2.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yukino rời căn hộ, bước vào chiếc thang máy cũ kỹ kêu kèn kẹt. Một người đàn ông trung niên mặc vest ở tầng ba cũng vào theo, uể oải cất tiếng chào. Yukino vẫn nặn ra một nụ cười đáp lại. Dù cúi gầm mặt, Yukino vẫn nhận ra ánh nhìn chằm chằm của người đàn ông dành cho cô phản chiếu trên tấm gương. Không sao cả, mình ăn vận chỉnh tề, không có gì đáng phàn nàn hết. Áo khoác màu nâu nhạt, bên trong là sơ mi tím với những dải lượn sóng ở ngực, quần âu ống rộng màu đen cùng đôi giày cao gót khoảng năm phân. Mái tóc đen cắt ngắn ôm lấy mặt, phấn nền nhẹ nhàng và son môi phớt hồng. Chính ông ta với bộ vest nhăn nhúm, đám râu dưới cằm chưa cạo hết và mái tóc còn mấy cọng chẽ ra kia mới đáng xấu hổ. Thậm chí mình đã giũa móng, cả bàn chân đi tất cũng được chăm chút cẩn thận. Mình không còn là cô bé bất lực tới tuyệt vọng về vẻ ngoài của mình nữa rồi. Mình rất chỉn chu.

Ô tô nối đuôi qua lại trong mưa trên con đường lớn phía tây, vỉa hè dành cho người đi bộ bập bùng những chiếc ô với đủ màu sắc đang trôi theo một chiều. Khi bắt kịp dòng người, đến ga Sendagaya và rũ bớt mưa khỏi tán ô, Yukino đã mệt phờ. Cố kìm lại cảm giác muốn ngồi thụp xuống dựa vào tường, Yukino lục túi xách lấy tấm vé tàu định kỳ và lướt qua cửa soát vé tự động, chạy thục mạng lên cầu thang về phía sân ga với tâm trạng như muốn bật khóc, hòa vào hàng người đợi tàu, chống ô xuống đất, cuối cùng cô lấy lại nhịp thở của mình. Khi dừng lại nghỉ, chắc do vận động quá mạnh nên huyết áp tăng, đầu óc cô ong ong như bị kim loại gõ vào, hai bên thái dương mướt mồ hôi nhưng tứ chi thì lạnh như ướp đá. Hai cẳng chân bủn rủn chực khuỵu xuống. Ra khỏi nhà đi bộ mới mười phút mà cơ thể cô đã mệt lử đến thế này sao, Yukino thấy mình thật thê thảm.

Bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích phía sau lưng, cô quay lại nhìn. Hai nữ sinh mặc váy ngắn trên đầu gối đang nói chuyện vui vẻ.

“Cậu ăn katsudon13 rồi mới đi học thật hả.”

“Thì tiết hai là tiết thể dục mà. Ăn mỗi bữa sáng sơ sài của mẹ ở nhà thì chắc gục mất.”

“Món đó hết thời rồi. Gần đền có một quán bánh Panini mới mở đó. Đã mất công thì đi ăn ở mấy chỗ như thế đi.”

Cách hai cô bé nói chuyện thật lạ, thỉnh thoảng buông vài câu ngắn gọn như kiểu mèo con đưa chân bước ra rụt rè thử bước đi, giữa những khoảng lặng hai cô lướt qua điện thoại di động một cách thành thạo và cười khúc khích. Cuộc hội thoại của họ loanh quanh toàn những “Giờ thì bánh Panini là mốt à!” hay “Bánh rán áp chảo đã hết thời rồi!”. Yukino lắng nghe mà thấy bất ngờ với thứ năng lượng toát ra từ đó. Cô cứ thắc mắc rằng, chỉ đứng ở sân ga thôi mà họ vui thế sao.

“Đường ray số 1, tàu đi Shinjuku đã tới!” Tiếng loa thông báo vô cảm đã khoét nắp chiếc hộp dồn nén cảm xúc của Yukino. Cơn buồn nôn cuộn lên từ dạ dày cô.

Yukino lặng lẽ giương ô bước đi trong công viên trải dài từ Shinjuku đến Shibuya. Cuối cùng cô đã không lên tàu điện. Cô không lên được. Trước khi cánh cửa tàu bật mở Yukino đã chạy vội vào nhà vệ sinh ở nhà ga. Dạ dày quặn lên dữ dội nhưng chẳng đẩy ra được gì, chỉ có chất dịch màu trắng kéo thành sợi mảnh rồi đứt đoạn. Vừa sửa lại lớp phấn bị nước mắt làm trôi. Yukino vừa tuyệt vọng nghĩ hôm nay cô không thể lên tàu. Cảm giác tội lỗi pha lẫn thanh thản dâng lên trong lòng Yukino. Rời khỏi nhà ga, đi bộ chừng năm phút, cô bước vào cổng công viên ở khu Setagaya.

Lá cây xung quanh tắm đẫm nước mưa, ánh lên màu xanh bóng mượt riêng có của mùa này. Tiếng rầm rập của tàu điện tuyến Chuo hay âm thanh hỗn loạn của xe tải chạy trên đường cao tốc giờ đây chỉ còn văng vẳng như tiếng thì thào. Yukino cảm nhận được sự bình yên bao bọc lấy mình, như che chở.

Vừa lững thững bước vừa nghe mưa gõ xuống tán ô, Yukino cảm thấy bao mệt mỏi ban nãy dần dần trôi đi. Cô chẳng buồn bận tâm đến đôi giày cao gót đang bị bùn lấm bẩn, chỉ nghĩ bước đi trên nền đất ướt thật thoải mái làm sao.

Băng qua bãi cỏ thì gặp một tòa nhà có kiến trúc kiểu Đài Loan, bên hông nhà có một lối nhỏ giống như đường núi, dẫn tới một khu vườn kiểu Nhật. Ngày hôm nay cũng chưa có ai tới. Thở phào nhẹ nhõm, cô chui qua đám lá phong đang đung đưa phía trên, đi qua chiếc cầu đá nhỏ đến nơi hàng hiên quen thuộc và gập ô lại. Vừa thả người xuống chiếc gỗ dài, cô liền thấy toàn thân tê liệt và nặng nề hệt như bị thiếu ôxy. Cần nạp thêm năng lượng. Cô mở lon bia mua ở ga tàu ra tu một hơi rồi thở hắt một tiếng dài. Sức lực cứ trôi tuột khỏi cơ thể cô, cho đến khi cả trái tim cũng tưởng như rời rã. Chưa kịp hiểu rõ nguyên nhân thì nước mắt đã ngân ngấn trên khóe mi cô. Ngày hôm nay mới chỉ bắt đầu thôi.

“… một ngày tôi chưa hề biết, cũng chẳng hề mong đợi…”

Yukino khẽ lẩm bẩm những lời đó trên môi.

                                *
Chỉ có một vài học sinh đã tốt nghiệp ở lại dọn dẹp sau bữa tiệc. Khi cả bọn cùng cô Hinako rời khỏi trường thì đã là 6 giờ. Không gian tối đen và lạnh buốt, mưa vẫn rơi. Tâm trạng phấn khởi ban sáng cũng bị thay thế bởi nỗi cô đơn lúc chia tay, từng học sinh nghẹn ngào nói lời tạm biệt với cô Hinako và trở về nhà. Do cùng đường về, còn mình Yukino và cô Hinako lúp xúp bước bên nhau dưới tán ô.

Yukino buồn rầu nghĩ rằng đây có thể sẽ là lần cuối cùng mình được hưởng niềm hạnh phúc ở riêng với cô Hinako, và không nói lời nào suốt dọc đường đi. Cô Hinako cũng vậy, chỉ lặng lẽ cất bước.

Yukino bỗng nhận ra chẳng biết tự lúc nào mình đã cao vượt cô giáo mất rồi, và băn khoăn liệu đó có phải là lý do khiến cho cô giáo rời xa mình không, và càng thêm buồn bã. Chẳng hiểu tại sao, Yukino cảm thấy mai đây cô sẽ liên tục nếm trải nỗi buồn này. Dù chưa từng hẹn hò với ai, nhưng kỳ lạ thay cô biết chắc rằng mình sẽ vấp phải muôn vàn sự việc chất chứa nỗi buồn và cô đơn y như cô đang trải qua lúc này.

“Nhà của Yukino ở bên kia đường ray hả!”

Cô Hinako đột ngột lên tiếng như vừa sực nhớ ra, mắt cô hướng về phía đường tàu Yosan.

“Vâng!” Yukino hồi hộp trả lời.

“Vậy là đến lúc rồi nhỉ!”

Cả hai lại chìm vào im lặng. Chỉ nghe tiếng đôi bốt của cô Hinako và đôi giày học sinh của Yukino vang hòa vào nhau. Rãnh cống dưới lan can chắn tàu hút hết vào mình những vệt mưa đen ngòm. Yukino không chịu đựng nổi sự im lặng này nữa, cô hé miệng định nói bất cứ điều gì cũng được, thì đúng lúc cô Hinako nhẹ nhàng lên tiếng.

“Thật ra không phải cô chuyển việc, mà là bỏ nghề giáo.”

“Sao ạ?”

Cô vừa mới nói gì vậy? Yukino hé mắt liếc gương mặt cô Hinako nấp dưới tán ô, nhưng trong đêm tối cô không thể nhìn thấy một biểu cảm gì.

“Cô bỏ nghề giáo viên.” Cô Hinako lặp lại rõ ràng hơn.

Nghĩa là sao? Những câu hỏi va dập dồn dập trong lồng ngực Yukino. Cô không thể hiểu được những lời cô Hinako vừa nói. Đôi chân xỏ giày học sinh vẫn đều đều tiến bước. Cô Hinako lại tiếp tục, với âm điệu không rõ ràng là buồn hay vui.

“Cô có thai. Nên cô quyết định quay về ở gần nhà.”

Tại sao? Yukino thắc mắc. Tại sao không phải là “Cô kết hôn rồi”? Sao không phải là “Cô sẽ về nhà”? Tại sao phải nói dối là chuyển việc? Một câu chuyện tưởng chừng mạch lạc mà sao không hiểu nổi thế này. Đột nhiên Yukino cảm thấy khó thở. Tưởng như ai đó đang nhấn mạnh đầu mình xuống nước. Và điều duy nhất cô ý thức được là nỗi sợ hãi bị vứt bỏ. Nhưng cô không hiểu mình hay cô Hinako là người bị vứt bỏ, hay ai mới là kẻ vứt bỏ ai, cứ thế cô càng thêm rối bời. Cô gần như hoảng loạn

Bỗng nhiên cô Hinako bật cười, với chất giọng ngọt ngào êm ái luôn cứu Yukino thoát khỏi những tình thế khốn đốn. Sao cô lại cười? Yukino giật mình, ngoảnh nhìn cô Hinako lần nữa.

“Cô làm em bất ngờ ư? Quả là cô đã làm những chuyện chẳng ai mong muốn, mọi chuyện cũng thật khó khăn. Nhưng mà…”

Lần này đến lượt cô Hinako ngước nhìn Yukino từ dưới tán ô. Chiếc tàu ba toa của tuyến Yosan lao vụt qua đồng ruộng, khung cửa sổ sáng đèn nhẹ nhàng rọi xuống gương mặt cô Hinako. Cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng, nụ cười luôn có sức mạnh động viên Yukino, gương mặt mà Yukino hết sức yêu quý. Ngực Yukino trĩu xuống như bị đá đè.

“Không sao đâu. Đã là con người, ai cũng có chỗ nào đấy kỳ lạ cả thôi.”

Cô Hinako…

“Không sao đâu” nghĩa là gì? “Ai cũng kỳ lạ” là gì? Yukino vừa đi vừa khóc. Cô cố nén tiếng nấc, nhưng nước mắt rơi lã chã xuống mặt đường lẫn với màn mưa. Cô chỉ còn nghe tiếng đôi bốt, tiếng giày lười của học sinh và tiếng mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro