4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa mưa
vách đá xa
giọng nói ngọt ngào và bí mật của thế giới

Akizuki Takao

gNgười phụ nữ nói, “Thế thì có thể chúng ta sẽ gặp nhau nữa đấy.”

Takao cho rằng ý người ta không phải là “gặp”, mà là “tình cờ gặp” cơ, nhưng không ổn, không đúng. Chắc chắn câu nói không hàm chứa ngụ ý đặc biệt nào. Nhưng cậu đã nghiền ngẫm nó đến lần thứ năm mươi có lẻ, đã để tâm hồn lang thang theo những chuyện vơ vẩn không đầu không cuối ấy cũng phải hai tuần nay rồi, từ hôm có thông báo vùng Kanto bước vào mưa. Sau buổi đó, trời đổ mưa liên miên, cứ như từng ước hẹn.

“Thế thì có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau nữa đấy.”

“Sẽ gặp” là sao? Lại còn “Có thể, nếu trời mưa”? Liệu có cần phải nói “nếu” khi quả thật đang là mùa mưa không? Tự dưng cậu đâm bực mình.

Tàu đã đến ga Shinjuku, Takao bị đẩy ra sân ga một cách thô bạo. Mùi mưa bao quanh cậu. Takao bước nhanh xuống cầu thang dẫn ra cửa soát vé, chợt nhận ra đế giày đã mòn.

“Đằng nào chị ta cũng sẽ quên hết những điều đã nói thôi. Sau mấy lần chạm mặt thì mình biết thừa rồi. Chị ta hay ngồi suốt buổi sáng trong công viên chỉ để nốc bia.”

Cậu mở ô và bắt đầu cất bước trong mưa.

“Vậy thì mình cũng nên quên đi. Đó chỉ là lời nói của một phụ nữ say xỉn không rõ tuổi tác, chẳng có nghĩa là gì đâu.”

Takao đi sang đường Koshu Kaido ở Shibuya, tiến về phía công viên quen thuộc. Cậu giơ tấm vé năm ra trước mặt bà cô ở cửa soát vé, vui vẻ cất tiếng chào. Cậu tự nhủ phải nở nụ cười thật tươi tỉnh và tự nhiên, như vậy người ta mới không nghi ngờ cái kẻ mặc đồng phục học sinh này và không nhìn theo khi cậu đi qua.

“Chẳng biết trời còn làm mưa bao lâu nữa đây…”

Cậu đi về phía khu vườn kiểu Nhật, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời bị bao trùm bởi một màu xám xịt. Đó là Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương hay là Địa Trung Hải, trước mắt Takao hiện ra một đại dương bao la được viền quanh bởi đường chân trời hình tròn. Muôn vàn hạt mưa ở nơi xa xôi ấy theo gió đổ xuống đây. Trong màn mưa, một con quạ đang bay về phía trời tây. Trời đất thế này, nó bay vì lẽ gì và bay đi đâu? Takao nghiền ngẫm hình ảnh con quạ, và bất chợt tự hỏi có lẽ nào chính cậu cũng vậy. Trong thâm tâm cậu mong dáng mình giương ô bước đi trong mưa sẽ toát ra nét gì đó thư thái hơn. Vẫn là người phụ nữ ấy, và vẫn như thường lệ, chị ta đang vẫy tay, hào hứng và ung dung.

Lại một lần nữa, Takao nổi cơn bực mình.

“Đây là khuyến mãi dành cho khách hàng quen.”

Đột nhiên, người phụ nữ nói với Takao, khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy chị ta đưa ra một cốc cà phê uống liền.

“Gì ạ?”

“À thì, em uống cái này không?”

Người phụ nữ khỏa lấp. Chị ta đang đỏ mặt vì chính câu đùa của mình. Biết ngượng thì thà đừng nói có phải hơn không.

“Em cảm ơn. Em nhận không sao chứ ạ?”

“Ừ.”

“Vì em là khách hàng quen ạ?”

“Đúng! Khách quen của mái hiên này.”

Người phụ nữ trả lời, kèm theo nụ cười nhẹ nhõm. Takao chìa tay đón lấy cốc cà phê. Lẫn trong mùi mưa và mùi cà phê là mùi nước hoa của người phụ nữ đó, thoang thoảng thôi. Chẳng hiểu sao, Takao thấy lồng ngực mình thắt lại. Người phụ nữ nở một nụ cười rồi quay về với quyển sách đang cầm trên tay, Takao cũng cắm cúi vào quyển vở.

Chị ta giống như người phụ nữ trong đêm tuyết trắng vậy.

Takao thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía người phụ nữ, những cảm giác giống nhau lại xuất hiện. Không, chắc chắn chị ta gắn với cơn mưa. Làn da nhợt nhạt như của người bệnh, thậm chí khiến cho người ta có cảm giác nếu chạm vào sẽ thấy lạnh như cơn mưa vậy. Mái tóc mềm mại cắt ngắn ôm sát lấy gương mặt, tóc nhạt màu và thưa thớt, thấp thoáng hàng lông mi đen dài. Cổ và vai chị ta gầy đến nỗi tưởng chừng sắp gãy đến nơi. Giọng nói trong trẻo ngọt ngào với âm điệu trẻ thơ. Lúc nào chị ta cũng mặc bộ vest chỉn chu và đôi giày cao gót truyền thống không ăn nhập lắm với khung cảnh công viên. “Một buổi sáng ở công viên cơ mà…” Takao thầm nghĩ. Thật ra một đứa trốn học như cậu cũng không đủ tư cách để phê phán chị ta, nhưng người phụ nữ này thật đáng ngờ.

Nếu nhìn nhận khách quan thì chị ta ưa nhìn, à, phải nói là xinh đẹp. Takao không thích đánh giá diện mạo hay ngoại hình của người khác, tuy nhiên cậu dám quả quyết rằng người phụ nữ này rất đẹp. Chỉ hiềm vẻ đẹp ấy không giống với con người, mà giống một đám mây xa hay vách đá, một con thỏ non hay nai tơ của vùng núi tuyết, vẻ đẹp thuộc về tự nhiên, là một phần của tự nhiên. Đúng, chị ta là người phụ nữ mang theo cơn mưa19.

Sự hiện diện của chị ta thoạt đầu chỉ là phiền phức. Takao trốn học là vì muốn được ở một mình, nên khi đến công viên phải mua vé vào cửa này, cậu hy vọng sẽ không có ai ở đây cả. Tuy nhiên, kể từ lần gặp đầu tiên vào cuối tháng trước, không ngày mưa nào cậu không thấy chị ta ở hàng hiên này. Hôm nay đã là lần gặp thứ bảy hoặc tám gì đó rồi. Thế nhưng chính Takao cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại không đổi chỗ ngồi để tránh mặt. Có lẽ bởi chị ta là người mà có ai đó ngồi lặng thinh cách mình một mét rưỡi cũng không thành vấn đề. Chị ta hiếm khi mở lời, chỉ ngắm nhìn cơn mưa, đọc sách và uống bia hoặc cà phê, nên Takao cũng lặng lẽ như mọi khi, ngắm nhìn cơn mưa, vẽ mấy chiếc lá hoặc phác thảo một vài kiểu giày cho qua thời gian. Một đôi lần chị ta bắt chuyện với Takao. Cậu có tiếp chuyện hay không cũng không thành vấn đề. “A, mấy con vịt lặn dưới nước kìa, em nhìn thấy không?” hay “Cành cây này đã dài hơn tuần trước rồi nhỉ!” hoặc “A, chị nghe thấy tiếng tàu tuyến Chuo đấy!”… Đơn thuần là những câu tả cảnh. Thoạt tiên Takao khá bối rối, không biết nên trả lời thế nào vì không rõ chị ta độc thoại hay đang bắt chuyện với mình, nhưng vì chị ta nhìn thẳng vào cậu mà nói nên có lẽ là muốn trò chuyện chăng. Takao chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu tỏ ý đồng tình nên những cuộc đối thoại với chị ta cũng chẳng khác việc ngồi nghe mưa là mấy.

Thấy Takao cầm cặp đứng dậy, người phụ nữ mỉm cười, “Hẹn gặp lại!”

“Em sẽ lại đến. Hôm nay cảm ơn chị đã mời em cà phê.”

Takao cảm ơn và tiến ra phía cổng Shinjuku, cơn mưa đã bắt đầu nhẹ hạt. Takao nhận thấy mình bỗng bước nhanh hơn, tâm trạng hớn hở như thể vừa đọc xong câu chuyện yêu thích. Tại sao vậy nhỉ, tự dưng Takao thấy phấn chấn. Lời nói của người phụ nữ vẫn vang bên tai Takao. Người phụ nữ của cơn mưa, tạo ra tiếng mưa. Mà mình thì thích nghe mưa, Takao nghĩ, lại thấy bực mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro