4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Akizuki lại đến lúc giữa trưa.”

Takao bước vào lớp qua cánh cửa mở rộng, một vài bạn học đang ăn cơm trưa ngoảnh ra nhìn cậu.

“Này, cậu nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Thế nào cũng bị gọi lên phòng giáo viên cho mà xem.”

Takao mỉm cười đáp lại lời đùa của đám bạn và ngồi xuống ghế, mở nắp hộp cơm. Cơm rắc chút rau tía tô, củ cải khô ngâm thái nhỏ và món thịt xào sả ớt tối qua cậu thử làm lần đầu tiên. Thịt xào sả ớt là món cậu nghe qua công thức ở cửa hàng rồi về tự nấu. Ở cửa hàng họ dùng thịt lợn chứ không dùng thịt bò. Tuy nhiên thịt bò tạo cảm giác ngon và hợp với ớt xanh hơn, có lẽ đây sẽ là món ăn ưa thích của Takao, Vừa chậm rãi thưởng thữ bữa ăn vừa ngẩn ngơ ngẫm nghĩ, Takao chợt thấy cậu bạn ngồi bên mở sách giáo khoa môn Anh văn.

“Này, tiết năm là giờ ngữ văn phải không?”

“Không, nghe nói cụ Takehara bị cảm nên thay bằng giờ của leader Nishiyama.”

“Đùa sao…”

Kế hoạch tiếp tục vẽ phác của cậu coi như phá sản. Thầy Takehara gần đến tuổi nghỉ hưu, giờ ngữ văn của thầy thường chạm rãi yên tĩnh nên làm gì cũng được. Ngược lại, giờ tiếng Anh của Nishiyama chán muốn chết mà thầy lại khó tính.

“Này, Akizuki, cậu nên xung phong lên bảng trả bài để tạo dấu ấn là mình có đi học đi.” Cậu bạn mắt không rời khỏi sách nói với Takao.

“Tớ cũng muốn lắm nhưng tiếc là học dốt tiếng Anh quá.”

Takao chợt nghĩ, Tiêu Phong mà nghe thấy câu trả lời hèn nhát thế này thì sẽ cười vào mặt mình mất.

Hồi đó là vào khoảng tháng Tư, những cánh anh đào nở muộn cũng đã rụng gần hết tạo nên muôn vàn chấm trắng rải rác trên khắp mặt đường nhựa. Kể từ tháng Ba, khi nhận được thông báo đỗ vào cấp ba, Takao bắt đầu làm thêm tại một quán ăn Trung Hoa nhỏ ở Đông Nakano. Nhẩm tính thì câu chuyện xảy ra vào thời điểm cậu làm được chừng một tháng.

“Này, cậu lại đây một chút được không?” Takao đang bưng đồ ra cho khách thì một người đàn ông cất tiếng gọi, ngay lúc đó cậu đã có dự cảm chẳng lành,

“Cậu là học sinh à? Tên Akizuki?”

Takao run lên khi vị khách chừng ba mươi tuổi với gương mặt đỏ gay vì rượu đọc tên mình ở nhãn tên.

“Vâng. Em là học sinh ạ.”

Vị khách thở hắt ra một tiếng để Takao nghe thấy rồi lấy đũa chỉ vào đĩa xào cậu vừa mang ra.

“Cái này lẫn sạn.”

Takao nhìn theo tay người đàn ông, đúng là có một mẩu nylon trong suốt lẫn vào giữa chỗ đậu hũ và hẹ trong bát. Người đàn ông ngẩng lên nhìn Takao rồi hỏi cậu sẽ làm thế nào.

“Thành thật xin lỗi quý khách, tôi sẽ làm lại một đĩa khác ạ.”

“Không cần, đằng nào tôi cũng lỡ ăn rồi.”

Anh ta nói vậy rồi lặng thinh nhìn Takao như đang thử cậu. Người đàn ông có đôi vai chắc nịch mặc chiếc áo phông có cổ đã cũ, nhìn khó mà đoán được nghề nghiệp của anh ta.

“Vậy… chúng tôi sẽ giảm bớt giá dịch vụ xuống ạ.”

“Vớ vẩn.” Anh ta bật ra, giọng ồm ồm. Takao run lên bần bật.

“Cậu xin lỗi cho thành thật đi. Gặp trường hợp này thì phải làm thế nào? Trong sách hướng dẫn không quy định gì à?”

Bị hỏi những chuyện mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới, mồ hôi bắt đầu túa ra trên người. Lần đầu tiên vấp phải sự cố này, cậu xoay sở tìm lời giải thích.

“Dạ, theo như quy định thì phải đổi đồ ăn cho khách, phải xin được đổi ạ. Hoặc gọi chủ quán ra giải quyết… À không ạ, là gọi chủ quán ra giải thích, nhưng hiện tại chủ quán đang vắng mặt, nên…”

Takao nghẹn lời. Cậu cảm nhạn được ánh nhìn của những thực khách khác. Người đàn ông cố ý thở hắt ra, mắng rằng, “Tóm lại cậu định giải quyết thế nào đây?” Anh ta bắt đầu lớn tiếng, có vẻ rất bực bội. “Này, cậu cứ im thin thít như thế tôi không hiểu gì hết.”

Nhưng Takao không biết phải trả lời thế nào, càng nghĩ cậu càng không hiểu. Cậu đảo mắt xung quanh chờ đợi một sự cứu giúp, nhưng không một nhân viên nào của quán chú ý đến chuyện đang diễn ra chỗ cậu.

“Này!” Bị giọng nói hùng hổ gọi giật lại, Takao luống cuống hướng ánh mắt về chỗ cũ.

“Cậu Akizuki này, cậu làm ơn thôi đi được không, trông tôi bây giờ có khác gì kẻ đi bắt nạt cậu không?”

“Tôi thành thật xin lỗi. Tôi sẽ đi đổi đồ ăn mới cho quý khách được không ạ?”

“Tôi đã nói là không cần cơ mà!”

“Thành thật xin lỗi.” Ngay lập tực theo phản xạ cậu cúi đầu xuống, người co rúm lại.

“Thưa quý khách…”

Chợt một giọng nói bình tĩnh cất lên. Chẳng biết từ bao giờ Tiêu Phong đã đến đứng bên cạnh cậu. Bằng một động tác nhẹ nhàng anh ta đã quỳ gập gối xuống và ngẩng lên nhìn vị khách nam kia.

“Tôi là Lý, người chịu trách nhiệm khu tầng trệt. Nhân viên của chúng tôi hình như đã thất lễ với quý khách, xin phép hỏi ý muốn của quý khách, được không ạ?”

Takao nhận thấy người khách đã có phần dịu đi. Thật là may! Takao thở phào nhẹ nhõm, đầu gối như sắp khuỵu xuống, đồng thời cậu thấy bực tức, không hiểu là bực với quán hay bực với khách, rồi băn khoăn tự hỏi vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này.

“Người mới như cậu không thể giải quyết cho ổn thỏa, cũng khó trách. Nhưng nên nhớ bên có lỗi là cậu chứ không phải khách hàng.”

Hết giờ làm thêm, trên đường đến nhà ga, Takao vẫn chưa nguôi bất ngờ vì câu nói của Tiêu Phong. Cậu những tưởng sẽ nhận được lời an ủi động viên đại loại như “Hôm nay thật chẳng may!” hoặc là “Đừng để ý đến mấy gã khách khó tính!” kia chứ.

“Nhưng tôi có phải là người chế biến món ăn đó đâu.”

Takao cãi lại mà không hề suy nghĩ. Đêm tháng Tư mà gió vẫn còn lạnh, Takao thọc tay vào túi quần đồng phục, bước đi ủ rũ. Những đám mây đang trôi nhanh đi mất bị ánh đèn đường nhuộm một màu hồng tím.

“Chuyện có nylon rơi vào món ăn là chuyện không thể có, bịa đặt cả.”

“Sao cơ?”

“Để tránh mấy trường hợp rắc rối như vừa rồi thì ở nhà bếp quán mình chỉ dùng màng co có màu thôi.”

“Vậy thì lỗi là do ông khách đó đấy chứ. Sao còn tặng vé ăn miễn phí cho ông ta làm cái gì.”

Takao không phục, cơn giận của cậu bốc lên tận mặt. Tiêu Phong lớn hơn Takao tám tuổi, nhưng ngoài những lúc ở trước mặt khách hàng, Takao trò chuyện thân mật như bạn bè với Tiêu Phong. “Cứ nói trống không cũng được,” ngay lần đầu gặp mặt anh ta đã dặn thế, hơn nữa có lần còn bất mãn kể rằng đã bỏ học ở trường dạy tiếng chỉ vì bị ép học kính ngữ quá nhiều. Vậy mà anh ta dùng kính ngữ còn thành thạo và chính xác hơn cả Takao, điều này khiến Takao gần như phải nghiêng mình tôn trọng.

“Vì chúng ta đâu chứng minh được rằng nhà hàng hoàn toàn không có lỗi. Hơn nữa phân trần cho bản thân trước mặt các khách hàng khác là hành động ngu ngốc. Con người không hành động vì chính nghĩa mà hành động theo tình cảm.”

Không thể hiểu ngay những điều Tiêu Phong vừa nói, Takao ngước lên nhìn con người đang bước bên cạnh mình ấy. Dáng dong dỏng cao, gương mặt góc cạnh như được chạm khắc. Giọng còn lẫn âm sắc Trung Quốc, nhưng lời nói thì đầy sức thuyết phục như những câu cách ngôn.

“Lúc nhận yêu cầu của khách, Takao không nhìn vào mặt ông ta. Nhớ không? Lúc cậu thu dọn bát đĩa, người đàn ông ấy đã gọi một cốc bia, cậu đáp ‘Vâng’ nhưng vẫn không thèm quay ra nhìn.”

“Ui…” Hoàn toàn không nhớ ra, Takao bối rối giải thích. “Có thể thế, nhưng cũng tại hôm nay bận hơn bình thường nữa.”

“Không phải chỉ một lần đầu, mà là hai lần. Chưa kể cậu còn quay ra nói chuyện với một khách hàng nữ gần chỗ ông ta.”

“Đấy là do họ bắt chuyện với tôi. Họ hỏi tôi bao nhiêu tuổi, làm việc vào những ngày nào trong tuần, chỉ thế thôi.”

“Và ngay sau đó. Ngay sau đó ông ta gọi cậu. Chắc là do cảm thấy thằng nhóc mới vào làm này đã xem thường mình.”

Takao kinh ngạc nhìn Tiêu Phong lần nữa, cảm giác như có ai đó vừa nhét đá lạnh vào lưng mình. Không cần soi gương Takao cũng biết lúc này mặt cậu đang đỏ lên. Tiêu Phong ngước nhìn những đám mây hồng, nhẩn nha nói, “Cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Mọi sự đều liên kết với nhau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro