Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


• Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Miêu Trùng.

• Edit + beta:

Zerdali

Sarah_Teno

Đăng trên watpad: Sarah_Teno

-----------------------***---------------------

"Bị thương thành thế này mà cậu còn ở đó vui vẻ nhảy nhót, đừng nhúc nhích nữa, vừa lúc kiểm tra xem tôi có thật sự là bác sĩ không." La Kỳ Tuyết nói xong, liền lục trong đống dược phẩm vừa tìm được một tuýp thuốc mỡ, nặn ra ít thuốc rồi bôi lên eo cậu, vừa xoa vừa ấn cho tan bầm.

Một trận đau đớn từ eo truyền đến, Kiều Nguyên cảm thấy em gái này chắc chắn đang trả thù mình, xuống tay rõ là tàn nhẫn.

"Cô đem tôi thành chuột bạch thử nghiệm đấy à!? Bên kia không phải còn một bệnh nhân đó sao?" Kiều Nguyên lập tức kéo Diêu Hướng Minh lại.

La Kỳ Tuyết mau chóng thoa xong thuốc mỡ, nói: "Anh ta bị thương nặng hơn cậu, xử lý hơi khó một chút. Diêu Hướng Minh anh lại đây, tôi tiêu độc cho anh trước đã."

Diêu Hướng Minh ấy thế mà thực sự tin tưởng La Kỳ Tuyết, trực tiếp đi qua rồi giơ cánh tay ra trước mặt cô.

La Kỳ Tuyết nhanh nhẹn xử lý vết thương cho hắn, sau đó bắt đầu nói với mọi người.

"Mọi người! Mau tìm cho tôi vài thứ để băng bó! Chủ yếu là băng vải nhé!"

Mọi người cũng không từ chối, lập tức chia nhau tìm kiếm khắp phòng.

Kiều Nguyên cầm lấy một cái bình rỗng, quay lại hỏi La Kỳ Tuyết: "Có cái thứ gì nhỉ, gọi là Adrenalin gì đó, tiêm một phát là sức chiến đấu tăng vọt ấy?"

La Kỳ Tuyết trợn trắng mắt nói: "Cậu tưởng đây là trò chơi điện tử hả? Nhanh đi tìm đồ đi!"

Cô tìm được một hòm thuốc khẩn cấp ở ngăn tủ trên cùng, vừa mở ra mắt liền sáng lên, sau đó lấy thêm một ít thuốc thiết yếu bỏ vào.

Ngay lúc mọi người tìm kiếm trong phòng, cái tủ đang nhốt lệ quỷ đột nhiên phát ra âm thanh dính nhớp. Âm thanh nọ giống như có thứ gì đó đang nhanh chóng dính kết sinh trưởng trong đó.

Kiều Nguyên lập tức tóm lấy ngăn tủ bên cạnh đè lại, nhìn chằm chằm tủ đông nói: "Thời gian đại khái là ba phút, xem ra cứ qua ba phút thì thứ này sẽ sống lại."

Cậu vừa nói xong, âm thanh dính nhớp trong tủ đã biến thành tiếng thét bén nhọn.

Kiều Nguyên tức khắc "chậc" một tiếng: "Chết rồi, tôi không nghĩ đến điểm này. Có cách nào làm nó câm miệng được không?"

"Cái này, tôi không rõ nữa. Hay là mở ra rồi đánh chết nó lần nữa?" Diêu Hướng Minh hung ác nói.

Nhưng hắn vừa dứt lời, thì đột nhiên cảm giác vách tường bên cạnh có gì đó kì quái.

Hắn vừa quay đầu lại thì thấy, trên tường, một thứ gì đó bán trong suốt đang chen vào. Một cái đầu đã đi vào, nhìn qua thì là một kiểu lệ quỷ mới chưa từng gặp.

Nó hành động lặng yên không một tiếng động, hơn nữa tạm thời cũng chưa rõ lực sát thương là bao nhiêu. Nếu không phải Diêu Hướng Minh nhìn qua, phỏng chừng tới khi bị tập kích thì mọi người mới phát hiện ra nó, thật sự quá đáng sợ.

Diêu Hướng Minh bị dọa cho hết hồn, vội lùi về sau vài bước, chỉ vào lệ quỷ đã chen được gần như nửa thân thể vào kêu lên: "Đậu má! Nó, nó xuyên qua kìa!"

Lời này nói ra, không khí vốn dĩ đang khẩn trương lên tan rã. Mấy người nhìn kỹ, con quỷ này thật đúng là được bug hoặc trò chơi đang gian lận, khiến NPC có thể xuyên tường.

Kiều Nguyên đang giơ ghế lên định đập con lệ quỷ bên này, kết quả thiếu chút nữa bị câu nói của Diêu Hướng Minh chọc cười. Ha ha một tiếng một tay đem ghế dựa ném về phía lệ quỷ trên tường.

Nhưng bọn họ lại nhìn thấy, cái ghế cư nhiên lại xuyên qua thân xác lệ quỷ, đập vào vách tường rồi gãy nát, mà phía lệ quỷ lại chẳng hề hấn gì, từ vách tường lao về phía La Kỳ Tuyết.

La Kỳ Tuyết theo bản năng mà ném hộp đựng thuốc trong tay ra, nhưng thứ này cũng không thể đụng tới lệ quỷ, trực tiếp xuyên qua cơ thể bán trong suốt của nó.

Lúc này miệng của lệ quỷ bán trong suốt kia lại nhếch lên, tựa như cười nhạo sự bất lực của loài người ở đây. Nó mở ra cái miệng đầy răng nanh, vồ về phía La Kỳ Tuyết.

Ngay thời điểm lệ quỷ sắp cắn tới cổ La Kỳ Tuyết, Kiều Nguyên đứng bên cạnh cùng cô đồng thời vươn nắm tay, đánh vào thân xác lệ quỷ.

Nắm tay trực tiếp nện ở trên mặt lệ quỷ, mà lúc này đây, lại không hề xuyên qua cơ thể nó. Lệ quỷ bị đánh một cú, cả người bay ra ngoài ngã trên mặt đất.

Kiều Nguyên lập tức nói: "Quả nhiên là vậy! Tôi đoán không sai, thứ này có thể bị tác động bởi vật sống, hơn nữa không hề mạnh. Diêu Hướng Minh, lên đi! Quất nó!"

"Hiểu rồi!" Diêu Hướng Minh tự tin cười, đột nhiên nhảy bật lên trực tiếp đạp lên người lệ quỷ.

Quỷ xuyên tường nằm dưới chân Diêu Hướng Minh không ngừng giãy giụa, nhưng bốn người không nghe được bất kì âm thanh gì.

Diêu Hướng Minh đánh quỷ đến vui vẻ, La Kỳ Tuyết thì đứng bên cạnh cổ vũ, Vu Tử Triết luôn luôn tồn tại một cách trầm mặc ở một bên. Kiều Nguyên nhìn chằm chằm vào cái miệng mở lớn nhưng không phát ra thanh âm của lệ quỷ nhăn mày.

Khi Diêu Hướng Minh hoàn toàn đem lệ quỷ đánh không còn nhúc nhích, Vu Tử Triết đứng ngoài đột nhiên hô lên: "Cẩn thận! Có ba con! Không đúng, năm, sáu con quỷ đang chui vào đây!"

Mấy người khác cả kinh, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tức khắc sởn gai ốc.

Vách tường trong phòng nơi họ đang đứng, thậm chí trên trần nhà đều có quỷ bán trong suốt giống như những con trùng chứa đầy dịch nhầy đang cố gắng chui vào phòng.

"Loại quỷ này hình như sẽ kêu gọi đồng bạn đến, đi mau!" Kiêu Nguyên lập tức đưa ra phán đoán, chạy ra mở cửa phòng.

Những người còn lại cũng nhanh chóng hưởng ứng, đem một lệ quỷ đang nhô lên từ sàn nhà chỗ ngay cửa dẫm trở về, theo sau chạy ra khỏi phòng. Vu Tử Triết ngay khi ra ngoài lại lần nữa thuận tay từ trên vách tường kéo xuống một cây gậy sắt cũ, đi ở phía cuối đội ngũ.

Vừa ra khỏi cửa, mọi người liền phát hiện tình huống không hề khả quan chút nào. Trên hành lang, hai lệ quỷ đuổi theo họ ở cầu thang lúc nãy cư nhiên giờ đang đuổi lại đây, mà phía sau chúng còn có thêm bốn con quỷ khác.

"Tiếp tục chạy!" Kiều Nguyên nói lớn, chỉ có thể đối hướng khác chạy trốn. Nhưng phía này đi không xa sẽ là ngõ cụt, cần phải nghĩ ra biện pháp khác.

Cậu quay đầu nhìn Vu Tử Triết chạy sau lưng mình, Vu Tử Triết sắc mặt ngưng trọng mà nhìn lại.

Cho dù là mỹ nhân có mạnh đến mấy cũng không thể một lúc đối phó với nhiều quỷ như vậy, Kiều Nguyên thở dài, ánh mắt liếc từ Vu Tử Triết đang mộng bức lia tới hai người đang chạy phía trên.

Diêu Hướng Minh chạy dẫn đầu, La Kỳ Tuyết khó khăn mang theo hòm thuốc chạy theo sau.

Kiều Nguyên đột nhiên có một ý tưởng, hét: "La Kỳ Tuyết! Trong hộp có cồn với diêm không?"

La Kỳ Tuyết giật mình, nháy mắt hiểu được, vừa chạy vừa cúi đầu lục lọi, lấy ra một lọ chất lỏng trong suốt cùng một hộp diêm.

"Đốt que diêm, rồi đổ cồn ra nền đất đi!"

La Kỳ Tuyết lập tức run rẩy mở hộp diêm ra, nhưng vừa chạy vừa quẹt diêm thật sự quá khó, cô thử vài lần đều không cháy được, chỉ muốn quẳng hộp diêm đi cho rồi.

Diêu Hướng Minh cũng nghe ngóng động tĩnh ở phía sau, thấy thế đột nhiên dừng lại, hùng hổ quay người lại, nói: "Phải tranh thủ cho cô ấy chút thời gian thôi!"

Vu Tử Triết nhón mũi chân xoay người lại, một gậy liền đánh bay lệ quỷ gần mình nhất; Diêu Hướng Minh đập một quyền trên đầu quỷ bán trong suốt, Kiều Nguyên lấy tấm ván cửa vỡ nát bên cạnh ném về phía quái vật.

La Kỳ Tuyết vì khẩn trương mà mồ hôi túa ra, nhưng vẫn nỗ lực hít sâu cố làm bản thân bình tĩnh lại, đầu tiên đổ cồn xuống đất, sau đó bắt đầu quẹt diêm.

Nhưng không hiểu là do diêm đã để quá lâu hay do bản thân quá căng thẳng, mà đánh lửa mấy lần, diêm chỉ tóe ra những vệt lửa yếu ớt rồi tắt ngúm.

Mà ở đằng trước, ba người kia đã bị quái vật cùng những tiểu quỷ khác bức lùi về sau, trên người ít nhiều đã xuất hiện vết thương, quần áo nhuộm đỏ màu máu.

Nhưng họ chỉ có thể cắn răng chống đỡ, không ai ở miệng thúc giục hay trách móc La Kỳ Tuyết ở phía sau.

Gậy sắt trong tay Vu Tử Triết dường như không trụ được nữa, quái vật nhai nó giống như que cay rồi nuốt xuống. Nuốt xong, quái vật liền rít gào rồi nhào về hướng Vu Tử Triết.

La Kỳ Tuyết nhìn tình hình trước mắt càng thêm khẩn trương, dứt khoát nắm lấy đầu que diêm, không sợ bỏng rát mà quẹt xuống.

Lách tách một tiếng, lửa cùng khói bốc lên, cuối cùng diêm bắt lửa.

La Kỳ Tuyết thả diêm rơi xuống sàn nhà đổ đầy cồn, ngọn lửa màu lam tức khắc dọc theo nơi có cồn chảy qua bùng lên. Nhưng lửa không quá lớn, chỉ cháy cao khoảng mười centimet.

Thế mà với chút lửa như vậy, lại làm đám lệ quỷ cách đó một mét kinh sợ, ngay cả việc công kích cũng bắt đầu thác loạn.

Nhân cơ hội này, ba người đàn ông lập tức nhảy lùi về sau đám lửa, đứng cạnh La Kỳ Tuyết.

Quái vật ở bên kia muốn đuổi theo, lại e dè không dám vượt qua đám cháy này.

Bốn người trong lòng vui vẻ, nhanh chóng chui vào căn phòng gần đó, lén lút vòng về sau lưng lệ quỷ chạy đến cầu thang, một đường đi xuống tầng dưới.

Ước chừng lệ quỷ đều bị âm thanh thu hút lên tầng trên, mấy người bọn họ lần này chạy trốn cũng không gặp thứ kì quái khác, thuận lợi trốn vào một căn phòng dưới lầu 1, cuối cùng cũng có cơ hội hòa hoãn nghỉ ngơi lại sức.

Kiều Nguyên dựa vào vách tường thở hổn hển, nói: "Xem ra, lệ quỷ ở cô nhi viện này có rất nhiều loại. Chúng ta tạm thời đã gặp qua bốn loại: lệ quỷ bình thường, không bị tập kích bất ngờ thì hoàn toàn có thể ứng phó; quái vật thịt ba đầu, tuyệt đối không thể đụng vào, đánh không lại; u linh quỷ xuyên tường, chỉ có thể tự mình công kích nó, nhưng cũng không quá mạnh; cuối cùng là loại quỷ có thể bật nhảy lên rất cao, tốc độ cùng sức mạnh đều cực đại, rất khó đối phó."

"Nếu như bốn loại quỷ này tụ tập cùng một chỗ, thì chúng ta thật sự sẽ thất bại. May mà chúng đều sợ lửa đốt." Diêu Hướng Minh nhớ lại khung cảnh lũ quỷ cùng xông đến vừa rồi, đúng là chỉ nghĩ thôi cũng sợ. Bọn họ chỉ còn chống cự được vài giây, suýt chút nữa bị đánh tan tác.

Vu Tử Triết nhìn miệng vết thương trên tay mình, ngưng trọng nói: "Đây vẫn là tình huống chúng ta trực tiếp đối đầu, nếu bị đánh lén, dù là loại quỷ nào thì khả năng cao cũng có thể dễ dàng giết chết chúng ta."

Mọi người cũng lộ ra nụ cười khổ, sống sót ở nơi này, thật sự quá khó.

La Kỳ Tuyết thở dài, cúi đầu chuẩn bị kiểm tra lại thuốc trong hộp cứu thương, nhưng vừa cúi đầu, cô liền kì quái dừng lại.

"Làm sao thế?" Diêu Hướng Minh hỏi.

Cô ngẩng đầu ngập ngừng nói: "Các anh không nghe được tiếng kêu cứu sao?"

"Hả? Có tiếng gì đâu."

"Lắng tai xem! Càng lúc càng rõ rồi."

Diêu Hướng Minh ngậm miệng, im lặng nghe ngóng, đột nhiên từ phía tường bên cạnh truyền đến âm thanh thút thít của bé gái.

"Cứu cháu...cứu cháu với, ai tới cứu cháu với."

__________

Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi vì đăng muộn một chút!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro