, Ngụy Thuần sẽ hóa tiên tử bay đi. Bất giác, hắn bước nhanh đến nắm lấy vai Ngụy Thuần kéo lại.

"Thần y!"

Ngụy Thuần giật mình hồi mộng, y lúc nãy đang nhớ đến những ngày tháng bên cạnh Hoàng Chính Dương, cũng càng lo lắng cho hắn nhiều hơn. Không biết thương thế của hắn hiện tại như thế nào. Ngụy Thuần nhìn Yến Thanh trong phút chốc dường như mù mịt, ánh mắt mông lung, thần trí chưa kịp trở về. Y khẽ chớp mắt một cái phát ra âm thanh không rõ nghĩa trong cổ họng.

"Hở?"

Yến Thanh bất giác ngẩng người. Hắn nhìn y không chớp mắt. Lòng vấy lên nỗi bất an không tên.

"Huyết ma đã nhìn qua vẻ mặt này của Hứa Ngụy Thuần chưa? Nếu có thì giáo chủ của chúng ta biết phải làm sao?"

Yến Thanh nhíu mày một cái rồi buông vai Ngụy Thuần ra.

"Công tử đã sáng mắt vậy có thể đưa bách hoa dược rồi chứ?"

Ngụy Thuần khẽ xoay người về khung cửa dõi mắt nhìn ra bên ngoài.

"Ta cũng chưa từng nói sẽ đưa thuốc!"

"Ngươi..."

"Nhưng ta sẽ chẩn bệnh cho người đó."

"Thân thể người cao quý không tiện để người khác chạm vào!"

Ngụy Thuần xoay lại nhìn Yến Thanh, y khẽ nhíu nhíu mày bỗng nhiên bật lên một trận cười.

"Ha ha..."

"Công tử vì sao lại cười?"

"Ta cười các ngươi thật ngông cuồng! Ta đoán người cần đến bách hoa dược thì chắc trúng độc không hề nhẹ. E là mạng sống như đèn treo trước gió. Nếu không còn mạng sống thì có cái gì gọi là cao quý nữa chứ? Trong mắt của ta, không có cái gì gọi là cao quý hay hèn mạt. Bất quá cũng chỉ là một thân thể bệnh tật cần cứu chữa mà thôi. Nếu ngươi tự cho hắn là cao quý, vậy mang sự cao quý đó xuống suối vàng đi!"

Yến Thanh phút chốc nghẹn lời. Hắn không ngờ một kẻ thư sinh yếu ớt trói gà không chặt như Hứa Ngụy Thuần lại cứng rắn như vậy. Người này thật khiến hắn tức chết. Nếu không phải là thần y thì hắn sớm đã đoạt mạng y rồi. Yến Thanh rất rõ một đạo lý, dù có giết tất cả thì cũng không giết đại phu, nhất là những đại phu y thuật cao minh. Cuộc đời không ai nói trước được sinh lão bệnh tử, chừa mạng sống cho đại phu cũng chính là chừa lại một đường lui cho bản thân và người nhà sau này. Hắn nhìn Ngụy Thuần kiềm xuống cơn giận dữ.

"Vậy mời công tử theo ta!"

Ngụy Thuần trước đây chưa từng ai có thể ép y chữa bệnh, chẳng qua lúc này y cần nhanh chóng rời khỏi để tìm Hoàng Chính Dương, với độc dược trên thân thể hắn e là không thể kéo dài thêm thời gian được nữa. Y xoay người bước theo Yến Thanh. Băng qua nhiều biệt viện, nhiều con đường quanh co, cuối cùng dừng chân trước một căn viện lớn. Bên ngoài có người đứng canh gác.

"Báo với ngài ấy là thần y công tử đã đến!"

Một lúc sau tên lính bước ra, chấp tay thành quyền.

"Mời Yến tả sứ vào bên trong."

Ngụy Thuần nhìn trên trán lính canh có một dấu liệt hỏa thì khẽ nhíu mày một cái. Y nhận ra dấu hiệu này, năm xưa, từng có một kẻ mang dấu hiệu hệt như vậy đến cầu cứu chữa thương. Tiếc là nhìn thấy sát khí nồng đậm trên người hắn, y đã từ chối.

"Hóa ra là ma giáo!"

Ngụy Thuần thầm nghĩ rồi lẳng lặng theo sau Yến Thanh, bên trong sàn nhà đều làm bằng gỗ đen bóng, hai bên là dãy cột nhà cao lớn thẳng tắp, đèn cầy đỏ thắp sáng thành hàng, không khí bên trong vô cùng hắc ám. Ngụy Thuần liếc mắt một chút nhưng cũng không nhíu mày, y bước vào, bóng trắng của y tựa như thứ ánh dương quang duy nhất bên trong gian nhà này.

"Giáo chủ!"

Hứa Ngụy Thuần nhìn thẳng về phía trước, một bóng hồng y nằm ngả ngớn lười biếng trên trường kỷ lót bằng lông chồn trắng. Hai bên là hai nam nhân lực lưỡng, vạt áo giải khai xoa bóp chân cho hắn. Trên gương mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ chim công muôn phần rực rỡ. Gương mặt chỉ để lộ ra khuôn miệng xinh đẹp. Làn da cổ hở ra một đoạn trắng mịn, bàn tay với những ngón tay mềm mại trắng nõn di di trên bờ ngực nam nhân đang xoa bóp cho hắn. Nhìn hắn lúc này có bao nhiêu dâm loạn.

Ngụy Thuần ngược lại không có tâm tình gì, y chỉ nhìn thấy trước mắt là một con bệnh đang chờ được cứu chữa. Y nhàn nhạt hỏi Yến Thanh.

"Là hắn?"

"Phải!"

Bất giác, Ngụy Thuần bước đến, một tay bắt lấy cổ tay Bạch Vân Hy chẩn mạch. Yến Thanh định xông lên chặn y lại nhưng Vân Hy ra hiệu cho hắn không cần động. Bỗng dưng, Ngụy Thuần lấy trong áo một chiếc kim, chỉ trong chớp mắt đâm vào đầu ngón tay Bạch Vân Hy, tay hắn liền chảy ra một giọt máu. Vân Hy khẽ nhíu mày. Thân thể hắn chính là thứ hắn trân quý như bảo ngọc, bình thường dùng bạch thạch nghìn năm nghiền thành bột đắp dưỡng da, thành ra da lúc nào cũng láng mịn. Hôm nay, Ngụy Thuần lại trích máu hắn như vậy, nếu không phải đang chẩn bệnh thì ắt hẳn giờ này thân thể Ngụy Thuần đã tiêu tan thành khói bụi.

Ngụy Thuần nắm ngón tay Bạch Vân Hy đưa lên mũi ngửi ngửi. Chỉ trong nháy mắt, y buông tay hắn ra nhàn nhạt buông giọng.

"Có phải cơ thể ngươi ban ngày vẫn bình thường nhưng đến khoảng canh hai thì toàn thân ra mồ hôi, bản thân phát run, từ chấn thủy phát ra cơn đau dữ dội, bản thân thì không thế di chuyển mà chỉ có thể nằm trên giường hay không?"

Bạch Vân Hy vẫn không trả lời, cất giọng thay hắn chính là Yến Thanh.

"Phải!"

Ngụy Thuần phủi phủi tay đi về hướng Yến Thanh.

"Hắn bị một trúng một loại độc gọi là Vong sinh. Đây là loại độc vô cùng nguy hiểm, thường xuất hiện ở Trung Nguyên. Nhưng ba năm trở lại đây dường như cũng chưa từng xuất hiện. Người trúng độc này ắt hẳn sẽ bị hành hạ đau đớn, đến khi không còn chịu được nữa sẽ quyên sinh tự tìm cái chết. Vì vậy, người ta mới đặt tên loại độc này là như vậy."

"Nhưng vì sao giáo chủ lại trúng loại độc? Thức ăn đều được thử qua độc, cũng không ai dùng ám khí hại được ngài ấy?"

"Ong!"

"Hả?"

"Nếu ta không nhầm thì phía sau tai của hắn có một dấu đốt, chính là dấu vết ong chích đã để lại. Kẻ hạ độc chỉ cần một chút máu của nạn nhân, cho ong nhận ra loại máu này, lập tức từ hàng dặm xa xôi nó sẽ tìm đến chủ nhân của thứ máu kia mà chích. Hiển nhiên, trên kim ong đã được tẩm sẵn độc dược."

Quả thật sau tai của Bạch Vân Hy có một vết ong đốt rất nhỏ. Khi nãy lúc chẩn mạch, Ngụy Thuần đã nhìn thấy. Lúc này, Yến Thanh một bên bắt đầu mắt sáng lên.

"Vậy công tử có cách chữa hay không?"

"Tất nhiên là có. Nhưng ta đổi lại một yêu cầu, thử hỏi giáo chủ có thể đồng ý hay không?"

Yến Thanh một bên nhíu mày.

"Công tử trước mặt giáo chủ lại muốn ra điều kiện? Quả thật gan rất to! Không phải chúng ta đã cấp dược để công tử trị mắt cho mình hay sao?"

Ngụy Thuần nghe thấy cũng không thể hiện thái độ gì, chỉ tùy tiện buông ra một lời làm Yến Thanh nghe xong nét mặt liền tái xanh.

"Giáo chủ của ngươi đã phát độc mai mươi bảy lần rồi đi? Chỉ cần đến lần thứ ba mươi thì toàn thân sẽ đau đớn, co giật, chảy máu đến chết. Khi đó, dù ta có là thần y cũng không thể cứu chữa được nữa rồi. Đồng ý thì ta lập tức sẽ chữa cho hắn. Không đồng ý thì ta liền trở về phòng nghỉ ngơi!"

"Ngươi..."

Yến Thanh tức đến nghiến răng nghiến lợi, tay hắn siết chặt thành quyền. Kẻ từ trước đến nay đứng trước mặt giáo chủ dám ra điều kiện chắc cũng chỉ có một mình Hứa Ngụy Thuần mà thôi. Trong khi Lý Hành từng đến khám cho Bạch Vân Hy lại cảm thấy đó là vinh hạnh của hắn.

"Điều kiện là gì?"

"Ta muốn sau khi chữa xong lập tức rời khỏi nơi đây. Cấp cho ta một ngàn lượng bạc và một xe ngựa tốt, còn có cho người bảo vệ ta đến kinh thành."

Ngụy Thuần lúc trước có nghe người trong giang hồ đồn rằng giáo chủ ma giáo và nhiều chưởng môn của các bang phái bị trúng cùng một loại độc. Nói vậy, thì chắc hẳn bọn họ cũng đang ráo riết tìm y đi. Lần này luyện dược phải luyện nhiều một chút, đề phòng trên đường có người xuất hiện đòi thuốc.

Yến Thanh nghe xong liền tức giận. Ngụy Thuần nhìn thấy hắn chần chừ liền nhàn nhạt buông một câu, ánh mắt nhìn thẳng Yến Thanh.

"Chẳng lẽ giáo chủ tôn quý mạng không đáng giá bằng một ngàn lượng bạc hay sao?"

Yến Thanh bất giác trừng mắt.

"Ngươi..."

Xong, hắn khẽ ngước mắt nhìn Bạch Vân Hy liền nhận được cái gật đầu từ hắn. Yến Thanh mím môi gằn giọng với Ngụy Thuần.

"Được!"

Ngụy Thuần nhìn hắn một cái bỗng nhiên môi khẽ nhếch lên.

"Ta cần câu trả lời từ giáo chủ, ngươi bất quá cũng chỉ là thuộc hạ mà thôi! Lời hứa liệu có đáng tin?"

Yến Thanh bừng bừng nộ khí, hai tay siết chặt thành quyền dưới gấu áo, đầu cúi xuống kiềm xuống cơn tức giận. Bạch Vân Hy khẽ nheo mắt. Từ lúc nhìn Ngụy Thuần bước vào hắn đã thấy thú vị, không ngờ người này càng lúc càng trở nên thú vị như vậy! Nhưng dù có thú vị cỡ nào, thì đối với Vân Hy sinh mạng con người vốn là cỏ rác, hắn đã quen tàn sát, cũng không thích ai xấc xược với mình.

Nhưng Hứa Ngụy Thuần chỉ cần chẩn mạch và ngửi mùi máu đã đoán ra đúng bệnh của hắn. Trước đây, Lý Hành đã mất một ngày vẫn không chẩn ra độc hắn trúng phải, sau đó dùng bao nhiêu kiểu điều trị vẫn không xoay chuyển được. Dù nội lực cao như thế nào nhưng Vân Hy cũng không thể khống chế cơn đau về đêm của mình, bảo hắn có thể không chấp nhận điều kiện của y hay sao?

Còn có ở nơi cao cao tại thượng như hắn, lại là ma giáo kẻ thù vô số, lần này kẻ thù trong bóng tối dùng ong độc, lần sau nếu dùng bướm độc hay bất kỳ thứ gì mà hắn không thể lường trước được thì ai sẽ chữa cho hắn? Nếu bắt giam Hứa Ngụy Thuần, y là thần y lại là kẻ không sợ chết, chỉ cần trong một khắc liền tự sát thì hắn cũng không có cách giữ lại người này. Ngụy Thuần không thân không thích, toàn bộ người cùng y ở Vạn Trùng Sơn đều mất tích bí ẩn, bọn chúng không tìm ra được nên không có cách khống chế y. Vậy, ngoài chấp nhận điều kiện của Ngụy Thuần thì còn có lựa chọn khác hay sao? Bạch Vân Hy bỗng nhếch mép lên cười, bàn tay gõ nhẹ xuống trường kỷ phát ra những tiếng động nhẹ.

"Được! Giáo chủ Nhật nguyệt thần giáo hứa với ngươi!"

Ngụy Thuần nghe loại âm thanh này liền ấn tượng. Rất mềm, rất mỏng lại rất cao. Tựa tiếng sáo trong đêm của y, lại không kém phần uy nghiêm. Ngụy Thuần cũng mỉm cười một cái.

"Vậy được. Yến tả sứ, phiền ngươi chuẩn bị cho ta những thứ này. Lập tức điều trị cho giáo chủ!"

"Nếu không thành công thì sao? Ngươi lấy đầu mình làm hình phạt chứ?"

Yến Thanh vẫn không nguôi cơn tức giận. Hắn rất ghét ai trước mặt giáo chủ lại tỏ ra cao ngạo như vậy. Nhưng hắn lại không ngờ thật ra Ngụy Thuần không phải cao ngạo, mà trời sinh y tính tình thanh lãnh, chỉ nói đúng những gì mình nghĩ, cũng không phải cao ngạo đi!

Ngụy Thuần nghe Yến Thanh nói vậy vẫn không ngẩng đầu lên, vừa viết đơn thuốc vừa trả lời.

"Không có nếu như!"

Xong đưa tờ giấy đến trước mặt Yến Thanh.

"Cho người chuẩn bị nhanh một chút. Độc phát tác lần sau sẽ vô cùng nguy hiểm, trễ một khắc sẽ muộn!"

Dứt lời, y ngồi xuống bàn tùy tiện rót tách trà đưa lên miệng uống. Yến Thanh nghe Ngụy Thuần nói vậy không khỏi nét mặt sa sầm, lập tức ra ngoài giao cho thủ hạ.

Ngày hôm đó, Bạch Vân Hy toàn thân xích lõa ngâm mình trong bồn nước ấm. Ngụy Thuần dùng máu của loài rắn ba đầu chỉ có ở Tây Vực làm thuốc dẫn. Dùng thảo dược trộn cùng phấn của bướm tằm mùa đông nở vào canh hai ba khắc ở vùng Sa thổ làm thành đan dược cho Vân Hy uống. Thời gian ngâm dược, cách một khắc lại châm cứu một lần. Cứ như vậy trải qua hai canh giờ, Ngụy Thuần lại trích một chút máu của Vân Hy đưa lên mũi ngửi.

"Mang giáo chủ của các ngươi ra đi!"

Bạch Vân Hy lúc này đã bất tỉnh nhân sự, Yến Thanh nhìn thấy mà một dạ lo lắng.

"Thần y, giáo chủ của ta..."

"Một canh giờ sau sẽ tỉnh."

Đúng như lời nói của Ngụy Thuần, đúng một canh giờ sau Bạch Vân Hy từ từ mở mắt, không sai một li một khắc nào. Sau khi tỉnh dậy dùng dược liền cảm thấy cả người khoan khoái. Ngụy Thuần đến kiểm tra mạch tượng của hắn xong gom đồ bỏ vào tay nải.

"Vậy là được. Đêm nay, ngươi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa, toàn bộ độc dược đã được tiêu trừ! Bây giờ, ta phải rời khỉ. Thuốc theo toa, đúng giờ mà uống!"

"Ngươi phải đợi giáo chủ hoàn toàn khỏe mạnh mới được rời khỏi. Nếu ngươi đi, giáo chủ có trở ngại gì phải làm sao?"

Ngụy Thuần xách tay nải lên vai nhìn Bạch Vân Hy.

"Độc đã tiêu trừ, thuốc cũng để lại. Ngươi sẽ không việc gì! Còn có nếu không tin lời ta thì sao phải bắt ta đến đây? Ngươi có nội lực cao thâm, chẳng lẽ độc tố trên người mình còn hay không ngươi không thể nhận biết hay sao?"

Bạch Vân Hy liếm môi một cái.

"Yến Thanh, tiễn thần y công tử một đoạn!"

Ngụy Thuần khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng rời khỏi. Ngụy Thuần vừa bước khỏi cửa, Yến Thanh quay trở lại, Bạch Vân Hy liền nói.

"Bảo đám thuộc hạ báo rõ hành tung của Hứa Ngụy Thuần cho ta. Ta nghĩ từ y chúng ta biết đâu sẽ có được hành tung của Huyết ma!"

"Giáo chủ vì sao có thể dám chắc?"

Bạch Vân Hy bất giác nhếch môi lên cười, hắn vươn tay tháo chiếc mặt nạ xuống để lộ một ánh mắt sâu xa.

"Trên đường đi hãy để thuộc hạ nói cho hắn biết Huyết ma đang bị thương. Chắc chắn hắn sẽ đi tìm. Hắn ở cùng với Huyết ma một thời gian, vậy chắc rất rõ hành tung của hắn, nên biết đâu sẽ tìm được người."

Yến Thanh không hiểu vì sao giáo chủ có thể khẳng định, chẳng lẽ thần y kia cùng Huyết ma quả thật có giao tình hay sao? Nhưng lý do nào giáo chủ có thể biết?

Nhưng Yến Thanh có một điều không biết, chính là sau khi tiếp xúc cùng Hứa Ngụy Thuần, Bạch Vân Hy đã nhìn ra được, với tính cách của Hứa Ngụy Thuần thì không ai có thể ép buộc y. Nên Ngụy Thuần đi cùng Huyết ma một thời gian chắc hẳn cũng là do y tự nguyện. Bạch Vân Hy mỉm cười, giương đôi mắt lấp lánh mong chờ nhìn về phía xa xôi.

-----------------

Đó là buổi tối ngày thứ hai Ngụy Thuần đi cùng thuộc hạ của Bạch Vân Hy. Đúng như yêu cầu của hắn, tin tức Hoàng Chính Dương bị Phùng Bát đánh trọng thương đã đến tai Ngụy Thuần. Sau một ngày không có động tĩnh gì, đêm đó ăn tối xong xuôi thì Ngụy Thuần như bình thường trở về phòng ngủ.

Giữa đêm, Ngụy Thuần mở cửa phòng xách tay nải rời khỏi khách điếm trời không hay quỷ không biết. Thật ra trong lúc ăn tối, y đã cẩn thận bỏ một chút mê dược vào đồ uống của bọn chúng, kể cả y cũng ăn uống cùng, nhưng trước đó Ngụy Thuần đã dùng giải dược nên hoàn toàn không ảnh hưởng.

Ngụy Thuần lẳng lặng meng theo lối mòn đi vào rừng. Con đường họ đi qua lúc chiều chính là đi ngang một rừng phong lá đỏ. Mùa này lá phong trổ rất đẹp. Y nhớ đây cũng chính là đường dẫn đến phân đà của Thiên Thượng mà trước đây Chính Dương từng dẫn y đến. Nụ hôn đầu tiên của bọn họ cũng xảy ra tại nơi đây, phía sau thị trấn nhỏ lẩn khuất trong rừng cây. Không biết vì lý do gì, buổi chiều đi ngang nhìn thấy rừng lá phong liền cảm thấy một chút lưu luyến.

"Nếu Chính Dương trở thành kẻ thù của Thiên Thượng chắc hắn sẽ không quay về đây đi!"

Ngụy Thuần tự nhủ nhưng chân vẫn không ngừng bước. Đi đến cả ngày hôm sau cũng không dẫn đến thị trấn nọ. Dường như y đã lạc đường. Trời lúc này đã ngã chiều, ánh hoàng hôn lảng vảng thành luồng xuyên qua cây lá, đổ ào xuống đất tạo thành những vệt màu tuyệt sắc.

Những cánh bướm trắng nhởn nhơ bay lượn, lướt qua mảng màu nhấp nháy khiến Ngụy Thuần không khỏi cảm thấy như đang lạc vào cõi mơ. Đôi chân lúc này đã thấm mệt, y liền ngồi xuống tựa lưng vào một thân cây, lấy chiếc tiêu trúc ra thổi một giai điệu. Chính là khúc Lương Châu. Âm điệu trầm buồn da diết, nhạc khúc xuyên qua rừng cây lá phong làm rung động cành lá, một trận gió trút xuống, lá phong bay ào ào xuống đất tạo thành một khung cảnh mỹ lệ.

Thổi xong nhạc khúc, Ngụy Thuần bất giác lẩm nhẩm trong miệng vài câu thơ.

"Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,

Dục ẩm tì bà mã thượng thôi

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?"

(Dịch:

Rượu ngon chén ngọc đã bày kia.

Chưa nhấp, tỳ bà giục ngựa đi!

Chớ cười chiến địa người say ngủ

Chinh chiến xưa nay mấy kẻ về?

Bản dịch của Đỗ Trung Lai)

Ngụy Thuần nhớ lại bản thân mình và Hoàng Chính Dương, sống trong giang hồ thân bất do kỷ, có được mấy thời khắc hạnh phúc bên nhau đâu thì đã vội xa cách nghìn trùng. Ý đẹp lời yêu nói còn chưa đủ, đến cả mặt nhau còn chưa ngắm hết. Thoáng chốc ngậm ngùi cho chính mình. Hoàng Chính Dương giờ đây không biết bản thân còn hay mất, có đau đớn hay bị thương gì không.

Ngụy Thuần tuy chưa từng trải giang hồ cũng không biết Hoàng Chính Dương rốt cuộc bản lĩnh lớn như thế nào, nhưng y nghe được hắn võ công thiên hạ đệ nhất. Nhưng nay lại bại dưới tay của sư phụ mình còn suýt nữa mất mạng, tâm tư hắn thế nào, liệu có khó chịu hay không? Y vẫn chưa hiểu nhiều về con người hắn, thời gian cùng nhau quá ngắn ngủi, lúc đó y chỉ nhận thức hắn là Hoàng Thiên Tường nên cũng không chịu hiểu thêm về hắn.

Ngụy Thuần nhắm mắt lại lắng nghe tiếng gió thổi lá bay xào xạc, càng lúc y càng nhớ Hoàng Chính Dương nhiều hơn. Bất giác, y nghe có tiếng đổ ngã, mở mắt ra liền nhìn thấy cách mình mười mấy bước chân là một thân người nằm úp sấp trên mặt đất, tóc tai bù xù còn có mùi máu tanh nồng đậm. Ngụy Thuần đứng dậy từ từ bước gần đến kéo mặt hắn lên xem, bất giác thốt ra một tiếng rồi im bặt.

"Dương..."

Hoàng Chính Dương bộ dạng chật vật, trường bào đen đầy vết loang lổ, chính là máu người. Trên bụng cũng ướt sũng, là máu của hắn. Tuy đã chạy loạn nhiều ngày nhưng máu từ bụng hắn vẫn rỉ ra không có dấu hiệu ngừng lại. Hắn sau khi giết chết bọn người Cố Hoài Dương thì liền phát điên, chạy loạn khắp nơi cho đến khi đến được rừng phong thì ngừng lại. Hắn nghe tiếng sáo trúc liền chạy vào đây, có thể vì một hồi ức tốt đẹp nào đó mà bản thân còn nhớ hay chăng?

Ngụy Thuần bất giác nước mắt thành dòng vài giọt lăn xuống. Y vuốt ve gương mặt tiều tụy của hắn mà thương tâm. Vì sao người một thời lừng lẫy luôn bảo hộ y trong vòng tay lại trở nên chật vật thế này?

Ngụy Thuần còn nhớ rõ ngày đó nhìn thấy Hoàng Chính Dương chễm chệ ngồi trên yên ngựa, những người xung quanh nhìn thấy hắn đều cúi đầu. Nhưng giờ hắn thân thể bị thương, tóc tai tán loạn, người không ra người quỷ không ra quỷ, nhớ lại Ngụy Thuần càng thêm đau lòng. Nhìn vết thương trên người Hoàng Chính Dương thì chắc cũng không phải ngày một ngày hai. Vậy những ngày qua hắn đã sống thế nào? Có phải khắp nơi đều là kẻ thù đuổi giết?

Lòng Ngụy Thuần đau lên từng hồi, tim thắt chặt. Y liền khom người xuống luồn tay nâng nửa người hắn lên cho tựa vào ngực mình, dùng tay áo lau chùi máu và bụi đất trên mặt hắn. Lau xong khẽ cúi đầu xuống hôn lên môi Chính Dương một cái, xong, Ngụy Thuần áp má mình lên má hắn, nước mắt nhè nhẹ rơi xuống gò má xanh xám của hắn.

"Dương..."

Chính Dương bất giác mí mắt nặng nề từ từ mở ra chớp chớp nhìn y rồi nhắm mắt lại. Ngụy Thuần cõng hắn lên lưng đi dọc theo đường mòn, thật lâu sau mới nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ rách nát bỏ hoang liền đi vào.

Lúc này trời đã tối hẳn, bên trong nhà một mảng tối tăm. Có một chiếc giường nhỏ hẹp đầy bụi bặm, Ngụy Thuần phủi phủi rồi đặt Chính Dương nằm xuống. Sau đó, y liền ra ngoài gom lá khô và củi mang vào đốt lên ngọn lửa nhỏ sưởi ấm hai người. Trong phút chốc, căn nhà tranh nhỏ chìm ngập trong mảnh ánh sáng ấm áp.

Sau khi kiểm tra thương thế cho Chính Dương, Ngụy Thuần xé một mảnh vải ra bờ suối nhúng nước vắt khô vào lau qua cơ thể hắn, băng bó xong xuôi, châm cho hắn vài đạo kim rồi lấy trong tay nải một bộ y phục mới cho hắn thay.

Khi xong mọi thứ thì trời cũng đã về khuya, Ngụy Thuần thu xếp lại vài thứ rồi ngã lưng xuống giường nằm bên cạnh Chính Dương. Chiếc giường nhỏ hẹp làm hai người gần như nằm chồng lên nhau, Ngụy Thuần nghiêng người tựa đầu trên ngực hắn, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc cằm của hắn. Qua ánh lửa nhập nhằng làm khắc họa chiếc mũi thật cao cùng ngũ quan anh tuấn bức người của Hoàng Chính Dương. Ngụy Thuần nhỏm người dậy, ngón tay từ trán hắn di di một đường xuống bờ môi, y bỗng ghé lên hôn một ngụm trên môi Chính Dương rồi nằm xuống, nhoẻn miệng cười từ từ chìm vào mộng đẹp. Một bàn tay vẫn nắm lấy bàn tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau khít chặt. Đêm đó, Ngụy Thuần mơ thấy mình cùng hắn đến Cát Cốc.

Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao, từng ánh nắng xuyên qua đầu giường làm Ngụy Thuần thức tỉnh. Y vừa mở mắt ra liền bắt gặp một đôi mắt đang nhìn mình, chính là Hoàng Chính Dương. Nhìn thấy Ngụy Thuần thức dậy bất giác hắn nhe răng cười. Ngụy Thuần nhớ rằng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy hắn cười như vậy không khỏi mỉm cười theo. Bỗng nhiên, Chính Dương trong nháy mắt lao đầu đến cắn lên cổ Ngụy Thuần một cái rồi lui ra, còn có khẽ liếm môi.

"Thật ngọt, thật thơm! Ta muốn ăn cơm, ta đói, mẹ cho ta ăn đi!"

Ngụy Thuần giật mình trân mắt nhìn hắn, như có linh cảm không lành, y liền ngồi dậy nắm lấy tay hắn bắt mạch nhưng Hoàng Chính Dương còn nhanh hơn, liền lùi lại sát đầu giường, nắm lấy tay nải Ngụy Thuần trốn sau đó, chỉ chừa ra đôi mắt.

"Mẹ đừng đánh ta, ta muốn ăn cơm, mẹ, ta muốn ăn cơm, ăn cơm!"

Ngụy Thuần nhíu mày một cái, mặt tối lại, y khẽ mím môi.

"Ngoan...đưa tay cho ta, ta chỉ nhìn qua một chút, rồi sẽ cho ngươi ăn!"

Chính Dương nhìn chăm chú Ngụy Thuần như muốn xác nhận thực sự hắn sẽ không bị đánh chứ, sau khi nhìn ngó một lúc hắn mới buông tay nải từ từ nhích đến gần Ngụy Thuần khẽ dâng tay lên. Y nhìn thấy hắn mà tâm khẽ nhói đau, nhớ đến nếu hắn cũng giống Hoàng phu nhân Nhược Lan, tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược thì thần y như Ngụy Thuần cũng đành bó tay.

Hoàng Chính Dương vì sao nên nông nổi này, phải chăng đã bị đả kích lớn? Nhưng người lãnh khốc như hắn thì trên đời này còn thứ gì có thể đả kích sao? Ngụy Thuần nắm lấy cổ tay Chính Dương, chân mày càng lúc nhíu càng chặt. Bất giác mắt y sũng ướt hơi nước, bờ mi run rẩy,vành mắt ửng đỏ. Y vẫn nắm cánh tay Hoàng Chính Dương không buông.

Hoàng Chính Dương nhìn thấy Ngụy Thuần không động đậy, hắn liền khom đầu xuống nhìn vào mắt y. Ngụy Thuần khẽ xoay đầu đi, hắn cũng lao đầu theo nhìn y. Nhìn thấy y không để ý đến mình liền mím môi nhăn mặt, ánh mắt cực kỳ ủy khuất.

Ngụy Thuần úp lòng bàn tay vào mặt mình xoa xoa, kiềm xuống dòng cảm xúc nghẹn khuất đang dâng tràn trong cuống họng, sau đó giương mắt nhìn con người đang giận dỗi trước mặt. Y nhàn nhạt nhìn hắn.

"Có chuyện gì?"

Hoàng Chính Dương liền xoay mặt đi không nhìn y nữa, hai ngón cái của hai bàn tay cấu cấu vào nhau. Nhìn kiểu gì cũng ra một tiểu hài tử ba tuổi hờn dỗi.

"Ngươi giận cái gì?"

Ngụy Thuần đứng trước tình cảnh này không biết nên khóc hay nên cười. Y trong trí nhớ cũng chưa từng biết rằng Huyết ma có lúc trưng ra bộ mặt nũng nịu hờn dỗi như vậy. Ngụy Thuần liền nắm cằm hắn đối diện cùng mình.

"Hửm?"

Hoàng Chính Dương bất giác đảo tròng mắt, hai giọt lệ trong suốt rời khỏi hốc mắt làm Ngụy Thuần cả kinh. Hắn bỗng nhào đầu vào ngực y oa oa khóc.

"Mẹ không để ý đến ta. Mẹ không cần ta!"

Đứng trước thay đổi lớn này của hắn làm Ngụy Thuần thật khó tiếp thu. Đành vươn cánh tay ôm lấy lưng hắn, bàn tay kia vuốt nhẹ đầu hắn an ủi.

"Ta không có không cần ngươi. Đừng khóc, ngoan ngoan..."

"Mẹ hứa đi, ta không tin...không phải từ nhỏ đã bỏ ta hay sao?"

Trí nhớ của Hoàng Chính Dương quả thật ngưng lại từ năm ba tuổi. Khi đó, hắn vẫn chưa bị Phùng Bát mang vào trong rừng.

"Dương thẩm kia luôn đánh ta, còn chửi ta là thứ mồ côi không cha không mẹ...ta không tin mẹ, không được rời bỏ ta!"

Ngụy Thuần chưa từng biết cũng chưa từng nghe Hoàng Chính Dương nói về quá khứ của mình, họ nhận thức nhau bất quá cũng chỉ qua một đêm ngắn ngủi. Nghĩ đến đây, y gần như đã hiểu, hắn là một tiểu hài tử bị phụ mẫu bỏ rơi từ nhỏ.

"Ta không bỏ ngươi, mãi mãi cũng ở bên cạnh ngươi!"

"Phải, ta mãi mãi cũng muốn ở cạnh ngươi, mãi mãi cũng không rời bỏ ngươi. Chỉ cần ngươi vẫn còn nhớ đến ta, chỉ cần như vậy là đủ!"

Ngụy Thuần hôn lên đỉnh đầu hắn một cái cưng chiều nói.

"Không phải ngươi muốn ăn cơm hay sao?"

Nghe câu nói này của Ngụy Thuần, Chính Dương liền bật dậy, nước mắt khi nãy cũng không còn nhìn thấy. Như là chưa từng khóc lóc, chưa từng giận dỗi, đôi mắt sáng rỡ vui tươi.

"Mẹ ta đói bụng!"

Ngụy Thuần khẽ mỉm cười, y hết cách với hắn rồi, đúng là một hài tử ba tuổi. Ngụy Thuần vừa cười vừa lắc đầu, đứng dậy rời khỏi giường. Vừa ra đến cửa liền bị cánh tay níu chặt lại.

"Mẹ đi đâu?"

"Ta..."

Ngụy Thuần nắm lấy tay hắn gỡ ra.

"Ta không phải mẹ của ngươi. Ta là Hứa Ngụy Thuần!"

"Thủy...Thuần..."

"Không phải Thủy Thuần, là Ngụy Thuần!"

"..."

"Ngụy Thuần!"

"..."

Hứa Ngụy Thuần gian nan cong miệng đánh vần cho Hoàng Chính Dương nhưng dường như hắn nghe không hiểu.

"Mẹ!"

Ngụy Thuần bỗng dưng muốn mặc kệ hắn liền xoay người đi ra ngoài. Hoàng Chính Dương vô cùng bám người, chân trước chân sau lẽo đẽo chạy theo. Ngụy Thuần hơi bực mình liền ngừng chân, vừa xoay mặt lại thì Hoàng Chính Dương cả người lao đến, trong phút chốc hắn ôm chầm lấy y cả hai cùng ngã nhào xuống đất, hắn đè lên y lăn lộn vài vòng.

Cuối cùng là mắt đối mắt, Chính Dương bỗng dưng âm trầm nét mặt nhìn Ngụy Thuần. Ánh nắng ban mai rọi vào mặt y đơn thuần thanh lãnh đến thoát tục. Phút chốc, Chính Dương như bị đoạt hồn, liền tiến đến liếm môi y một cái rồi tách ra. Hắn không hiểu vì sao mình làm như vậy, dường như là theo bản năng đi. Vừa rời khỏi môi y, hắn khẽ vươn lưỡi liếm môi mình một cái.

"Mẹ thật ngọt!"

Ngụy Thuần bất giác vươn tay đảo người, y lập tức nằm đè lên hắn. Khi Chính Dương còn chưa hồi hồn liền cảm giác môi mình một mảng ẩm ướt. Hứa Ngụy Thuần từ lúc nào đã ngậm lấy môi hắn, đầu lưỡi còn vươn vào bên trong khẽ quấn lấy chiếc lưỡi của hắn mút vào. Chính Dương còn tưởng y đang chơi đùa cùng hắn nên lập tức mang lưỡi mình tấn công Ngụy Thuần, liền sau đó hai người triền miên quấn nút.

Khi Ngụy Thuần rời khỏi miệng hắn làm hắn cảm thấy một trận hụt hẫng. Phân thân bên dưới trướng đau khó chịu liền vươn tay mình nắm lấy siết lại. Ngụy Thuần nhìn theo hành động của hắn khẽ chớp mắt.

"Mẹ, thật khó chịu...chỗ đó...thật khó chịu!"

"Không phải mẹ. Là Ngụy Thuần. Gọi Ngụy Thuần ta liền giúp ngươi!"

"Thủy Thuần!"

"Là Ngụy Thuần!"

"Thuần...Thuần...Thuần Thuần, ta thật khó chịu!"

Hứa Ngụy Thuần nghe đến cách gọi này liền thấy trong lòng như ai nhéo mình một cái. Thuần Thuần sao? Nghe thật kỳ quái! Nhưng mặc kệ hắn, miễn sao không bị gọi bằng mẹ thì y đã hài lòng.

"Thuần Thuần, giúp ta!"

Ngụy Thuần trừng mắt nhìn hắn.

"Nằm yên!"

Y liền nhìn ngó xung quanh, đúng là đã lo thừa, xung quanh ngoài y cùng hắn ra thì còn ai đâu chứ! Ngụy Thuần liền ngồi dậy, vươn tay ra cách một lớp quần nắm lấy vật đang ngạnh dưới kia mà lên xuống. Hắn lúc này đang nằm, miệng không khỏi hé mở thở dốc. Tiếng thở ồ ồ theo từng đợt lên xuống của Ngụy Thuần mà càng không kiềm chế. Bất giác, hắn ngồi bật dậy, tay ôm lấy gáy Ngụy Thuần kéo vào, miệng ngậm lấy môi y liếm mút. Hắn hôn y thật sâu, cắn cắn day day làm Ngụy Thuần ngừng động tác. Không biết từ lúc nào hắn đã đẩy y ngã xuống đất, bản thân đè lên, liên tục cọ sát vào cơ thể y, lưỡi không ngừng đưa đẩy bên trong khoang miệng Ngụy Thuần.

Hắn chà sát nam căn của mình lên đũng quần của Ngụy Thuần. Bất giác hắn rời khỏi môi y, đầu tựa vào trán Ngụy Thuần, bên dưới càng lúc càng cọ sát kịch liệt. Bỗng, Chính Dương rống lên một tiếng, quần của hắn liền phóng ra một mảng trơn ướt. Hắn vươn tay lên sờ lấy bờ môi sũng ướt nước miếng của Ngụy Thuần cười tà.

"Thuần Thuần, ta thật sảng khoái, ha ha!"

"Hạ lưu!"

Ngụy Thuần đẩy hắn ra rồi đứng dậy rời đi. Hắn liền đuổi theo phía sau lưng y.

"Thuần Thuần, đợi ta, Thuần Thuần!"

Trong không gian tản mát gió rừng cùng tiếng chim hót chính là một cảnh sắc thập phần hài hòa. Nơi này không có chém giết, không có máu tanh, càng không có tranh đua quyền lợi, chỉ có đôi con tim nóng bỏng cùng hai tâm hồn hòa quyện thổn thức yêu thương.

----------------

HẾT CHƯƠNG 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro