2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt ba năm cấp hai, Yukino đã ao ước cô Hinako làm chủ nhiệm lớp mình nhưng không được, cô bèn tham gia vào câu lạc bộ Mỹ thuật, nơi cô Hinako phụ trách. Khoảng thời gian ở câu lạc bộ, nói không quá chính là sự cứu rỗi đối với Hinako. Đây gần như lần đầu tiên Yukino thấy trường học không phải là nơi chốn của khổ sở. Yukino đã từng là cô bé duy nhất xinh đẹp trong bộ váy đồng phục xếp ly dở ương mà nữ sinh nào mặc trông cũng như đồ đi thuê về, ấy vậy mà giờ đây cô bé đã cảm nhận được niềm vui khi đứng nói chuyện cùng bạn bè. Tất cả những điều đó là nhờ ơn cô Hinako.

Yukino luôn ngưỡng mộ cô, dành cho cô niềm khao khát đến mức khổ đau, đến mức muốn khóc, một thứ tình cảm gần như là yêu.

Khi vào cấp ba, vẻ đẹp của Yukino đã thân quen hơn với thế giới. Khoác lên mình chiếc áo màu cà phê, gắn chiếc nơ màu cam, mặc chiếc váy xếp ly kẻ sọc che bớt đôi chân dài, Yukino trong bộ đồng phục quả là một thiếu nữ xinh đẹp, có thể sánh ngang các thần tượng thường xuất hiện trên tivi, như vậy là sắc đẹp của cô ít nhất cũng đã có một tên gọi nào đó. Dù trong trường vẫn có những lời đồn đại về Yukino, đại loại như “Có cô bé xinh lắm đấy!”, nhưng vẻ đẹp của cô chỉ là nổi trội chứ không còn dị thường nữa. Vậy là thêm một bánh răng vừa ăn khớp với thế giới. Yukino lại có thể nhẹ nhõm hơn một chút.

“Yukino, lâu lắm mới gặp, xem chừng giống người bình thường hơn rồi đấy nhỉ!”

Một người bạn cùng câu lạc bộ hồi cấp hai nói vậy với Yukino sau hai năm gặp lại nhau ở trường cũ, mọi người tụ tập trong phòng Mỹ thuật. Cô Hinako sắp chuyển việc nên toàn bộ thành viên câu lạc bộ Mỹ thuật, kể cả những học sinh đã tốt nghiệp đã tổ chức một bữa tiệc chia tay vào cuối tuần. Hôm đó mưa suốt từ sáng, hơi thở toả ra trắng mờ dù toà nhà cũ kỹ có bật máy sưởi. Lạnh thì có lạnh, nhưng bữa tiệc cùng hơi ấm toả ra từ ba mươi sinh khiến cho ngay cả ly coca đá cũng tan trong cổ họng nhẹ nhàng.

“Nói thế là sao? Vậy trước đây cậu không thấy tớ giống mọi người à?” Yukino cố ý hỏi lại với vẻ đùa cợt.

“Ừ, hồi đó tớ không nghĩ cậu giống mọi người.”

Trong câu trả lời nghiêm túc của cậu bạn là một cách pha trò, các thành viên hiện tại phá lên cười, trong khi đó những người đã tốt nghiệp lại trịnh trọng nhấn mạnh, “Chuyện nghiêm túc đấy nhé!” Một cậu học sinh từ đầu vẫn ngượng nghịu nhìn trộm Yukino, giờ tò mò hỏi, “Không bình thường nghĩa là sao ạ?” Bầu không khí không vì vậy mà trở nên thiếu tự nhiên như ngày xưa, cô Hinako đã ở ngay bên cạnh Yukino, nheo mắt như thể Yukino chói sáng quá, và nói:

“Vẻ mặt Yukino lúc nào cũng khoan thai như mới bước từ dưới hồ lên ấy.”

Quả nhiên, cái gì cô cũng biết. Yukino trìu mến nghĩ.

Chẳng biết từ bao giờ bên ngoài trời đã tối hẳn. Cửa sổ bám đầy vệt nước và bên kia là bóng tối trở thành tấm gương phản chiếu phòng Mỹ thuật phủ trong ánh đèn neon mở cửa. Đám học sinh cấp hai đã lục tục về nhà, chỉ còn lại khoảng năm học sinh đã tốt nghiệp và cô Hinako. Các gói quà chất đống sau lưng cô. Yukino vừa nhìn vừa nghĩ, “Cô sẽ chuyển đi thật sao.”

Yukino vẫn nhớ lời cô nói với các thành viên câu lạc bộ vào ngày tốt nghiệp, “Sau này dù xảy ra chuyện gì cũng cứ đến đây.” Tuy cô dặn chung mọi người, nhưng Yukino tưởng như đó là lời nhắn nhủ cô dành riêng cho mình. Thực tế sau khi lên cấp ba, chỉ mình Yukino kiếm cớ này khác để về trường.

“Nói là chuyển đi, nhưng cũng không xa nơi này lắm đâu. Cô trò mình vẫn sẽ có dịp gặp lại nhau.”

Nói là nói vậy, nhưng chắc chắn mọi việc cũng sẽ không thể nào giống như bây giờ. Yukino lén quan sát cô Hinako đang cười đùa với đám học sinh. Không biết có phải do ánh đèn không mà trông cô có vẻ xanh xao mệt mỏi. Yukino cảm thấy lo lắng và bắt đầu ngẫm nghĩ. Bây giờ thì đã đỡ hơn rồi, nhưng hồi cấp hai mình đúng là giống một đứa bám đuôi cô. Giờ nghỉ trưa, giờ tan trường, thậm chí sau giờ sinh hoạt câu lạc bộ vào ngày nghỉ nữa, mình luôn mong được nhìn thấy cô Hinako giống như chim non tìm mẹ vậy. Mình quấn quýt cô tới mức sẵn sàng theo cô về tận nhà nếu được phép. Thậm chí còn thấu hiểu cảm giác khổ sở của mấy cậu học sinh cấp ba hay lén lút theo mình về. Yukino ngắm những giọt mưa lớn dần rồi trôi tuột trên khung cửa sổ, nghỉ ngợi, sẽ thật đau đớn nếu cảm xúc chỉ lớn lên từ phía mình.

“Có một bài thơ nói về ngôn ngữ của cơn mưa đấy”

Đang suy nghĩ, Yukino chợt ngẩng đầu lên. Cô Hinako đang mỉm cười nhìn Yukino, rồi lại đưa mắt về phía tất cả học sinh và nói.

“Đó là bài thơ cô thích. Mỗi lần mưa rơi cô lại nhớ tới nó. Bài thơ ấy có tên là Lời của cơn mưa".

Người giá buốt

Tôi bước một mình trong mưa lất phất

Bàn tay, vầng trán tôi đẫm ướt

Trái tim chùng xuống tự bao giờ

Cứ thế tôi nương tựa nơi đây

Đợi chờ khi ánh sáng tới

Từng lời từng lời vang lên từ đôi môi cô Hinako, không biết tự lúc nào Yukino đã há hốc mồm nghe. “Cơn mưa âm thầm ngoài kia…” Cô Hinako vẫn tiếp tục đọc. Trước mắt Yukino hiện lên cảnh mưa rơi liên miên ở một thành phố lớn cô chưa từng đặt chân tới. Câu từ của cô Hinako không hiểu sao như một lời dự đoán về những bất an tương lai khiến trái tim Yukino run rẩy.

… dạy cho tôi về một ngày tôi chưa biết, cũng chẳng hề mong đợi

Dạy cho tôi cả sự lặng lẽ, cả cái nóng của ban trưa.

Lời thì thầm của mưa thay đổi.

Tôi lắng nghe, chìm trong giấc ngủ tự bao giờ


Tiếng chuông báo thức réo vang.

Mắt nhắm mắt mở, cô đưa tay tắt chuông hẹn giờ trên điện thoại di động. Đã sáng rồi sao, với tâm trạng nửa tin nửa ngờ, cô hé mắt, chợt thấy đầu nhói lên đau buốt. Cảm giác như trong huyết quản vẫn còn chứa đầy chất cồn từ tối hôm qua. Nhưng bây giờ thì phải dậy thôi. Vừa đứng dậy khỏi giường, cơn đau dạ dày và cảm giác váng vất vì thiếu máu đã khiến cho cô lảo đảo suýt ngã. Biết mình cần nạp năng lượng, cô với lấy thanh sô cô la ở cái khay bên chân, rồi ngồi thẳng trên giường, bóc miếng giấy bạc và nhăn nhó cắn hai miếng, 6 giờ 4 phút. Đến lúc này Yukino mới nhận ra cơn mưa bên ngoài cửa sổ.

“Cơn mưa âm thầm ngoài kia dạy cho tôi về một ngày tôi chưa biết, cũng chẳng hề mong đợi.”

Đúng vậy đấy, Yukino thầm nghĩ. Ngày nào cũng vậy. Chỉ là những ngày dài nối tiếp nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro