2.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng giày quen thuộc phá vỡ giấc ngủ mơ màng, Yukino biết ai đã đến ngay cả khi chưa ngẩng mặt lên.

Cậu thiếu niên, vẫn như lần trước, đứng đó với chiếc ô nylon.

Gương mặt cậu hơi bối rối, lại có vẻ hơi giận, Yukino bỗng dưng mỉm cười.

“Chào em.” Cô cất tiếng chào trước.

“… Chào chị.”

Yukino tưởng như nghe được cả vế sao-lại-đến-đây-nữa-à trong câu trả lời lạnh lùng của cậu thiếu niên. Cô nhìn cậu bé ngồi xuống ghế, nghĩ với đôi chút mai mỉa rằng trong mắt cậu ta, hẳn cô là một bà cô quái đản. Nhưng chẳng phải đôi bên đều thế sao? Cậu cũng vậy, đến đây tức là lại trốn học rồi.

Mưa vụng về gõ xuống mái. Cậu thiếu niên dường như quyết định tảng lờ Yukino, giống lần trước, cậu đang vẽ cái gì đó vào quyển vở. Ý chừng muốn thi đại học mỹ thuật chăng. Mà sao cũng được, Yukino sẽ uống bia thỏa thích vậy. Cạn một lon, cô lại bật nắp lon với nhãn hiệu khác đưa lên miệng uống. Cô hoàn toàn không phân biệt được vị hai loại. Biết trước thế này thì chọn mua hai lon bia rẻ có phải hơn không, cô thầm nghĩ với đôi chút tiếc nuối. Mà sao cũng được. Đằng nào thì vị giác của cô vốn cũng chẳng ra sao. Một bên giày cô đã tuột một nửa, móc vào đầu ngón chân đung đa đung đưa.

“Này!” Cô bắt chuyện với cậu thiếu niên, không biết là do hơi say hay chỉ gọi để bớt buồn chán.

“Em nghỉ học à?” Có lẽ cô hợp tính thằng nhóc này. Yukino thầm nghĩ theo bản năng, giống như mọi người thường chọn bạn mới mỗi khi bắt đầu một học kỳ. Với vẻ mặt như chực nói tôi-không-muốn-bị-người-như-chị-tra-hỏi, cậu bé vặn lại.

“Thế công ty chị nghỉ làm à?”

Cậu bé vẫn chưa nhận ra. Con trai đúng là ngốc thật.

“Chị trốn làm.”

Nghe câu trả lời, cậu thiếu niên lộ rõ vẻ bất ngờ. Chắc cậu chưa biết, người lớn cũng có những lúc trốn tránh đấy. Nét mặt cậu ta trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Vậy là sáng ra chị đã ngồi ở công viên uống bia ạ?”

Bị đối phương trách móc qua những biểu hiện bề ngoài, cả hai cùng cười khúc khích.

“Đổ mãi chất cồn không tốt cho sức khỏe đâu. Chị phải ăn gì đó vào.”

“Sao học sinh cấp ba như em mà lại rành thế.”

“À, không phải em, mẹ em là người hay uống…”

Một câu nói dối vụng về. Chắc chắn cậu bé này từng uống rồi. Đáng yêu thật đấy! Yukino quyết định trêu thêm một chút nữa.

“Chị có cả đồ nhắm nữa đấy.” Nói rồi cô lấy từ trong túi sách ra một đống sô cô la. Đưa về hướng cậu bé, cô hỏi. “Em ăn không?” Những thanh sô cô la từ hai bàn tay đầy ắp của Yukino rơi lộp bộp xuống ghế. Cậu bé giật nảy người hoảng hốt. Yukino thấy vui vẻ vì phản ứng của cậu đúng như cô dự đoán.

“Này, em nghĩ là mình gặp phải một bà cô già kinh khủng chứ gì?”

“Sao cơ… không ạ?”

“Không sao mà.” Đúng đấy, thật sự là sao cũng được. Lần đầu tiên từ đáy lòng Yukino thấy vậy. “Đã là người thì ai cũng có chỗ nào đấy kỳ lạ thôi.”

Gương mặt cậu thiếu niên ngẩn ra không hiểu, “Vậy ạ?”

“Vậy đấy.”

Nhìn thẳng vào cậu bé, lời nói của cô trở nên dịu dàng. Và gió như cuốn những lời đó đến lay động hạt mưa và lá non. Tiếng lá xào xạc bao bọc họ, Yukino bỗng nhiên hiểu ra.

Hiểu những lời cô Hinako nói hơn mười năm về trước.

Bấy giờ cô giáo hoàn toàn không ổn, lúc này Yukino mới nhận thức được. Cô có cảm giác trái tim mình vừa thay đổi hẳn để hiểu rõ mọi chuyện. Trước mắt Yukino như hiện ra chi tiết những cảm xúc của cô Hinako, hình ảnh cô gắng gượng ôm lấy trái tim như đang muốn vỡ òa của mình, gắng gượng hét lên thật lớn với mọi người rằng đâu chỉ tôi kỳ lạ, hình ảnh cô mải miết tâm sự điều đó với đứa học trò cấp ba kém mình nhiều tuổi thật khớp với hình ảnh của chính Yukino lúc này.

Cô ơi! Yukino khẽ gọi, mong muốn được tha thứ. Chẳng biết chúng ta đã suy nhược đi tự lúc nào. Trên đời này làm gì có người lớn hoàn thiện và khỏe mạnh. Ai dám bảo chúng ta bệnh tật chứ? Chí ít thì biết rõ mình có bệnh là cũng bình thường hơn nhiều người rồi. Yukino kích động nghĩ, vừa như cầu nguyện vừa như khao khát, tưởng chừng đã biến trở lại thành cô thiếu nữ một lòng kính trọng và ngưỡng mộ cô giáo ngày nào.

“Em phải về thôi ạ.”

Cậu thiếu niên đứng dậy. Cơn mưa đã nhỏ dần đi so với lúc trước.

“Giờ em đến trường à?”

“Em đã quyết định là chỉ trốn học vào buổi sáng những hôm trời mưa thôi.”

“Thế sao…” Một cậu bé nghiêm túc nửa vời, Yukino không khỏi lấy làm lạ.

“Thế thì có thể chúng ta sẽ gặp nhau nữa đấy.” Những lời không định nói cứ tuột khỏi môi cô. “Có thể, nếu mưa rơi.”

Nhìn vẻ mặt khó đoán của cậu thiếu niên, Yukino lơ đãng nghĩ. Chỉ mình mình trông chờ thôi sao.

Về sau cô mới biết, đó là hôm khu vực Kanto bước vào mùa mưa.



***

Ầm ì sấm dội
cuồn cuộn mây trôi
Mưa rơi chăng tá?
để ta
lưu người…

– Vạn diệp tập, Quyển 11, Bài 2513

Dịch nghĩa

Sấm vang lên, đột nhiên mây đen kéo tới, băn khoăn chẳng biết hôm nay ngoài trời có mưa không, vì tôi muốn giữ người ở lại.

Hoàn cảnh sáng tác

Trong Vạn diệp tập, しまし響もし (shimashi toyomoshi) được viết tắt là 小動 (koyurugi), trong tiểu thuyết người ta có thể đọc là すこしとよみて (sukoshitoyomite), đều có nghĩa là âm thanh từ xa vọng lại. Ở đây, “tiếng sấm” được mô tả là “sấm dội”, tạo cảm giác thần bí, được sử dụng như một cách diễn tả nỗi sợ hãi của chủ thể. Bài thơ này là do cô gái hát lên khi muốn níu giữ chàng trai. Vì muốn ngăn chàng về mà cô thầm ước mưa hãy rơi mau. Bài thơ sẽ xuất hiện trong chương 8 chính là lời nữ để hát đối lại bài thơ ngỏ của nhân vật nam ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro