Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


• Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Miêu Trùng.

• Edit + beta:

Zerdali

Sarah_Teno

Đăng trên watpad: Sarah_Teno

-----------------------***---------------------

Ngày xửa ngày xưa có một bé gái, cô bé trưởng thành trong một gia đình ngập tràn hạnh phúc. Nhưng một hôm, bọn cướp xông vào lấy cắp đi hạnh phúc của cô. Điều tồi tệ hơn là chúng nhốt mọi i lại và phóng hỏa thiêu trụi căn nhà.

Cô bé chết đi hóa thành lệ quỷ, cô chỉ còn oán niệm là báo thù, nhưng cũng vô tình mà thương tổn người vô tội.

Cuối cùng, một vị hòa thượng đi ngang qua cứu vớt cô bé, giúp cô khôi phục lý trí, chỉ dẫn cô tìm được bọn cướp. Cô khiêu vũ cùng móng vuốt sắc bén, đem bọn cướp cắt thành mảnh nhỏ , sau đó mỉm cười hóa thành từng tia sáng.

"Cổ tích gì mà dark dữ vậy!" Mặt shota của Diêu Hướng Minh nhăn thành cái bánh bao, rõ ràng không thích câu chuyện cổ tích này.

Tuy rằng cuối cùng cô bé đã trả thù, người xấu bị trừng phạt. Nhưng truyện cổ tích quá hắc ám cùng tranh minh họa cho trẻ con, thấy thế nào đều rất quỷ dị, đặc biệt là khúc cuối, cô bé gái đứng mỉm cười trong khi xung quanh đều là máu, làm người không rét mà run. Thật không biết trẻ nhỏ đọc xong thế nào cũng bị bóng ma tâm lý.

Kiều Nguyên lấy quyển cổ tích trên tay Diêu Hướng Minh xem, lật tới trang vị hòa thượng giúp đỡ cô bé. Cậu đọc sơ, liền phát hiện điểm mấu chốt.

"Quả nhiên, nơi này có manh mối để siêu độ lệ quỷ."

Ngón tay cậu chỉ vào một bức hình minh họa, trong hình cô bé sắc thái khống khổ dữ tợn mà bị nhốt ở một cái trận pháp kỳ lạ, mà bên cạnh là nhân vật hòa thượng đang cầm ba cây nhang quỳ lạy.

Kiều Nguyên xé trang này xuống, cầm ở trong tay.

"Cho nên yêu cầu chúng ta vẽ trận pháp này trên mặt đất như trong bản vẽ, sau đó tìm mấy cây nhang đi tinh lọc lệ quỷ. La Kỳ Tuyết nói.

Kiều Nguyên gật đầu nói: "Haizz, cho dù chúng ta may mắn tìm được cách thanh lọc lệ quỷ đi chăng nữa, cũng phải chạy vào cô nhi viện tìm đạo cụ."

Diêu Hướng Minh nghe bọn họ nói xong, hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm nói:

"Được! Vậy đi thôi! Còn không phải lũ con nít ranh biến thành quỷ thôi sao! Tôi xử đẹp tụi nó một lần thì sẽ xử đẹp được tụi nó lần thứ hai thôi!"

Khí thế hắn dâng trào, ánh mắt sắc bén, biểu tình cùng khuôn mặt đối lập, giống như hoàn toàn không sợ hãi lũ quỷ con có khuôn mặt gớm ghiếc ngoài cửa.

Kiều Nguyên nhìn hắn, bội phục mà huýt sáo cổ vũ, tiếp theo đột nhiên ngắt lời: "Nhóc không tính đi vệ sinh sao? Trước khi đánh nhau phải lo tốt trạng thái thân thể của mình nha~"

Biểu tình cứng rắn kiên nghị của Diêu Hướng Minh tức thì xẹp xuống, vẻ mặt rối rắm nói: "Tôi đi ra sau kệ sách làm việc riêng tí. Mọi người cứ từ từ thảo luận."

Nói xong, hắn chạy một mạch đến góc phòng.

La Kỳ Tuyết nhìn Diêu Hướng Minh chạy trối chết dở khóc dở cười, lần đầu tiên cảm thấy bản thân không phải như đang ở phim kinh dị mà như đang tấu hài.

"Anh không đọc bầu không khí mà nói chuyện sao? Cô hỏi Kiều Nguyên.

Kiều Nguyên vẻ mặt vô tội: "Tôi nói sự thật đó chứ, tốt nhất cô cũng nên đi đi. Căn phòng này tạm thời còn an toàn, rời đi tầm mắt mọi người cũng không quá lo lắng, thời tới liền không nắm lấy sao?"

La Kỳ Tuyết im lặng, vài giây sau mặt cô liền ửng đỏ mà chạy đến sau một cái kệ sách khác.

Sau khi hai người họ rời đi, Kiều Nguyên nhìn Diêu Hướng Minh người có cảm giác tồn tại thấp nhất, người đối diện cơ mặt có vấn đề, đơ đơ mà nhìn vào cậu. Kiều Nguyên đột nhiên nổi lên tâm tư đùa giỡn, mở miệng trêu chọc: "Hey soái ca, đi vệ sinh chung không?"

Cậu vốn tưởng Vu Tử Triết sẽ từ chối, ngoài dự đoán, anh ta nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu.

Kiều Nguyên: "Í?"

Tiếp theo, khi đứng song song đối diện một bức tường và Vu Tử Triết, chuẩn bị thả bé gà con ra thì nội tâm Kiều Nguyên có chút xấu hổ. Đi vệ sinh chung, hình như chỉ có bọn cấp ba mới làm vậy nhỉ?

Cậu nhìn chằm chằm vách tường suy nghĩ miên man, sau khi nghe tiếng róc rách, ánh mắt vô thức liếc sang bên cạnh phía dưới một chút.

Vu Tử Triết cảm nhận ánh mắt người bên cạnh nhìn trộm sang đây, nghiêng đầu nhìn.

Kiều Nguyên không cảm thấy ngại khi bị bắt quả tang khi nhìn lén bị phát hiện, ngược lại, còn nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhân tiện huýt sáo một cách đầy lưu manh nói: "Người anh em, phát dục không tồi nha~"

Diêu Hướng Minh mặt không đổi sắc trả lời: "Cảm ơn, cậu cũng vậy."

Đối thoại dừng ở đây, hai người nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý, trở lại vị trí đã hẹn, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì mà chờ hai người kia.

Bốn người tập trung ở cửa thư viện, dọn sạch đồ chắn ở cửa, đứng sau cửa làm công tác chuẩn bị lần cuối.

"Sẵn sàng chưa? Sau khi ra ngoài có khi còn nhiều sự việc đáng sợ hơn đang chờ nha?" Kiều Nguyên mang ý cười hỏi, giọng điệu một chút đều không giống như đang đối mặt với vấn đề sinh tử,mà như sắp chơi game vậy.

Diêu Hướng Minh bất mãn nói: "Đáng sợ cái gì, không nhanh chóng rời khỏi đây, chúng ta sẽ chết khát đó!"

Kiều Nguyên nghe xong lời này liền cười cười, duỗi tay mở cửa.

Bên ngoài như cũ tối đen mà an tĩnh, Diêu Hướng Minh dẫn đầu ra ngoài, sau đó hướng sau lưng ngoắc ngoắc tay một cái, ý bảo tạm thời bên ngoài không có nguy hiểm.

Kiều Nguyên cũng chuẩn bị theo sau, kết quả ai dúi vào tay cậu một cái đèn pin.

Cậu khó hiểu nhìn Vu Tử Triết, không hiểu hành động của đối phương nghĩa là gì.

Đèn pin có thể nói là đạo cụ cứu mạng quan trọng, người này sao dễ dàng cho mình, hắn có ý gì đây?

Diêu Hướng Minh sau khi đem đèn pin cho Kiều Nguyên, một tay cầm thanh xà beng đứng phía trước Kiều Nguyên, nói: "Cậu giúp tôi chiếu sáng, tôi sẽ đối phó với lệ quỷ. Tôi cảm thấy mình có thể solo đồng thời với ba con quỷ, hơn thì không thể."

Đây là ý tứ muốn bảo vệ mình? Có thể một lần solo với ba con quỷ? Giỏi lắm sao, nói thật hay muốn thể hiện? Vì cái gì phải nói với mình?

Trong đầu Kiều Nguyên một vài nội dung rối rắm lung tung, liền phát hiện Vu Tử Triết đã đi theo Diêu Hướng Minh xông ra ngoài.

Cậu sửng sốt, mở đèn pin nhanh chóng đuổi theo.

Còn lý do vì sao anh ta tự nhiên muốn bảo vệ cậu, Kiều Nguyên tự suy diễn thành tình hữu nghị anh em được thành lập sau khi cùng đi vệ sinh mà ra.

Mấy phòng xung quanh trong thư viện nãy giờ đều trống rỗng. Mọi người cẩn thận thăm dò dọc hành lang, tìm kiếm đồ vật hữu dụng.

Vu Tử Triết dùng đèn pin chiếu sáng hai bên vách tường, nói: "Nếu cứ đi về phía trước sẽ càng ngày càng tới trung tâm hỏa hoạn, vách tường bên này bị thiêu hủy càng ngày càng nghêm trọng."

Ánh sáng đèn pin chiếu trên vách tường một mảnh đen trắng, mà nơi bọn họ vừa mới ra tới rõ ràng chưa bị thiêu đốt, vách tường vẫn còn màu trắng, trong phòng một ít nội thất vẫn hoàn chỉnh

"Mọi người tạm dừng một chút." Đột nhiên Kiều Nguyên tắt đèn pin, làm La Kỳ Tuyết đi phía trước cậu run lên.

"Làm sao vậy người anh em?"

Diêu Hướng Minh khó hiểu hỏi.

Phòng phía trước không nhất thiết phải đi vào tìm kiếm, khả năng đồ vật đều bị thiêu cháy hết rồi."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Quay trở lại? Nhưng mấy căn phòng trước chúng ta đều tìm kiếm hết cả rồi."

Kiều Nguyên lắc đầu nói: "Chúng ta cần an tĩnh nhanh chóng mà đi hết con đường này, nhanh chóng tìm cầu thang đổi tầng lầu khác tiếp tục lục soát. Vì cái gì phải nhanh chóng, bởi vì nơi nào có lửa thì có khả năng có người bị thiêu chết. Tôi đoán nãy chúng ta tập trung ở thư viện mãi vẫn không có "đồ vật" lại đây, là bởi vì bên đó không bị lửa lan đến, căn bản không có người chết ở đó, cho nên cũng không có quỷ."

Vu Tử Triết nhíu mày nói:

Cho nên, càng tới gần địa phương có hỏa hoạn nghiêm trọng thì càng nguy hiểm, vũ khí hay vật tư thì càng khó kiếm. Nhưng chúng ta cần thiết đi qua những khu vực có hỏa hoạn, vậy mới tìm được cầu thang.

"Bingo~exactly." Kiều Nguyên nói.

Tựa hồ để xác minh tính chính xác kết luận của cậu, phía trước hướng sáu giờ trên hành lang sáng lên vài tia sáng màu hồng. Tập trung nhìn vào, đó còn không phải là mấy con mắt đỏ như máu của tụi quỷ con.

Kiều Nguyên lập tức mở đèn pin, ánh sáng liền chiếu sáng rọi toàn hành lang. Nhưng dường như ba con lệ quỷ không hề sợ ánh sáng, chỉ nheo nheo mặt sau đó liền vươn sắc bén móng vuốt vọt lại đây.

Đứng ở hàng đầu Kiều Nguyên lập tức liền phản ứng, hắn nắm lấy cây baton, giống mỹ hầu vương xoay xoay cây gậy, bùm một cái nện lên trên cổ lệ quỷ.

Con lệ quỷ khác ý đồ vượt qua Vu Tử Triết mà tập kích La Kỳ Tuyết. Vu Tử Triết nện một gậy lên trán lệ quỷ.

Lập tức liền nhìn thấy trán trán con quỷ lõm xuống, không kịp giãy giụa liền bất động.

"Đánh đẹp lắm!" Diêu Hướng Minh hưng phấn khen ngợi, một bên xử đẹp con lệ quỷ còn lại. Sau khi đánh con quỷ té ngã trên đất, hắn nắm chân địch, lấy đà một vòng rồi phang lên vách tường.

Bang bang bang, sau khi tàn nhẫn phang ba lần, một tay đem lệ quỷ quăng vào một xó không xa.

Hai người bọn họ ra tay hung tàn, tốc độ nhanh chóng, bọn lệ quỷ chưa kịp ra tay đều bị "dọn dẹp" sạch sẽ.

Nhưng bọn họ không thể dừng lại mà nghỉ ngơi, lệ quỷ bị xử xong, Kiều Nguyên lập tức nói: "Chạy lên phía trước, chúng ta tìm cầu thang.! Chú ý động tĩnh, khẽ khàng một chút."

Mọi người lập tức hưởng ứng, quăng đi lũ quỷ có khả năng sống lại, nhanh chóng hướng hành lang chạy qua.

Nhưng chạy chưa xa, bốn người lập tức bị ngăn cản. Mà cản trở bọn họ không như con quỷ trước, thứ này dị thường ghê tởm.

Nó như chỗ chứa hỗn hợp các đứa trẻ bị thiêu dính bết vào nhau, một đống thịt nát lộn xộn tứ chi vắt vẻo lung tung. Con quái vật này có ba đầu, dùng những bàn tay trẻ con với mu bàn chân gãy mà bò lại đây, lưu lại sền sệt vệt máu đen, hướng mọi người đi tới.

"Thứ này thật ghê tởm!"

Diêu Hướng Minh lộ ra biểu tình cực kỳ ghét bỏ, nhặt trên mặt đất mảnh kính vỡ mà ném vào quái vật.

Mảnh kính vỡ bay trúng người quái vật. Nhưng làm mọi người sửng sốt là mảnh kính sắc bén ấy lại không làm tổn thương đến nó. Trên người nó những thớ thịt vụn mấp máy nuốt chửng mảnh kính. Đồng thời tốc độ di chuyển của nó vẫn không giảm xuống, nhắm ngay La Kỳ Tuyết, người nhìn thoáng qua là người yếu nhất nhóm, điên cuồng vọt qua.

Diêu Hướng Minh quýnh lên, nện một cú trời giáng lên đầu quái vật. Nhưng âm thanh của xương cốt vỡ vụn không truyền đến, ngược lại Diêu Hướng Minh lại la lên vì đau, đem nắm tay đấm ở quái vật thu lại.

Kiều Nguyên nhìn qua, phát hiện bàn tay hắn như bị thứ gì đó cắn xé, đầy rẫy vết máu.

-------------------***-------------------

Tác giả có điều muốn nói:

La Kỳ Tuyết: "Quan hệ của hai người các ngươi tự nhiên tốt đẹp vậy?"

Kiều Nguyên: "Cũng không phải nha, đó chính là tình cảm hữu nghị giữa cánh đàn ông với nhà vệ sinh.

La Kỳ Tuyết: "Các người là học sinh cấp ba sao!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro