3.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sho chẳng bao giờ nói thật lòng mình cả. Nhưng anh ấy rất dịu dàng.”

“Anh ấy dịu dàng với chị Rika à?”

“Hiền lắm. Anh chín chắn hơn chị nhiều, lại không phải là người hay giãi bày nên chắc cũng có nhiều mối lo. Chuyện ở cùng nhau, chắc là bắt nguồn từ việc anh biết chị thiếu thốn về tiền bạc. Tình cảm giữa hai bên hình như là một chiều, từ phía chị thôi. Nhưng hôm nay chị vui lắm.”

“Chị nói gì thế, anh ấy yêu chị từ cái nhìn đầu tiên mà.”

Tôi nghe thấy tiếng hai người họ cười. Ngực tôi nghẹn lại vì cảm giác xấu hổ và xót xa. Đúng rồi, giờ tôi mới nhận ra lý do tôi muốn chuyển nhà, là bởi tôi muốn Rika không phải đi làm thêm buổi tối nữa. Cơn đau dai dẳng trong lồng ngực tôi dường như đang dần tan biến, không thể phân biệt được với hơi nóng hầm hập trên má nữa. Cứ thế này tôi sẽ không dậy được mất, đầu óc tôi suy nghĩ mông lung. Vừa thầm ước sao cho hai người họ mau chóng rời khỏi bàn tôi vừa tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Tôi chuyển nhà vào một ngày đẹp trời đầu tháng Tám.

Sáng hôm đó tôi dậy sớm, nhanh chóng đi thuê một chiếc xe tải con để chở đồ đạc của mình và Rika về căn hộ cũ kỹ nằm đối diện vườn thực vật ở quận Bunkyo. Rika lên Tokyo chưa đầy ba năm, nhưng đống đồ đạc lỉnh kỉnh của em làm tôi giật mình. Khi tôi lẩm bẩm than phiền thì cả Takao và Rika đều đồng thanh trách cứ, bảo rằng phụ nữ nhiều đồ đạc là chuyện đương nhiên. Sao mà hai người tâm đầu ý hợp đến thế, mới hai tháng trôi qua kể từ hôm ba chúng tôi chè chén, tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc là đã giới thiệu họ với nhau. Tuy nhiên cũng phải nói là nhờ có Takao giúp nên việc chuyển đồ lên nhà khá nhanh, tầm đầu giờ chiều là đã xong xuôi cả. Còn lại có lẽ cứ dỡ dần là ổn.

“Vất vả cho Takao quá. Hôm nay em ở lại ăn với anh chị nhé!”

“Dạ thôi, hôm nay em phải đi làm thêm.”

Tôi đang dỡ đồ dùng trong phòng tắm ra khỏi thùng các tông, cuộc hội thoại ngắn gọn của họ ở ngoài ban công cứ lọt vào tai tôi câu được câu mất.

“Vậy sao? Từ giờ chị phải ở với con người kia suốt. Ít nhất thì hôm nay em nán lại đi.” Rika cao giọng.

“Anh nghe thấy rồi đấy!” Tôi giả vờ bực dọc cất giọng mắng, hai người kia phì cười.

Có vẻ thân nhau quá. Nhận ra mình đang hơi ghen tị, tôi mỉm cười. Có lẽ mẹ tôi cũng từng có tâm trạng thế này.

“Hẹn gặp lại anh chị sau nhé.” Takao nói và xỏ chân vào giày. “Hôm nào nhớ gọi em sang ăn. Em sẽ nấu món gì đó cho anh chị.”

“Ừ, chị sẽ nhắn tin cho em. Bái bai.”

“Tạm biệt.” Takao buông một câu chào nhẹ nhàng rồi đi mất. Tôi chợt nghĩ, thật hạnh phúc cho cô gái nào hẹn hò với thằng bé này. Chúng tôi là anh em, ở chung một căn phòng suốt mười lăm năm mà chẳng hiểu rõ nhau. Có lẽ sống xa cách thế này sẽ khiến chúng tôi hiểu nhau hơn chăng, hôm nào phải rủ thăng bé đi ăn thật. Tôi cũng muốn hỏi thăm về cô gái mà nó đang yêu. Và rồi một lúc nào đó hóa giải hết những hiểu lầm của nó đối với tôi.

“Thằng bé đáng yêu quá.” Rika bất ngờ ra mặt. Cũng đương nhiên thôi.

“Giày moccasin bình thường ấy mà. Một năm trở lại đây thằng bé có vẻ say mê việc đóng giày lắm.”

“Takao giỏi thật đấy. Tương lai đáng mong đợi quá anh nhỉ! Có khi nào em ấy đóng cho em một đôi giày không đây?”

Rika lộ vẻ cảm động. Thấy thế tôi chỉ mỉm cười. “Chẳng biết thế nào. Người ta vẫn bảo mục tiêu tuổi thiếu niên chỉ ba ngày là thay đổi.”

Quả nhiên, đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy. Cũng có khả năng trong tương lai Takao sẽ theo nghề làm giày lắm chứ. Và Rika thật sự trở thành diễn viên. Hoặc không… Nếu một ngày nào đó họ bỗng nhiên thay đổi ý định. Nói chung thế nào cũng được. Ở tuổi thiếu niên hay tráng niên, thậm chí trung niên đi chăng nữa cuộc sống cũng chẳng bao giờ đứt đoạn, nó luôn diễn biến, giấc mơ và mục tiêu có thể thay hình đổi dạng rồi tiếp tục tồn tại bên chúng ta. Giống như tôi vậy, từ bỏ bóng đá sau đó miệt mài kinh doanh, cuộc đời chưa có lấy một lần đứt đoạn.

“Thế ạ! Em thấy Takao cũng có chỗ đặc biệt đấy chứ.”

Rika đứng nơi ban công bừa bộn đồ đạc, nheo mắt nhìn lên trời. Ánh chiều nghiêng dần như đang vuốt lên đường nét khuôn mặt em. Tôi dõi mắt theo hướng nhìn của Rika, một mảnh trăng non trắng muốt như khung cửa sổ xa xôi nào đó đang lơ lửng trên nền trời. Giống hệt quầng sáng chói chang của đèn sân khấu ngày đầu tiên tôi gặp em, đến giờ này tôi vẫn cảm thấy, Rika đang ở một nơi nào đó thật xa xôi.

                                   *

Ta biết phải làm sao
nàng tựa quế trăng cao
Mắt nhìn theo
khao khát
Mà tay với được nào?

– Vạn diệp tập, Quyển 4, Bài 632

Dịch nghĩa

Trông thấy mà chẳng chạm tới được. Em như cây cổ thụ trên cung trăng xa xôi, ta biết làm sao mới có được em đây.

Hoàn cảnh sáng tác

Đây là bài thơ mà Yuharano Oki tặng một người thiếu nữ. Mượn tứ từ truyền thuyết của Trung Quốc về cây thần trên cung trăng, ông sáng tác một bài thơ về người thiếu nữ đó. Bài thơ thể hiện niềm ngưỡng mộ đối với người con gái xinh đẹp cao xa mà ông chỉ gặp được chứ không thể có được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro