CHƯƠNG 24: GẶP LẠI (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Thuần kinh hãi nhìn sâu vào đáy mắt dị nhân, bỗng dưng y kêu lên một tiếng.

"Vô Khuyết?"

Dị nhân đang gầm gừ liền im bặt, hắn nhìn sâu vào y với đôi mắt dữ tợn rồi gào lên một cái lao đến. Hắn rất mạnh nhưng dường như khi di chuyển, quả cầu với những chiếc gai sắc nhọn càng đâm vào lưng hắn, máu me một mảng đầm đìa. Cơn đau càng làm Vô Khuyết trở nên hăng máu, hắn điên cuồng gào thét giương đôi mắt dữ tợn đỏ ngầu hướng về Ngụy Thuần, hắn dùng sức kéo lê quả cầu cao hơn mình cả cái đầu tiến về phía Ngụy Thuần. Y kinh hãi lùi về sau, cố gắng vịn tay vào vách động đứng dậy lê lết bước đi. Y vừa tránh Vô Khuyết vừa khàn khàn giọng.

"Vô Khuyết tỉnh lại đi, Vô Khuyết!"

Người này trong trí nhớ của Ngụy Thuần là một nam nhân tuyệt sắc lại kiêu ngạo, cái đêm hắn đứng giữa trời, hình bóng phiêu dật dưới trăng lạnh, ra tay hạ thủ một người chỉ trong chớp mắt, ánh mắt cao lãnh đó Ngụy Thuần còn nhớ rất rõ. Chỉ sau nửa năm vạn vật đều đổi thay, ngay cả con người cũng không ngoại lệ. Là Bạch Vân Hy đã hại Vô Khuyết thành ra như thế này sao? Tất cả những người có liên quan đến Hoàng Chính Dương đều bị họ Bạch kia ép đến chết mới cảm thấy vừa lòng hay sao?

Vô Khuyết gồng mình tiến đến càng lúc càng gần, ép Ngụy Thuần vào trong góc, y cũng không còn đường lui nữa đành trưng mắt nhìn Vô Khuyết. Hắn gầm gừ dùng lực vươn đôi tay bị xiềng xích với những móng dài dính đầy bùn đất của mình xông đến định một chiêu lấy máu Ngụy Thuần. Bỗng dưng, y nghiêng đầu sang một bên rút chiếc trâm cài trên tóc ra, trong nháy mắt dứt khoát một phát đâm xuống ngay tại đỉnh đầu Vô Khuyết, chỉ thấy hắn trừng mắt rống lên một cái rồi ngất đi.

Bên ngoài, Ngụy Thuần nghe rõ tiếng xầm xì cười nói.

"Ngươi cược xem lúc này quái vật kia có phải lấy mạng tiểu bạch kiểm đó rồi đi?"

"Mấy trăm tình nhân xinh đẹp lần trước của Huyết ma đều bị giam vào trong đó, chỉ một lúc sau liền bị giết chết rất thê thảm đi. E là tiểu bạch này cũng không thoát khỏi đâu. Nhưng giáo chủ hình như không định lấy mạng hắn?"

"Nhưng giáo chủ cũng không bảo chúng ta cứu hắn. Vậy cứ mặc kệ hắn đi. Chờ vào phần phúc của hắn. Ha ha."

Ngụy Thuần vừa thở dốc vừa lắng nghe tiếng nói cười bên ngoài rồi nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người Vô Khuyết mà không khỏi một mảng lạnh lẽo trong tâm. Y nắm lấy cổ tay hắn, một lúc sau khẽ nhíu mày. Xong y kiểm tra đầu của Vô Khuyết, sau khi sờ sờ nắn nắn Ngụy Thuần từ từ rút chiếc trâm trên đầu Vô Khuyết ra, hắn vẫn bất tỉnh nhân sự. Y đưa đầu chiếc trâm dính đầy máu lên mũi ngửi.

"Thật may, không phải là trúng độc!"

Hiện tại đang ở chốn lao tù, nếu là trúng độc thì không có dược để điều trị cho hắn. Vô Khuyết bị nội thương, ở đầu có tụ máu bầm dẫn đến điên loạn.

Nhân lúc Vô Khuyết bất tỉnh, Ngụy Thuần lập tức dùng chiếc trâm đâm vào một huyệt trên thái dương của Vô Khuyết, tay y di chuyển điểm vào huyệt Thiên Xu, từ đó di chuyển tay ấn một đường kéo thẳng lên trên, chuyển khí lưu thông ngược lên trên, y di chuyển tay lên đỉnh đầu hắn ấn xuống, mạch máu ở vùng thái dương lập tức căng phồng, Ngụy Thuần lập tức rút trâm ra, máu đen liền phun ra đặc sệt thành dòng chảy xuống gò má Vô Khuyết. Ngụy Thuần liên tục di chuyển tay giúp Vô Khuyết điều khí.

Sau khi máu tụ trong đầu Vô Khuyết toàn bộ đã thoát ra ngoài, Ngụy Thuần ngã ngồi xuống đất há miệng hít khí, lồng ngực y phập phồng lên xuống, mồ hôi trên trán một mảng đầm đìa. Mặt y trắng bệt, quá mệt mỏi tựa lưng vào tường nhắm mắt điều khí. Đôi chân vô thức thả lỏng trên sàn đất dơ bẩn. Y phục trắng tinh trên người đã sớm nhăn nheo thành một nhúm. Ngụy Thuần bất giác cảm thấy bản thân mình thật thê thảm, khóe môi cong lên khẽ cười tự mỉa mai mình.

"Hứa Ngụy Thuần ơi Hứa Ngụy Thuần, ngươi uổng danh là thần y, có thể chữa bệnh cho cả thiên hạ chỉ trừ bản thân mình! Ha ha."

Thứ độc Ngụy Thuần trúng phải vừa vào bên trong đã nhanh chóng lan ra toàn thân, thấm vào xương cốt. Nếu như còn tự do ở bên ngoài, y chắc chắn mình có thể chữa khỏi. Nhưng ở một nơi như thế này, không có dược liệu y đành bất lực. Ngụy Thuần ngẫm nghĩ không khỏi tự hỏi rốt cuộc mình đã tạo nên tội nghiệt gì mà ông trời lại bùa bỡn mình như vậy? Hạnh phúc là một thứ xa xỉ mà y chỉ cần mơ đến liền vụt mất khỏi tầm tay, hay chính là y sinh ra trên đời này đã là một tội nghiệt?

Thật lâu sau, Ngụy Thuần nghe thấy có tiếng động phát ra từ sau cánh cửa. Bên ngoài cách bên trong bằng một khung cửa sắt cao ngất, không một ánh sáng nào có thể lọt vào. Ở giữa cửa sắt có khoét một ô nhỏ hình vuông được khóa kín. Bọn lính canh mở khóa đẩy thức ăn vào một cái kệ bên trong rồi nhanh chóng đóng kín lại.

Hứa Ngụy Thuần nhìn thấy mâm thức ăn bằng gỗ cũ kỹ, trên đó là hai chén cơm trộn cùng rau luộc được cẩu thả chế biến thành một đống lộn xộn. Ngụy Thuần không có lòng dạ nào để ăn nhưng bụng y rất đói, nếu không ăn e là không thể tiếp tục duy trì. Y nhỏm người bò đến nhấc lấy chén cơm, vì quá đói đôi tay trở nên run rẩy, cũng không có đũa, y đành dùng đôi tay trần đầy bùn đất của mình vốc lấy từng mảng cơm cho vào miệng.

Ngụy Thuần bất giác nhớ đến bữa cơm chiều dang dở định làm cho Hoàng Chính Dương mà nước mắt chực trào nơi khóe mắt. Y vừa nuốt cơm vừa khóc. Y nhất định phải sống sót để quay trở về gặp lại Hoàng Chính Dương, y còn phải giải thích với hắn về Thiên Tường, y không muốn hắn vì y mà phải đau lòng, chịu những tổn thương không đáng có.

Ngụy Thuần dùng hết sức bình sinh vừa nhai vừa nuốt. Cuối cùng vì nghẹn mà cơm trong miệng chưa kịp nuốt đã phun ra khỏi miệng. Một trận ho sặc sụa làm y khó thở. Ngụy Thuần bất lực ngã ngang xuống đất, đôi mắt trân trối nhìn lên nóc động, miệng vô thức lẩm bẩm.

"Dương..."

Một lúc sau, Ngụy Thuần nghe tiếng rên phát ra từ Vô Khuyết, biết hắn đã tỉnh y nhanh chóng ngồi dậy từ từ lui vào góc động khẽ khàng nhìn hắn. Y biết Vô Khuyết vẫn chưa thể lập tức tỉnh táo, chắc chắn không thể trong nhất thời có thể loại bỏ hoàn toàn thương tật của hắn nên y phải đề phòng hắn lần nữa phát điên.

Vô Khuyết tỉnh lại nhưng không có làm loạn, hắn lơ ngơ nhìn xung quanh rồi dừng lại ở chén cơm dưới đất. Hắn muốn đi nhưng chân không đủ lực lôi kéo quả cầu sau lưng. Vừa khẽ động một cái, những chiếc gai bén sắc nhọn đã đâm vào lưng hắn, Vô Khuyết cũng không còn sức lực để gầm, chỉ vô thức phát ra tiếng than nhẹ trong cuống họng. Đầu rũ xuống, tóc tai toán loạn che kín gương mặt hắn.

Ngụy Thuần nhìn thấy liền nhíu mày. Y bò đến nhặt lấy chén cơm dưới đất, vất vả bám vào thành tường từ từ di chuyển đến trước mặt Vô Khuyết, y vốc lấy một miếng cơm đưa đến trước miệng hắn, Vô Khuyết đang nhắm nghiền mắt thì ngửi thấy mùi cơm liền ngẩng đầu lên, trong đáy mắt hắn không còn vẻ dữ tợn như lúc chiều, thay vào đó chính là vẻ kinh hãi sợ sệt.

"Ăn đi!"

Ngụy Thuần lời nói phát ra, giọng nói của y êm đềm như suối nước, ánh mắt y nhìn hắn đầy vẻ nhân từ khiến Vô Khuyết từ từ hé miệng nhưng hắn vẫn chín phần lo sợ. Bỗng Vô Khuyết cắn xuống một ngụm cơm rồi liền lùi về phía sau vừa nhai vừa lén lút nhìn Ngụy Thuần như thể sợ ai đó giật mất đồ ăn của mình. Vì Vô Khuyết bất giác cắn xuống làm Ngụy Thuần ngoài ý muốn, tay y bị chảy một ít máu đến đau điếng, nhưng y chỉ nhíu mày, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Vô Khuyết.

Cứ như vậy Ngụy Thuần uy Vô Khuyết ăn hết sạch chén cơm. Nhìn tình cảnh này, Ngụy Thuần càng thấu triệt hơn ai hết, cuộc đời quả nhiên vô thường! Vô Khuyết từng là nhị thủ lĩnh của Thiên Thượng, hô phong hoán vũ, thiên hạ vô số người nhìn thấy lưỡi kiếm của hắn đều phải khiếp sợ. Nhưng vì một chữ tình, cuối cùng vẫn không thể thoát bi kịch của trần gian.

Bạch Vân Hy cao cao tại thượng đứng trên đỉnh ma giáo, trên nói dưới không dám cãi lời, nhưng cuối cùng cũng vì một chữ tình là trở thành kẻ hại người tổn thương chính mình như vậy. Còn y, một Hứa Ngụy Thuần không vướng bận sự đời, tự cho mình thoát tục, cũng vì chữ tình mà lâm vào tình cảnh chết không được, sống cũng chẳng yên.

Cuối cùng thì ai mới là người đau khổ nhất đây? Ngụy Thuần không biết, y càng không biết liệu mình và Vô Khuyết có thể thoát thân ra ngoài hay không nữa. Thời gian càng lâu y càng mất hết hy vọng chữa khỏi độc trong người mình.

--------------

Mới đó mà đã nửa tháng trôi qua. Mỗi ngày Ngụy Thuần đều cẩn thận giúp Vô Khuyết điều khí. Hắn ban đầu cứ cách vài ngày lại phát điên một lần, nhưng gần đây hắn đã yên ổn trở lại. Tuy Vô Khuyết chưa thể nói chuyện nhưng hắn cũng không còn sợ hãi Hứa Ngụy Thuần như trước nữa. Nhưng Ngụy Thuần nhìn mình hóa ra còn sung sướng hơn Vô Khuyết, y ít nhất còn có thể nằm ngủ, còn Vô Khuyết chỉ treo mình lủng lẳng đến thảm hại. Thân thể bị xiềng xích, những nơi bị xiềng đều sưng tấy mưng mủ. Ngụy Thuần nhìn thấy cũng không có cách giúp hắn.

Gần đây, Ngụy Thuần thấy y bắt đầu quên đi một số việc trong quá khứ, ví như trước đây y gặp Hoàng Chính Dương như thế nào, vì sao lại yêu hắn...những chuyện đó khiến y càng lúc càng cảm thấy bức bối khó chịu trong người. Y càng cố nhớ thì càng cảm thấy đầu đau một mảng cũng không thể nghĩ ngợi gì thêm. Ngày qua ngày, Ngụy Thuần càng quên đi rất nhiều chuyện. Y sợ rằng nếu mình vẫn không được ai cứu ra, e rằng chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi y sẽ quên hết tất cả.

Đêm đó, Ngụy Thuần nằm co ro trong hang động nhưng không có ngủ. Mắt y mở trừng trừng nhìn vào khoảng không, nhìn nhìn cho đến khi bờ mi mỏi đi thì tùy ý nhắm lại nhưng vẫn không thể nào ngủ được. Y bỗng nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

"Vô Khuyết...ngươi nói xem, có phải ta sắp quên mất tất cả rồi hay không? Ta từ đâu đến? Ta đã quên đi nhà của mình rốt cuộc ở đâu rồi, cũng không nhớ phụ mẫu là ai...ngươi nói xem ta có phải rất khổ hay không?"

Vô Khuyết nhìn Ngụy Thuần âm trầm rũ mắt. Ngụy Thuần không biết hắn nghe có hiểu gì không, nhưng cảm giác còn khá hơn ở một mình. Ngụy Thuần đang nằm trân mắt lên trần nhà, bất giác y ngồi bật dậy, ánh mắt hốt hoảng khẩn trương.

"Không được, Vô Khuyết à, ta không thể quên đi huynh ấy, ta không thể!"

Y giống như người điên bò quanh hang động một vòng. Vô Khuyết cũng xoay mặt nhìn theo y, chỉ thấy y dường như đang tìm cái gì đó. Quần áo y bây giờ chẳng khác gì hắn, lem luốc nhầy nhụa ngay cả gương mặt còn nhìn không rõ đường nét, chỉ còn đôi mắt vẫn tươi sáng tinh tường. Bỗng dưng Ngụy Thuần dừng lại trước một ngọn đuốc treo trong động. Hang này cái gì cũng không có chỉ có ngọn đuốc đỏ rực, Bạch Vân Hy chính là muốn tạo nên không khí oi bức vào ngày hè nóng nực để tù nhân càng thêm thê thảm. Quả nhiên hắn cũng thật biết cách hành hạ người!

Vô Khuyết vẫn không biết Ngụy Thuần làm gì, nhưng bỗng dưng chân mày hắn khẽ nhíu lại, ánh mắt trừng thật to, miệng bắt đầu ư ử lên những tiếng rên rỉ. Hắn nhìn thấy Ngụy Thuần cởi xuống chiếc trâm trên đầu hơ lên ngọn lửa nóng, sau đó kéo quần của mình lên dường như đang khắc cái gì đó lên chân. Y ngồi đối diện vách tường nên Vô Khuyết không nhìn thấy được nét mặt của y nhưng hắn có thể thấy những sợi tóc trên vai y khẽ run rẩy. Vô Khuyết mắt trừng lớn cố gắng rên lên nhưng chỉ có những âm thanh vô nghĩa phát ra.

"Đ...ừ...n..g...."

Thật lâu sau, Ngụy Thuần nằm vật xuống, y phục màu trắng của hắn thấm ra dấu máu. Trên đó, Vô Khuyết có thể nhìn thấy một dòng chữ nhòe nhoẹt đầy máu tươi.

"Hứa Ngụy Thuần ta là thê tử của Hoàng Chính Dương!"

Vô Khuyết hít khí lạnh, dường như hắn đã nhớ ra điều gì, ba chữ Hoàng Chính Dương kia như thứ gì đó đánh thẳng vào tâm hắn. Hắn nhắm nghiền mắt ngẩng mặt lên trời gầm lên những tiếng thê lương.

Ngay lúc đó, họ không nhìn thấy bên ngoài ô cửa khẽ hé mở, có một ánh mắt sâu thẳm nhìn vào bên trong hai người bọn họ. Một lúc sau người đó rời khỏi đi ra bên ngoài. Người này râu tóc bạc phơ, toàn thân y phục màu hoàng kim sẫm màu. Y đưa tay lên khẽ vuốt râu.

"Lão thái gia!"

Người đó ánh mắt chứa đầy phẫn nộ, giọng nói trầm khàn uy lực vang lên làm thủ hạ bên cạnh không rét mà run.

"Giáo chủ của các ngươi ở đâu? Nói hắn mau đến gặp ta!"

Khoảng một lúc sau, Bạch Vân Hy tiến vào liền nhìn thấy người đó đang ngồi trên ghế lớn chầm chậm uống trà. Nhìn thấy Vân Hy, người đó liền phất tay cho người hầu lui ra ngoài. Vân Hy ánh mắt đảo nhanh một cái nhưng liền thu lại nét mặt che giấu tâm tư bất an của mình, hắn nhanh chóng nhoẻn miệng tươi cười vui vẻ chạy đến.

"Gia gia...vì sao hôm nay lại đến đây? Sao không nói trước để con đón?"

"Quỳ xuống!"

"Gia gia?"

Bạch Vân Hy nhìn sắc mặt gia gia nhà mình không tốt, ánh mắt hắn liền trở nên tối tăm nhưng cũng đành ngoan ngoãn nghe lời mà khụy chân xuống đất. Nhìn hắn lúc này không còn khí thế bá đạo thường ngày, thay vào đó là gương mặt hài tử đang nhận phạt.

"Từ Thiếu Phương ta trước khi đi đã nói gì với ngươi?"

"Gia gia...nói con, nói con..."

Chưa kịp dứt lời mặt liền cảm thấy đau rát, Từ Thiếu Phương vừa giáng cho hắn một bạt tai, Vân Hy nhìn xuống đất động cũng không dám động một cái.

"Người của Từ gia ta chịu ân của Lan Lăng hoàng hậu, mẫu thân ngươi là nhờ nàng ta cứu mới giữ được một mạng. Nhưng ngươi lấy oán báo đức, bắt giam huyết mạch duy nhất của hoàng hậu, còn hại hắn người không ra người quỷ không ra quỷ, ngươi nói xem ngươi có đáng nhìn mẫu thân đã mất của ngươi dưới suối vàng nữa hay không?"

"Gia gia...hắn ta...."

"Từ ngày hắn rời khỏi Vạn Trùng Sơn, ta đã bảo ngươi thay ta bảo vệ hắn. Nhưng từ đầu đến cuối ngươi chỉ toàn bày mưu hại người. Ta còn nghe nói, trước đây hắn muốn gặp ta, nhưng chính ngươi đã bưng kín mọi tin tức. Nếu hôm nay ta không kịp trở về, e là có phải hắn đã ngọc nát thân tàn rồi hay không?"

"Gia gia...hắn...hắn âm mưu đoạt hôn phu của con!"

"Hôn phu? Ha ha, ta nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, đừng nói ta không hiểu tính tình của ngươi đi. Cái gì mà hôn phu? Ngươi trên đời này ngoài yêu chính mình thì chính là tìm người hoan lạc. Chỉ là cái gì ngươi không có được thì muốn ra tay đoạt lấy, dù cho ném chuột vỡ bình ngươi cũng không ngại. Vân Hy, ngươi hiếu thắng như vậy thì tốt nhất giáo chủ đừng có làm nữa!"

"Gia gia!"

"Từ nay, cấm ngươi đụng đến người đó, nếu không đừng trách ta vì sao không nhận đứa cháu bất hiếu là ngươi!"

"Gia gia...

"CÂM MIỆNG! CÒN KHÔNG MAU THẢ NGƯỜI?"

Vân Hy vô cùng ấm ức, hắn rất giận nhưng không biết phải làm sao. Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo hai đời trước đây chính là Từ Thiếu Phương, sau này tuy y chỉ ngao Du sơn thủy nhưng để tìm một người khác thay thế giáo chủ cũng không phải chuyện khó khăn gì. Bạch Vân Hy từ nhỏ được hắn nuôi dưỡng càng thêm khiếp sợ y.

Từ Thiếu Phương này chính là phụ thân của Từ Triển Bằng, tiếc là năm đó phụ tử không thuận nên y rời bỏ Từ gia mà ra đi. Nhiều năm như vậy vẫn không ai biết rằng Từ Thiếu Phương kia lại chính là giáo chủ của ma giáo, càng không biết Từ Triển Bằng chính là cửu cửu của Bạch Vân Hy. Từ Thiếu Phương sau khi rời bỏ Từ gia liền nên duyên cùng một nữ nhân khác, sau đó thì sinh ra muội muội của Từ Triển Bằng, cơ bản bọn họ vẫn không biết sự tồn tại của nhau.

"Gia gia..."

"CÚT!"

Bạch Vân Hy hoảng hốt liền lui nhanh ra ngoài. Khi vừa về đến phòng mình hắn vô cùng giận dữ liền đánh vào người bên cạnh, hắn tay đấm chân đá nhưng người bên cạnh thủy chung vẫn để hắn đánh. Đánh xong thì ngã vào ngực người kia thở dốc, uất ức lên tiếng.

"Yến Thanh, ngươi nói coi Hứa Ngụy Thuần đó có phải mạng hắn quá tốt hay không? Hết người này đến người kia bảo vệ hắn, ngay cả gia gia của ta cũng đứng về phía hắn?"

Yến Thanh ôm lấy Vân Hy trong ngực, nhìn hắn khó chịu như vậy y tâm đau một mảng, bàn tay vươn lên khẽ vuốt ve mái tóc dài của hắn.

"Hy nhi, Hứa Ngụy Thuần bây giờ cũng chỉ còn sức tàn lực kiệt, hắn không còn nhớ chuyện xưa, thả ra cũng không phải là chuyện quá xấu!"

Hy nhi, hai từ này thật lâu rồi Yến Thanh không có gọi, chính là từ ngày Bạch Vân Hy lên ngôi vị giáo chủ liền không nghe y gọi nữa. Hôm nay bỗng nhiên nghe lại hai từ này, Bạch Vân Hy thấy lòng mình một mảng ấm áp. Thật lâu rồi không ai gọi hắn đầy cưng chiều như vậy. Hắn từ nhỏ hay làm nũng cùng Yến Thanh, quả nhiên cuối cùng vẫn chỉ có một mình Yến Thanh là không thay đổi, vẫn ở bên cạnh hắn. Hắn liền thỏa mãn cọ cọ đầu trong lồng ngực Yến Thanh, giọng nói dịu ngọt như mèo con.

"Nhưng ta còn chưa có hành hắn đủ đâu!"

Yến Thanh đã lâu cũng chưa thân thiết cùng Vân Hy như vậy khiến y khẽ lâng lâng trong lòng, tay không khống chế được bất giác đưa lên vuốt ve gò má của Vân Hy khẽ miết.

"Đợi hắn ra ngoài chúng ta sẽ hành hắn thêm, có được hay không?"

Vân Hy nghe vậy y ngẩng đầu lên nhìn Yến Thanh mỉm cười hài lòng. Đó mới chính là thứ hắn muốn nghe nhất, Yến Thanh vẫn đứng về phía hắn chứ không như gia gia. Hai người này từ nhỏ đã chăm sóc cho hắn, bảo sao hắn lại tin cậy Yến Thanh đến như vậy!

Vân Hy chỉ cao đến ngực của Yến Thanh nên nhìn hắn trong vòng tay y thật trở nên nhỏ bé. Bất giác hắn muốn chọc ghẹo Yến Thanh, lâu rồi không thấy y ngại ngùng nên hắn thật nảy sinh ý định trêu chọc. Hắn rướn người lên hôn lên môi Yến Thanh một cái làm y giật mình, chiếc lưỡi nhỏ mềm mại sũng ướt hồng hồng liếm liếm lên môi Yến Thanh, vừa liếm vừa khoái trá nhìn Yến Thanh. Y âm trầm nhìn Vân Hy cho đến khi trước mắt chỉ còn mỗi gương mặt mà đến trong đêm y cũng còn tưởng niệm đến. Yến Thanh nhiều năm nay vẫn nhen nhóm trong lòng một thứ tình cảm khó nói với Vân Hy, nhưng với thân phận của mình y chưa từng nghĩ đến một ngày có thể chạm vào con người này. Hàng ngày phải chứng kiến Vân Hy qua lại với vô số người, có những lần bọn họ còn diễn cảnh đông cung sống động trước mắt y nhưng y vẫn chưa một lần dám mơ đến.

Yến Thanh càng lúc càng thấy lòng mình như có lửa đốt, Bạch Vân Hy vẫn như tiểu miêu tinh đùa giỡn y. Bất giác, y hít một hơi mãnh liệt ghì lấy ót Bạch Vân Hy luồn lưỡi vào quấn lấy lưỡi hắn nuốt vào. Bạch Vân Hy thoáng chốc giật mình vì khát khao của y đối với hắn, cũng chưa từng có ai hôn hắn mạnh bạo như vậy đi, hắn bất giác hài lòng, mắt cong cong ý cười. Hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ với Yến Thanh dưới mối quan hệ này, vì người này luôn bên cạnh hắn như một sự hiển nhiên. Nhưng hôm nay, nụ hôn ngoài ý muốn này lại làm hắn thấy lòng dâng lên hứng thú. Từ ngày Hoàng Chính Dương ra đi, hắn càng lúc càng không cảm thấy hài lòng với chuyện ân ái cùng những người khác.

Bất giác, Yến Thanh mạnh mẽ đẩy Vân Hy vào tường, hắn nghe lưng mình đập vào vách tường một tiếng, bất giác quần áo trên cơ thể bị giải khai, Yến Thanh lập tức hôn một đường xuống ngực Vân Hy, tìm thấy điểm nổi trên đó y liền ngậm lấy mút mạnh vào, vừa cắn vừa liếm, âm thanh nhớp nhép phát ra làm Vân Hy thở dốc. Đôi tay trần trắng nõn mềm mại của hắn quấn quanh cổ Yến Thanh. Y càng hôn càng mãnh liệt, một tay vói vào quần Vân Hy nắm lấy tính khí của hắn bộ lộng. Vân Y đẩy sát cơ thể mình vào tay y khẽ lắc hông như đang giao hợp. Hắn phát ra âm thanh rên rỉ làm Yến Thanh như có lửa. Y lập tức quỳ xuống dùng đôi môi nóng bỏng của mình ngậm lấy thứ cứng rắn của hắn cho vào miệng liên tục liếm mút khiến hắn lâng lâng như đã thoát thai khỏi chốn hồng trần.

Vân Hy có rất nhiều tình nhân, nhưng chưa ai làm hắn thấy thỏa mãn, những kẻ đó đều sợ hắn, sợ làm hắn đau nên không cho hắn thỏa mãn, Hoàng Chính Dương thì không cuồng nhiệt khiến hắn không thoải mái. Nhưng Yến Thanh thì khác! Y vừa mạnh bạo vừa nhiệt tình, kỹ xảo lại dày dạn như vậy khiến hắn không biết y đã có phải đã từng qua lại với rất nhiều người hay không? Đang cảm thấy khó chịu trong lòng bỗng dưng toàn thân bị nhấc bổng lên. Hai tay Yến Thanh ôm mông hắn, miệng cắn vào môi hắn nút đến sưng đỏ làm đầu óc Bạch Vân Hy bay bổng. Từ từ y đặt hắn xuống giường nằm đè lên không ngừng gặm cắn. Y tách đùi Vân Hy ra chui đầu xuống mút vào bắp đùi y để lại những dấu hôn đỏ sẫm làm Vân Hy không khỏi rên rỉ.

"Thanh...khó chịu...khó chịu...a...!"

"Chỗ nào?"

Yến Thanh ngẩng đầu nhìn hắn đầy gian manh. Vân Hy mở đôi mắt sũng ướt hơi sương của y, chưa bao giờ hắn thấy y anh tuấn đến như vậy. Tay định nắm lấy tính khí cương cứng của mình an ủi nhưng chưa gì đã bị Yến Thanh kéo lấy giật ra còn nhanh chóng xé rách mảng màn trên giường cột tay hắn lại trói vào đầu giường. Vân Hy tròn mắt mê man nhìn y.

"Thanh..."

"Hy nhi, nói chỗ nào, ta liền đáp ứng ngươi!"

"Chỗ đó...chỗ đó...ưm..."

Lời chưa kịp dứt, hắn bỗng rên lên một tiếng, Yến Thanh từ lúc nào đã ngậm lấy tính khí của hắn nuốt vào. Vân Hy ưỡn người lộ ra lồng ngực trắn nõn đầy dấu hôn cùng vết ngắt tím xanh.

"Thanh...ưm..."

Hắn rên rỉ, thật lâu rồi mới thấy hưng phấn như vậy. Hắn vòng đôi chân trắng nõn của mình quấn trên cổ Yến thanh, thúc eo ra vào miệng y, đang cảm thấy thân thể sắp không xong, thứ bên dưới đã cương cứng giật giật. Bỗng dưng Yến Thanh rời miệng khỏi, lấy tay nắm lấy đầu nam căn của Bạch Vân Hy không buông làm hắn trừng đôi mắt sũng nước nhìn hắn. Yến Thành cười tà xé một mảnh vải mỏng cột vào đầu tính khí làm Vân Hy giật mình. Hắn bỗng dưng bò lên người Vân Hy liên tục cắn mút dày vò đầu nhũ của y, làm Vân Hy càng lúc càng thở nặng nhọc.

"Thanh...Thanh cho ta...Thanh...ta muốn...a...!"

"Không cho!"

Bạch Vân Hy trong đáy mắt chỉ còn nước mắt, hắn tức giận, không biết có nên dùng nội lực cởi trói cho mình hay không, bất giác Yến Thanh trèo khỏi người hắn đến bên bàn mang đến chiếc đèn cầy đưa đến trên ngực Vân Hy, trong đôi mắt mê man của Vân Hy, y nhỏ một giọt sáp xuống ngực Vân Hy làm hắn giật mình, gò má ửng đỏ.

"Thanh...nóng...Thanh...ưm..."

Yến Thanh lập tức vùi đầu xuống ngậm lấy đầu nhũ dính sáp đèn cầy của hắn mà liếm cắn. Vân Hy ưỡn ngực rên rỉ, hắn cắn lấy môi mình đến bật máu. Cảm giác này hắn chưa từng trải qua, đau đớn nhưng sung sướng đến ngập tràn. Bất giác Vân Hy cảm thấy một hơi thở nóng hổi cùng chiếc lưỡi ẩm ướt chui vào miệng mình, hắn không còn sức đáp trả mặc cho hắn gặm nhắm. Chiếc lưỡi sau đó thoái lui liếm lấy tai hắn. Cảm giác toàn thân tê dại cùng khoái cảm lần nữa xộc đến. Thứ bên dưới bị cột chặt không thể phóng xuất, trướng đau đến lợi hại.

Bất giác hắn mở miệng hít khí, thứ nóng hổi cứng rắn to lớn bên dưới của Yến Thanh bất ngờ xông thẳng vào mật động ẩm ướt. Một lượt tiến thẳng vào bên trong đâm vào nơi nhạy cảm của Vân Hy làm hắn ư lên một tiếng. Yến Thanh như đóng cọc liên tục ra vào, làm Vân Hy không còn sức bám trụ chỉ có thể rên lên từng hồi thảm thiết, nơi kết hợp vì Yến Thanh đâm vào quá mạnh bạo khiến máu tươi nhày nhụa một mảng trên giường.

Sau một hồi ra vào đâm thọt mãnh liệt làm Vân Hy không còn sức rên nữa, cổ họng trở nên đau rát, bất giác y xoay nghiêng Bạch Vân Hy tiến vào từ bên hông, va chạm mãnh liệt, cả cơ thể hai người liên tục nhồi lên nhồi xuống, thật lâu sau Yến Thanh gỡ lấy mảnh vải trói buộc trên tính khí Vân Hy rồi hai người đồng loạt phóng ra, y phóng xuất bên trong hắn.

Khi Vân Hy đạt cao trào khoái cảm vừa chưa kịp dứt đã bị y ôm lấy kéo bật dậy ngồi trên đùi mình. Toàn thân hắn lúc này rũ rượi mềm nhũn, không còn sức kháng cự nữa, thứ của y sau lần phóng xuất mãnh liệt vừa rồi vẫn chưa mềm xuống tiếp tục xuyên xỏ đâm thọc, còn có cắn lấy vai hắn để lại toàn dấu bầm xanh đỏ trên cơ thể trắng ngọc.

Khi cơn sóng tình đi qua lúc đó trời cũng đã gần sáng. Hai người bọn họ quần nhau liên tục cả đêm, không biết ra vào bao nhiêu lần, Bạch Vân Hy nằm xụi lơ trong lồng ngực Yến Thanh để y tùy ý ôm hắn đi tẩy rửa. Sau đó trong dục bồn lại tiếp tục ra vào lần nữa. Trong cuộc đời của Bạch Vân Hy chưa bao giờ hắn thỏa mãn và sảng khoái đến như vậy. Dục vọng của Yến Thanh khiến hắn vô cùng yêu thích, cách làm tình của Yến Thanh càng làm hắn thỏa mãn hơn.

Sáng hôm sau khi vừa thức dậy hắn nhìn thấy Yến Thanh đang nằm bên cạnh nhìn mình, bỗng dưng dùng tay vả vào mặt y một cái.

"Đê tiện! Ngươi muốn lấy mạng bổn giáo chủ hay sao?"

Yến Thanh nắm lấy bàn tay hắn trên mặt mình bỗng dưng đảo người một cái nằm đè lên Vân Hy.

"Nếu giáo chủ không muốn, thuộc hạ sẽ quên hết chuyện đêm qua! Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, như vậy có được không?"

Vân Hy nghe đến đây bỗng dưng trừng mắt.

"Ngươi dám?"

Yến Thanh bỗng dưng nhếch môi lên cười với hắn một cái liền cúi xuống cắn lên bờ môi Vân Hy, hắn vô cùng hài lòng ghì lấy cổ Yến Thanh phối hợp, liền sau đó trong gian phòng lại ngập tràn vận động kịch liệt. Người này trước đây Yến Thanh chưa từng có, nay có được sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay.

-----------------------------

Mùa hạ năm 901 sau Công Nguyên, Lục Cảnh Hào lấy niên hiệu là Cảnh đế, dẫn binh chinh phạt đại Tấn. Trải qua nửa năm trong cái lạnh thấu xương của mùa đông tuyết phủ cùng chiến trường khốc liệt, bằng mưu lược và khả năng điều binh khiển tướng sử dụng hiền tài, Cảnh đế đánh bại nước Tấn, đẩy lùi quân địch hơn trăm dặm, giành lại thành trì còn chiếm thêm ba thành trì của địch quốc, mở rộng lãnh thổ sang tận vùng sa thổ. Điều này bao đời hoàng đế của Kỳ Quốc đều chưa từng một ai làm được.

Mùa xuân năm 902 sau Công Nguyên, Cảnh đế dẫn đại binh ca khúc khải hoàn trở lại triều ca. Trên đường đi, khắp nơi bá tánh quỳ rạp tung hô hoàng đế anh minh thần võ trở về. Nửa năm này, thừa lúc Cảnh đế không ở kinh thành, Sở Kính Nghiêu liên tục tạo ra sóng gió nhưng không vượt qua được sự chống đối của Hoàng Thiếu Hoa cùng các đại thần. Sở Kính Nghiêu đành lôi kéo phụ tử Từ Triển Bằng cùng Từ Hiên Hiên đứng về phe mình, đoạt được long châu, lập tức trở về vùng đất phong lập quân đội riêng cùng với Thiên Thượng chuẩn bị vấy binh tạo phản.

Lúc này tại một ngôi nhà nhỏ bên dưới chân núi khói chiều lam tỏa, một thân ảnh thon dài trong bộ y phục trắng tinh khôi đang thư thả nằm trên giường đọc sách, gương mặt hồng nhuận thập phần xinh đẹp, đôi mắt trong veo di chuyển theo từng dòng chữ. Bỗng dưng bên ngoài có tiếng gõ cửa, y chưa kịp bước xuống giường đã thấy người tiến vào, trên tay hắn còn mang theo một thanh kiếm. Thấy hắn, y khẽ cong khóe môi lên cười, đôi mắt sáng rực như những vì tinh tú trên trời đêm nhưng lại chứa ẩn sự ngây thơ đến nhu nhược.

"Ngươi đã về!"

Người vừa đến nhìn y một lúc liền mở miệng nói.

"Ngươi gần đây thấy trong người thế nào?"

"Ta rất tốt. Lý đại phu nói ta có thể ăn uống không cần kiêng cữ nữa."

"Ngươi cũng từng là đại phu mà...còn là đại phu giỏi nhất!"

Người đối diện suy nghĩ một lúc bất giác cười một cái, nốt chu sa dưới mắt hắn khẽ căng ra làm y nhìn nhìn. Người trước mắt này thật sự rất đẹp dù hắn là một nam tử. Y nhìn hắn cười cười lấy lòng còn nhanh nhảu đến bên bàn rót cho hắn ly nước.

"Vậy, ta có thể ra ngoài chơi hay chưa? Ta rất muốn lên núi dạo chơi một chút! Mấy tháng nay thật là buồn chán..."

Y vừa nói ánh mắt vừa thập phần mong đợi, thực sự thì nửa năm nay y chỉ quanh quẩn ở trong nhà, người đối diện này cùng gã đại phu kỳ lạ kia vẫn chưa cho y bước chân ra khỏi cửa dù chỉ một bước.

"Ta mang ngươi đi gặp một người."

"Ai?"

"Người mà ngươi cần gặp!"

Vừa dứt lời, cả thân thể liền bị mang ba bước bay đi, y vừa ôm lấy cổ hắn vừa vùi đầu vào ngực hắn kinh hãi. Sau một hồi chóng mặt hoa mắt, hắn đã đặt y bên cạnh bờ suối rồi xoay người đi mất, cũng không kịp để y hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện. Y nhìn ngó xung quanh liền thấy tâm thật vui vẻ. Cảnh vật nên thơ, ánh tà dương tịch mịch lướt qua đầu cây ngọn cỏ khiến y vô cùng thích thú, liền khom người xuống vốc lấy ngụm nước lên rửa mặt, còn dùng tay đùa nghịch những chú cá nhỏ tung tăng bơi lội dưới lòng suối.

Người mang y đến đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tuy mông lung nhưng hữu thần.

"Thủ lĩnh, ta mang Hứa Ngụy Thuần đến cho ngài. Hai người đã khổ quá nhiều, hãy để Vô Khuyết làm chút gì đó cho hai người đi!"

Vô Khuyết còn nhớ rất rõ chuyện của nửa năm trước. Sau khi hắn nhìn thấy vết xăm bằng lửa đỏ trên chân Hứa Ngụy Thuần thì ký ức dường như đã trở lại. Hắn liền vất vả di chuyển đến một góc trong động, lần từng ngón tay tìm kiếm, cuối cùng chính là tìm được một chỗ, lật viên đá ra thì trong đó chứa một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Hắn đưa cái đó cho Hứa Ngụy Thuần.

Hóa ra trước khi bị bắt, hắn đã lấy được Yên chi tử từ Tây Vực mang về, tiếc là bị Bạch Vân Hy lập kế bắt còn trói buộc ở đây. Hắn đã nhanh chóng giấu đi, bây giờ đưa cho Hứa Ngụy Thuần khiến y vô cùng sửng sốt. Yên chi tử có thể luyện thành đan dược trị độc cổ trùng trong người y, nhưng muốn luyện thành e là phải cần thêm nhiều phụ liệu khác. Sau đó cả hai người được Từ Thiếu Phương thả ra ngoài, Vô Khuyết đi tìm Lý Hành về giúp Ngụy Thuần điều thương.

Ngụy Thuần thời gian đó lập tức nghiên cứu thuốc trị cổ trùng. Y cùng Lý Hành vô cùng ăn ý nghiên cứu dược, sau đó hai người bọn họ đã điều chế ra một loại dược chữa khỏi cổ trùng trong người y, còn về Tuyệt tình đơn đã ngấm sâu vào tận xương tủy, y không có cách hóa giải. Thời gian này, y lúc nhớ lúc quên, và một tháng nay y đã hoàn toàn mất sạch ký ức, chỉ nhớ có Lý Hành và Vô Khuyết vì họ ở bên nhau hàng ngày.

Trong thời gian này, Vô Khuyết chạy khắp nơi nghe ngóng tin tức của Huyết ma, và sau nhiều ngày tìm kiếm hắn đã biết Huyết ma ở đâu. Cuối cùng chính là mang Hứa Ngụy Thuần đi để hai người có thể sum họp. Cũng thật không ngờ bọn họ không ở cách xa nhau lắm. Hắn ở lưng chừng núi, bọn họ ở chân núi.

Vô Khuyết đứng nhìn một lúc thì thấy bóng dáng một người xuất hiện gần bờ suối liền khẽ mỉm cười.

"Thủ lĩnh, Vô Khuyết chỉ có thể làm đến đây, còn lại chính là việc của ngài!"

Sau đó hắn lập tức phi thân rời khỏi.

Hoàng Chính Dương đang trên đường đi săn thú rừng trở về, hắn ghé qua bờ suối định rửa tay thì bỗng dưng nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi đung đưa đôi chân trần nghịch nước bên bờ suối, hắn bỗng dưng thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực, bất giác đôi tay buông bỏ con hoẵn trên vai rơi bịch xuống đất, mắt hắn nhòe đi, từ từ đến gần thân ảnh kia khẽ gọi một tiếng.

"Ngụy Thuần?"

Ngụy Thuần đang hết sức sảng khoái cùng nước mát, nghe thấy tiếng gọi liền xoay đầu nhìn lại, đôi mắt y trong suốt thuần khiết đến rạng ngời, y lúc này ngây thơ trong sáng tinh khiết như một vị tiên tử đang trầm mình chơi đùa cùng tiên cảnh làm mắt Hoàng Chính Dương tối sầm lại.

-------------------

HẾT CHƯƠNG 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro