Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ trong phòng ăn đều nhộn nhịp, tất cả các trụ cột đều tập hợp chỉ ngoại trừ Tomioka. Tsuna thì chỉ ăn một chút rồi lễ phép, xin phép đi ra ngoài, Shinobu thấy vậy thì thở dài bất mãn, nàng còn muốn bồi cho Tsuna ăn nhiều một chút a.

"Shinobu-san ta có thể hay không hỏi..." Tanjiro buông xuống đũa mà lên tiếng.

"Ân có việc gì Tanjiro quân?" Shinobu nhìn Tanjiro nói.

"Có việc gì đã xảy ra với Tsuna sao? Ta có cảm giác Tsuna tuy là cười một các vui vẻ nhưng cũng có cái gì đó đau đớn cảm giác!" Nghe tới đây mọi người cũng dừng lại động tác nhìn Tanjiro sau đó nhìn lại Shinobu.

"Ân! Ta cũng cảm giác giống với Tanjiro!" Zenitsu là người tiếp theo nói, "Có thể nói cho chúng ta biết sao Shinobu-san?"

"Ta cũng thắc mắc." Muichiro nhìn Shinobu mà nói, "Hắn đã ở đây cũng được gần 2 tuần, và bọn ta cũng thấy được hắn đã núp ở một góc khóc nức nở."

"Lẽ ra tiểu hài tử phải như vậy hoạt bát vui vẻ, nhưng đứa trẻ đó hầu như chỉ cười ở bên ngoài, còn bên trong thì chỉ có khổ sở!" Himejima là người kế tiếp.

"Nga Tsuna hắn thật không hào nhoáng giống như những cái khác tiểu hài tử." Uzui nhịn không được cũng lên tiếng, còn Rengoku, Sanemi, Mitsuri, Obanai, Inosuke, Genya, Kanao cũng những người khác trầm mặc, một số thì nhíu nhíu mày nhìn Shinobu.

"Ta cũng không biết nhưng có một điều... Đó là lúc chúng ta đi làm nhiệm vụ giết quỷ, ta cùng với Tomioka-kun thu thập hảo chuẩn bị quay về thì nghe thấy tiếng động gần trong một cái bụi lùm, khi bước lại gần thì đó là Tsuna quân, nói thật lúc nhìn thấy Tsuna bộ dáng ta đã rất phẫn nộ chính là, hắn đã khóc khóc rất thảm còn đau hơn mà các ngươi thấy, còn có đôi chân của hắn đã bị ai đó phế đi nhưng cũng may mắn chính là đã có người giúp hắn chữa trị, nếu không hắn suốt đời chỉ có thể ngồi một chỗ chứ không thể như ngày hôm nay cử động hoạt bát!"

Nàng vừa nói, vừa siết chặt lòng bàn tay chính mình tới run rẩy, còn tất cả mọi người thì không thể tin vào tai chính mình, khuôn mắt của Tanjiro tái xanh lên.

"Có phải hay không là do quỷ?" Rengoku nghiêm túc mà nói.

"Ta cũng không chắc, hắn có nói mụ mụ của hắn bị ai đó sát hại còn ca ca của hắn thì lại mất tích, lúc hắn tỉnh lại thì đã một cái địa phương xa lạ."

"Thật là một cái đáng thương hài tử." Himejima chấp tay lại cầu nguyện.

Zenitsu đứng lên, Tanjiro ngồi bên cạnh nhìn Zenitsu thắc mắc.

"Zenitsu, ngươi định đi đâu đích?"

"Ta đi tìm Tsuna khả ái, ta muốn chắc tâm tình của hắn ổn." Zenitsu nói xong đi ra khỏi phòng thân ảnh cũng dần dần biến mất.

"Được rồi mọi người, ăn thôi nếu không sẽ nguội mất." Rengoku hối thúc mọi người tiếp tục ăn bữa tối, mọi người tiếp tục dùng bữa nhưng trong lòng của họ đã không thể nuốt trôi cái gì.

______________________________

Zenitsu đi tìm Tsuna, hắn đã đi tìm khắp mọi nơi trong điệp phủ nhưng lại không thấy, bản thân thấy kỳ quặc không thôi, suy nghĩ một chút thì đi ra ngoài tìm.

Nếu như Tsuna khả ái không có trong điệp phủ thì chỉ có đi ra ngoài thôi đích!

Zenitsu bước đi càng nhanh, hắn đang lo lắng và sợ rằng Tsuna sẽ gặp những cái đáng sợ quỷ. Và hắn nhìn thấy được một cái thân ảnh nhỏ nhắn, đang đứng ở góc cây hoa anh đào nhỏ, và hắn tiến lại gần kinh ngạc, hắn thấy hoa anh đào đang nở rộ cùng Tsuna với sự buồn bã thể hiện hết trong con ngươi, hắn không khỏi đau lòng nhìn hài tử nhỏ bé này.

"Tsuna..." Zenitsu cất tiếng nói lên.

"Có việc gì sao Zenitsu ca ca?" Tsuna quay qua nhìn Zenitsu, Zenitsu chỉ khom người xuống mà dùng hai ngón tay chính mình kéo nhẹ cong khóe môi của Tsuna.

"Cười lên nào! Đừng buồn bã như thế! Hãy vui tươi thì mọi việc sẽ yên bình trôi qua! Cho nên cười lên nào!" Zenitsu cười toe toét nhìn Tsuna, Tsuna rơi xuống chính mình lệ, con ngươi cong thành bán nguyệt, đôi môi cười toe toét theo Zenitsu.

Zenitsu đưa tay ra trước Tsuna mặt, Tsuna hiểu được nắm lấy, hai người dắt tay nhau mà trở về điệp phủ.

"Hai ngươi đi đâu vậy lạp?" Tanjiro thấy hai người trở về cùng nhau thắc mắc hỏi.

"Đi dạo một chút a." Zenitsu cười toe toét mà trả lời.

"Thời gian không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi đi lạp, ta về phòng đây." Tsuna mỉm cười mà nói.

"Ân, ngủ ngon Tsuna / Tsuna khả ái!" Zenitsu cùng Tanjiro đồng thanh mà nói.

"Ân ngủ ngon." Tsuna nói sau đó bước đi trở về chính mình đích phòng, nằm xuống nệm Tsuna nhẹ nhàng thở ra đôi môi mỉm cười một cách ôn nhu, trước khi nhắm mắt lâm vào giấc ngủ Tsuna lầm bầm một câu.

"Cảm tạ mọi người."

Sáng hôm sau.

Tanjiro bước ra khỏi phòng đã thấy Tsuna đi ra ngoài không khỏi tò mò.

"Như vậy còn sớm, Tsuna tuổi còn tiểu thì phải ngủ nhiều như bao hài tử khắc chứ?" Tanjiro lầm bẩm, quyết định chính mình đi theo xem Tsuna đang định làm gì. Hắn đi theo Tsuna cứ như vậy một lúc, thì Tsuna ngừng lại ở một chỗ cánh rừng.

"Ngươi có thể ra, ta đem theo thức ăn đến cho ngươi đây!" Tsuna lấy ra một hộp chứa rất nhiều cái bánh mochi màu cam cùng nâu, mỉm cười nói, "Đây là món ta tự làm nga, với ngươi cũng không muốn ăn những thứ kia a."

Tanjiro nhíu mày quan sát, thì đi ra thấy một cái sinh vật không giống như nhân loại, đi đến gần Tsuna.

Là quỷ!

Tanjiro chuẩn bị tư thế rút ra chính mình kiếm, sẵn sàng xông ra tấn công cái kia quỷ, khi hắn có ý đồ tấn công Tsuna.

"Ngươi nên đi đi, ta sẽ làm hại ngươi tiểu hài tử! Cho nên đi đi!" Một cái nửa người nửa rắn nói.

"Ta biết ngươi sẽ không làm hại ta với ngươi cũng không nên như vậy không ăn cái gì!" Tsuna đưa ra vỏ bánh, mỉm cười một cách ôn nhu tiến lại phía hắn. Đưa cho hắn vỏ bánh, sau đó lôi kéo hắn ngồi xuống gốc cây hoa anh đào.

"Ta có một điều muốn hỏi ngươi." Sakumari Toyoka nhìn Tsuna hỏi.
(Ken: đây là một cái nhân vật ta tự thêm vào nên thỉnh các vị không cần để ý)

"Ân?" Tsuna nhìn hắn tò mò cùng thắc mắc.

"Ngươi không sợ ta sao? Ta có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào đích!" Sakumari siết chặt vỏ bánh trong tay, cúi đầu cắn cắn môi.

"A về việc đó thì không vấn đề... Với ta có cảm giác ngươi sẽ không làm hại ta bởi vì trực giác! Còn có ngươi cũng đâu có ăn mấy thứ kia đâu a! Ta tin tưởng trực giác chính mình." Tsuna nhìn lên bầu trời, thời gian cò rất sớm nên mặt trời vẫn chưa mọc, chỉ có thể thấy mấy cái nhỏ nhắn ngôi sao, khuôn mặt hiện lên mười phần ôn nhu. Sakumari nhìn cái này ôn nhu hài tử, hắn đã thực sự rơi xuống chính mình nước mắt, chưa có ai đối với hắn ôn nhu như vậy, lúc hắn sinh ra chỉ có thể nhận được ánh mắt căm ghét cùng khinh bỉ không thôi, hắn bỗng nhiên mở miệng nói.

"Tên của ngươi là gì?"

"Tsunayoshi Sawada có thể kêu ta Tsuna là được lạp!" Tsuna đối Sakumari mỉm cười, chợt nhớ tới cái gì nói, "Đúng rồi bánh mochi! Ngươi vẫn chưa ăn a!"

Sakumari mới để ý tới cái này vỏ bánh, hắn lấy một cái bánh ăn, sau đó liên tục ăn không ngừng đến nỗi hắn bị nghẹn, Tsuna vội vàng cấp cho hắn nước.

"Hảo ngon!" Sakumari lâu lắm rồi mới được ăn như vậy món ngon, Tsuna chỉ gãi mặt.

"Thật tốt a, ta còn tưởng nó sẽ không hợp của ngươi khẩu vị."

"Không hề! Nó thật sự rất ngon!" Sakumari khẳng định mà nói, "A ta còn chưa nói tên cho ngươi, ta là Sakumari Toyoka, một loại bán quỷ."

"Bán quỷ? Như vậy ngươi có thể tiếp xúc với ánh mặt trời?" Tsuna chớp mắt nói.

"Ân... Ta cũng không biết." Sakumari xoa chính mình bụng đã no căn.

Tanjiro thu hồi tư thế định rút ra chính mình kiếm, mỉm cười nhìn Tsuna cùng với Sakumari nói chuyện phiếm với nhau vui vẻ.

Thật là một cái ôn nhu cùng ấm áp hài tử!

Tanjiro xoay người rời đi, khuôn mặt không hề che dấu một cái tươi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro