Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


• Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Miêu Trùng.

• Edit + beta:

Zerdali

Sarah_Teno

Đăng trên watpad: Sarah_Teno

-----------------------***---------------------

Cầu thang nơi nơi trong cô nhi viện đều bị sụp lún, tay vịn được thiết kế thế nào mà vịn nhẹ liền gãy. Chỉ còn bờ tường đủ vững chãi để dựa vào, còn có thể chịu đựng được sức nặng khi di chuyển. Kiều Nguyên cẩn thận mà đạp lên những nơi còn hoàn hảo trên cầu thang, sợ là bước hụt một cái thôi cũng có thể từ đây ngã sấp xuống. Nhưng may mắn là dù bị phá hoại nhưng ít nhất vẫn biết tình huống phía dưới là gì.

Như hiện tại, phía dưới cầu thang tầng này chồng chất hàng đống gạch. Xung quanh dường như không có quỷ quái.

Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, bọn họ liền nghe được những tiếng "Cùm cụp", "Cùm cụp" của những viên đá va chạm vào nhau, động tĩnh như vậy ở hoàn cảnh âm u này có vẻ cực kì rõ ràng mà đáng sợ.

Kiều Nguyên nhanh chóng mở đèn pin soi phía dưới, lập tức phát hiện một cánh tay trẻ con mập mạp vươn lên giữa hai viên gạch, nhìn sơ thì giống như một cánh tay trẻ con bình thường.

Nhưng trong lòng mọi người đều cực kì căng thẳng.

Cánh tay mập mạp nhỏ bé ấy nỗ lực giãy giụa vài cái, mới bíu chặt vài viên gạch bên cạnh mà nỗ lực bò ra ngoài. Gạch bị đẩy sang một bên, một thứ gì đó chầm chậm mà bò lên.

Đó là một đứa bé có khuôn mặt biến dị vì bị thiêu cháy hoàn toàn, hoặc nên nói là quỷ. Cánh tay phải của nó vẫn còn hoàn hảo, nhưng bắt đầu từ bả vai, ngực, phần thân thể dưới, mặt, tất cả đều bị bỏng nặng đến mức hình thành nhiều bọng nước màu nâu đỏ, da đầu cũng bị thiêu cháy phân nửa cùng tóc bết lại với nhau ở một bên trên đầu.

"Thật ghê tởm!" La Kì Tuyết bưng kín miệng, ý đồ lùi lại về trên lầu.

Nhưng phía trên cũng vang lên tiếng gầm nhẹ, bốn người ngẩng đầu nhìn lên, con quái vật vừa nãy lại đuổi theo!

Trước có sói sau có hổ, cả đám đang đứng trên cầu thang đều có cảm giác sẽ trở thành lương thực dự trữ của đám quái vật này, muốn chạy cũng không có đường chạy.

"ĐM! Chạy đâu bây giờ!" Diêu Hướng Minh gắt gao mà dán sát vào vách tường sau lưng, chú ý hành động hai lệ quỷ.

Con quái vật thịt mỡ dường như muốn thử xuống cầu thang, nhưng cầu thang bị phá hủy khá nghiêm trọng, chỗ còn đứng được thì quá nhỏ, căn bản không đỡ được thân hình đồ sộ của nó, cho nên nó không có cách nào đi tới.

Nhưng con quỷ phía dưới bị âm thanh phía trên hấp dẫn, đột nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt nó đã bị thiêu cháy đến héo rút, chỉ thấy một mảnh máu thịt lẫn lộn.

Nhưng Kiều Nguyên rõ ràng là có thể cảm nhận được "tầm mắt" của nó, chính mình bị nó nhìn chằm chằm vào, cảm giác này làm cậu sởn tóc gáy.

"Sh*t, không thể đợi, nhảy xuống đi!"

Cậu nhìn chằm chằm một nơi khá an toàn, tính toán lấy đó làm điểm dừng chân.

Từ nơi này nhảy xuống độ cao ước chừng tầm hai mét, cẩn trọng một chút có lẽ sẽ ổn.

Cậu vừa nói xong, những người khác cũng nhìn xuống lầu, cẩn thận chuẩn bị.

Nhưng ngoài tính toán, con quỷ dưới kia tự nhiên làm động tác như ngồi xổm. Kiều Nguyên mơ hồ cảm thấy không ổn, liền liền nhìn thấy con quỷ ném luôn định luật của Newton, nhảy một mạch lên cao ba mét, đột nhiên hướng về phía Kiều Nguyên mà nhào tới.

Còn lại ba người kia cũng hoàn toàn ngây ngẩn, không kịp phản ứng mà nhìn con quỷ đối diện tấn công Kiều Nguyên. May mà tốc độ Kiều Nguyên phản ứng mau, liền trực tiếp tiếp nhảy xuống dưới mặc kệ có nguy cơ bị chấn thương.

Trong nháy mắt khi cậu rơi xuống, nơi vừa rồi cậu đang đứng liền bị con quỷ vồ nát. Rõ ràng cánh tay béo múp nho nhỏ đáng yêu, nhưng sức công phá lại cực kỳ đáng sợ.

Lệ quỷ đột kích không thành công, lập tức ngẩng đầu nhìn La Kì Tuyết cách đó không xa.

La Kì Tuyết bị nhìn đến da đầu liền tê dại, đột nhiên nghe được tiếng la từ Vu Tử Triết bên cạnh: "Mau nhảy xuống đi!"

La Kì Tuyết trong lòng đầy áp lực, nỗ lực trấn tĩnh lại, nhanh chóng tìm được mặt phẳng có thể đáp xuống.

Trong lúc con quỷ con tính nhảy lên tập kích cô, nhưng móng móng vuốt của nó bị ghim sâu vào vách tường, gây trở ngại cho nó.

La Kì Tuyết cùng hai người người còn lại thành công nhảy từ trên trên cầu thang xuống dưới lầu. Trừ bỏ chân bị va chạm đột ngột nên bị đau nhẹ, còn lại không bị thương.

Người duy nhất tương đối thảm chính là Kiều Nguyên, gấp quá nên cậu cậu gần như là ngã nhào xuống. Hiện tại cả người đều quỳ rạp trên mặt đất, đứng dậy không nổi.

"Ai tới giúp tôi một tay với." Cậu vừa nói vừa hít hà, dường như rất đau đớn.

Vu Tử Triết nhanh chóng vọt lên, cũng không có thời gian xem xét vết thương của Kiều Nguyên, cõng cậu trên lưng liền phóng nhanh vượt ẩu trên hành lang. Hai người người còn lại cũng theo sát sau lưng.

Con mồi dâng đến miệng còn bị vuột mất, hai con quỷ nhỏ đều cực kỳ phẫn nộ. Đáng tiếc IQ hơi thấp, khi con quỷ con bị bỏng thành công rút móng vuốt của mình ra, nhảy xuống mặt đất, trên lầu con quỷ mập tiến đến vài bước, kết quả té lầu, trực tiếp đè bẹp con quỷ kia.

Bốn người còn lại đã cong mông chạy nước rút nên không nhìn thấy cảnh tượng bóp team cực mạnh, bọn họ một đường lao đầu về phía trước, hướng tới khu vực ít hỏa hoạn.

Kiều Nguyên bị Vu Tử Triết cõng trên lưng một đường phóng như điên, mỗi lần tính mở miệng nói chậm lại một chút liền bị xóc nảy mà rơi tõm lại cổ họng. Cũng không biết Vu Tử Triết uống thuốc tăng lực nào, cõng một tên đàn ông trưởng thành mà không hề thở dốc, tốc độ lại cực kì nhanh, sức lực như hai người Diêu Hướng Minh cùng La Kì Tuyết cộng lại.

Diêu Hướng Minh dẫn đầu, hai người sau lưng vẫn duy trì tốc độ. Ánh mắt La Kì Tuyết bỗng lướt qua thứ gì, chợt dừng lại.

"Dừng lại! Mọi người đừng chạy nữa, vào căn phòng này đi!"

Mọi người dừng lại, nhìn hướng theo hướng La Kì Tuyết nói. Là một căn phòng, trên cửa có một tấm biển giá chữ thập cũ nát.

"Chắc là phòng y tế, vào thử xem."

Vu Tử Triết ngừng lại, chuẩn bị cõng Kiều Nguyên vào. Kiều Nguyên vất vả lắm mới có thể thở một cách bình thường, cậu ho khan vài cái, nói:

"Đại ca, anh trai à, để tôi xuống đi. Tôi không ngã chết mà bị anh làm xóc chết."

Vu Tử Triết im lặng, lập tức thả cậu xuống.

Kiều Nguyên đứng lên, hướng Vu Tử Triết cảm ơn. Sau liền ngăn hành hành động mở cửa của La Kì Tuyết, nói: "Em gái à, cô nên cảnh giác chứ, phải cẩn trọng hơn."

La Kì Tuyết lập tức rút tay về.

Chính xác, lần đầu tiên bọn họ xông thẳng vào thư viện là do có quái vật truy đuổi gắt gao, tình huống khẩn cấp. Hiện tại bọn họ cần cẩn thận mọi nơi, trừ bỏ lần đầu nhìn thấy con quỷ khá dễ đối phó, hai con quỷ sau đó có độ khó trực tiếp tăng lên level max, ứng phó không khéo đã nghẻo lâu rồi.

Bốn người đứng trước cửa phòng y tế, không có vũ khí khí trong tay. Mấy cây gậy sắt phía trước có có được đều dùng để đối phó con quỷ mập đầy thịt kia, hiện tại chỉ có Kiều Nguyên sở hữu cây đèn pin kia.

"Nếu có "đồ vật" lợi hại nhào ra, chúng ta liền chạy bên phải hành lang, đừng tách đoàn." Kiều Nguyên nói.

"Ừ." Diêu Hướng Minh gật gật đầu, theo sau tránh ở mép tường, dùng chân đá văng cửa.

Cửa kẽo kẹt mở ra, bốn người tránh ở hai bên cửa, không nghe được bất kỳ động tĩnh nào.

Trong lúc mọi người cho rằng đã an toàn, thời điểm Diêu Hướng Minh chuẩn bị xoay người, một cái bóng đen từ trong phòng vọt ra, liền ngừng lại kế bên chân của Diêu Hướng Minh.

Con lệ quỷ này là con quỷ yếu nhất mà mọi người lần đầu gặp, nó ngồi xổm nhìn trái nhìn phải, không phát hiện cả bọn tránh ở sau cánh cửa.

Ngay khi nó hoài nghi vì sao cửa lại mở ra, một cái chân to từ trên trời giáng xuống, trực tiếp giẫm trên cổ nó. Xương sống yếu ớt trực tiếp "rắc". Lệ quỷ chưa kịp ngáp liền quỳ rạp trên mặt đất bất động.

Mà một lúc sau trong phòng dường như không còn động tĩnh.

Cả đám ước chừng đợi nửa phút, xác nhận không còn động tĩnh nào nữa, mới dám ló đầu ra xem xét hình huống,

Diêu Hướng Minh thở mạnh một hơi dài, mặt shota nhăn thành cái bánh bao, nói: " Mẹ ơi, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết! Nó ngay dưới chân tôi! Hù chết người!"

Cả ba người yên lặng nhìn hắn đang ôm tym cảm thán, trong lòng nghĩ, kế tiếp giẫm nát cổ người ta nhóc mới càng đáng sợ hơn đấy.

Kiều Nguyên cảnh giác mở đèn pin, phát hiện căn phòng này quả nhiên là phòng y tế, chẳng qua khá đơn sơ. Một cái bàn, một ngăn tủ sơ cứu nhỏ, một chiếc giường cùng một cái tủ lạnh, trừ chúng ra không còn gì nữa.

"Chắc hẳn bên trong không có "thứ đó đâu", chúng ta đi vào nhanh lên." La Kì Tuyết nói.

Mọi người nối đuôi nhau mà vào, Diêu Hướng Minh đang chuẩn bị khóa cửa, liền nghe thấy Kiều Nguyên nói: "Đem con quỷ bên ngoài ngoài đem vào đây."

"Gì!?" Vẻ mặt Diêu Hướng Minh kinh ngạc: "Vì sao lại đem "thứ này" vào trong? Chờ nó sống lại cùng nó đánh nhau thể hiện tình hữu nghị?"

"Chẳng lẽ nhóc phải đợi nó ở ngoài cửa sống lại sau đó phá cửa đem tới một đám "quái vật"?

Kiều Nguyên tiếp tục nói: "Hơn nữa đem một con quỷ yếu nhất nhốt lại, khi chúng ta tìm được nhang đèn liền có thể tiến hành thí nghiệm. Bằng không chúng ta phải chạy ra ngoài bắt quỷ?"

Diêu Hướng Minh thông não, ánh mắt nhìn Kiều Nguyên bội phục. Người này đôi khi nhìn không đàng hoàng, đánh nhau cũng không hẳn giỏi, nhưng thật sự rất thông minh.

"Nguyên ca ngầu lòi!"

Kiều Nguyên dạo một vòng trong phòng, mở tủ lạnh, đem dược phẩm dọn ra hết, ý đồ nhét tiểu quỷ vào trong, hỏi Diêu Hướng Minh:

"Vì sao kêu tôi là anh? Tuy rằng tôi không nhớ mình bao nhiêu tuổi, nhưng nếu tôi nhỏ hơn nhóc thì sao?"

Diêu Hướng Minh đem con quỷ nhỏ nhét vào tủ lạnh, sau đó ghét bỏ mà lấy khăn giấy lau tay, hỏi ngược lại: "Chẳng kẽ khen người khác mà xưng người ta bằng em sao?"

"Tên Vu Tử Triết vừa đẹp trai vừa lợi hại, nhóc kêu anh ta là gì?"

"Triết ca nha, nhưng mà tôi cảm thấy bản thân đánh nhau cũng rất giỏi."

"Còn La Kì Tuyết thì sao, nhóc tính gọi đại tỉ?"

Trong thời gian hai người đang tám thì La Kì Tuyết đã đi một vòng trong phòng khám thính, phát hiện không ít dược phẩm. Đột nhiên bị nhắc tên, nàng mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn Diêu Hướng Minh.

Diêu Hướng Minh nghĩ nghĩ một chút, trước kia dường như đắc tội vị mỹ nữ này một lần, nhanh biện hộ: " Đại mỹ nữ Kỳ Tuyết!"

La Kì Tuyết: ".....Có bệnh sao? Nhanh lên giúp tôi tìm băng vải! Anh nhìn vết thương trên tay kìa!"

Cô trừng mắt nhìn vết thương trên tay Diêu Hướng Minh.

Vết thương lúc trước bị con quái vật toàn thịt kia tổn thương hiện không còn đổ máu, nhưng nhìn đâu cũng thấy miệng vết thương dữ tợn, cực kỳ dọa người.

La Kì Tuyết tiếp tục quở trách Kiều Nguyên: "Còn có anh! Nhanh lại đây cho tôi kiểm tra thân thể, nhìn xem có hay không bị té ngã nội thương!"

Kiều Nguyên cùng Diêu Hướng Minh sửng sốt, hoàn toàn không thích ứng tự nhiên La Kì Tuyết mạnh mẽ như vậy.

La Kì Tuyết mắt trợn trắng, một tay bắt lấy Kiều Nguyên đem lại đây, sắp lột sạch cậu.

"Từ từ! Cô như thế nào tự nhiên muốn lột đồ tôi nha!" Tay Kiều Nguyên nhanh nhanh bảo vệ quần áo chính mình, rất giống thiếu niên sắp bị sàm sỡ.

Vẻ mặt La Kì Tuyết lạnh nhạt nói: "Anh quên tôi rất có thể là bác sĩ sao? Ở trong mắt bác sĩ, anh cởi sạch hay không cởi sạch đều không khác nhau, thức thời thì cởi quần áo ra cho tôi."

Kiều Nguyên lập tức đầu hàng, ủy khuất mà đem quần áo của mình kéo lên một chút. Chỉ thấy phần eo của cậu một mảnh đỏ tím, nhìn liền đau, cũng không biết cậu làm thế nào còn sức mà đứng đây nói nói cười cười.

—-------------***---------------

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi thích nghi với môi trường tiểu tỉ tỉ La Kì Tuyết = đại lão hàng thật giá thật.

Kiều Nguyên: Nè, thân thể của tôi bị nàng nhìn thấy hết, anh không tỏ vẻ gì sao?

Vu Tử Triết: ......... Bác sĩ lớn nhất, không dám phản kháng.

—---

Tới đây tính cách cùng sở trường đặc biệt của các nhân vật mọi người cũng đại khái nắm hết ha~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro