Nhan sắc trời phú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ta! Mình biết hắn! Là chủ tịch tập đoàn nổi tiếng nhất nhì thế giới Âu Thị. Và cũng là người từng theo đuổi cô từ những năm còn nhỏ. Hắn ta đẹp, ngạo mạn và quyến rũ nhưng cũng rất nhẫn tâm. Kí ức của hắn cô đã cố xoá mờ nhưng, số phận đã định đoạt rằng hắn sẽ mãi đeo bám cô.
Ngu ngốc thật!
Nhị Băng luồn tay qua mái tóc rong biển dày dặn thơm ngọt mùi anh đào. Cô sải chân đi bộ trên con đường Hoa Thấm. Hình ảnh một người đàn ông hiện lên trên chiếc màn hình rộng treo trước mắt cô. Thoáng giật mình, là hắn ta, Âu Thần của tập đoàn Âu Thị đang cho ra mắt sản phẩm mới trên thị trường.
Khẽ nhếch bờ môi nhỏ nhắn hồng phớt Nhị Băng ngắm nhìn chàng trai. Bao năm rồi vẫn vậy, vẫn ngạo mạn và quyến rũ.
Cô lắc khẽ đầu và đi tiếp. Con phố lung linh mờ ảo của những bóng đèn xanh đỏ trắng vàng, rực rỡ kì lạ.
Nhị Băng rẽ lối về nhà. Mẫn Nhi vẫn ở đó. Mái tóc hạt dẻ rũ xuống áp nhẹ lên cuốn sách , hàng mi cúp xuống. Cô đang ngủ.
Nhị Băng cẩn thận bước vào phòng, đi thật khẽ tránh làm mất giấc ngủ của Mẫn Nhi.
Thả người nằm xuống giường. Nhị Băng đã thấm mệt, cơn ngủ đến một cách dễ dàng và trọn vẹn.
" Chờ anh nhé! Anh sẽ trở về. Âu Thần cúi xuống hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của Nhị Băng, cài vào tay cô một chiếc nhẫn bạc lấp lánh tinh xảo. Anh đứng dậy ôm cô vào lòng, hơi thở bạc hà mát lạnh nhuốm lên người cô. Bất chợt anh rời xa cô, xa dần xa dần rồi để lại trên mắt Nhị Băng một chút nước mắt, mặn chát tê dại. Anh rời xa cô, mãi mãi.
Nhị Băng bật dậy, đầu cô vang lên một cách nhức nhối. Tệ thật.
Cô xỏ dép mở cửa và đi ra ngoài.
Mẫn Nhi đang ngồi ngoài vườn, tinh nghịch dùng bút dạ màu đồ lên chữ, chợt thấy Nhị Băng cô mỉm cười.
" Hm! Dậy sớm vậy cô nương"
Nhị Băng mỉm cười.
" Ái chà, xinh thật"
Nhị Băng bất giác nhận ra, khuôn mặt vội vã trở nên lạnh lại.
" Tách! Tách" Những giọt cà phê lẫn thẫn rơi xuống cốc của Nhị Băng.
" Đây! Cà phê của cậu. Mẫn Nhi đặt xuống bàn.
Nhị Băng kéo cuốn sổ dưới ngăn bàn, lật ra chậm rãi đọc.
" Tóc cậu! Xù dữ vậy"
Mẫn Nhi hét toáng lên, cô không muốn Nhị Băng trở nên luộm thuộm, chạy thật nhanh cô lấy chiếc máy uốn tóc.
Đồng thời sau khi đã hoàn thành xong phần tóc, Mẫn Nhi lấy ra một chiếc áo sơ mi màu trắng nõn, kết hợp cùng chân váy đen xếp ly đưa cho Nhị Băng.
" Đi thay cho tớ xem nào"
Nhị Băng miễn cưỡng.
" Đẹp quá! Chúa ơi"
Mẫn Nhi vỗ tay rào rạo.
Đúng là bây giờ trông Nhị Băng rất đẹp, tựa như một hòn ngọc trai đắt tiền, quý phái, ánh lên chút gì đó hơi lạnh lùng. Sắc đẹp lung linh của Nhị Băng làm trái tim của Mẫn Nhi tan chảy, ghen tị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt