Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Miêu Trùng.

• Edit + beta:

Zerdali

Sarah_Teno

Đăng trên watpad: Sarah_Teno

-----------------------***---------------------

"Có người đang kêu cứu mạng?" La Kỳ Tuyết nghi ngờ, vừa đi đến phía đông sát vách tường vừa nói: "Có lẽ là từ phòng kế bên truyền tới."

Diêu Hướng Minh nhanh chân kéo cô rời khỏi vách tường, mặt shota tràn đầy cảnh giác nói: "Trong phim kinh dị, mấy thứ như kêu cứu mạng đều không phải thứ gì tốt hết."

"Chính xác." Kiều Nguyên cũng nghiêng tai lắng nghe, sau cậu nói: "Nhưng nàng cứ tiếp tục kêu cứu như vậy, có khi cũng thu hút quái vật tới đây hay không?"

"Xong phim! Vậy làm sao bây giờ!?" Diêu Hướng Minh nóng lòng.

Nếu không xử lý "cái thứ" đang kêu cứu kia, con lệ quỷ tạm thời bị vây khốn trên lầu rất có thể sẽ xuống lầu. Đến lúc đó tình huống liền xong đời.

Tổ bốn người hung tàn, từ đầu đều không có ý định cứu loại "đối tượng kêu cứu" này, chỉ nghĩ đem hết thảy nguy hiểm bóp nát từ trong trứng nước.

"Ta đi trước xem tình huống." Vu Tử Triết mở then cửa.

Kiều Nguyên cũng không ngăn cản hắn, rốt cuộc năng lực của Vu Tử Triết trong bốn người bọn họ là mạnh nhất, hắn ra ngoài rất thích hợp.

"Lưu ý một chút, nếu ngươi bị ăn luôn chúng ta chỉ có thể lựa chọn từ bỏ ngươi.

Vu Tử Triết gật đầu, thận trọng mà mở cửa ra.

Hành lang như cũ đen nhánh, nhưng lại không an tĩnh.

Trừ bỏ tiếng kêu cứu, bọn họ còn nghe được mơ hồ tiếng tru của lệ quỷ, như cũ truyền từ căn phòng đóng chặt kế bên.

Vu Tử Triết lưu tâm mà dán sát tường, lặng yên không một tiếng động mà tới gần căn phòng kế bên. Đi đến cửa căn phòng, hắn uốn gối ngồi xổm xuống dưới, hướng bên trong nhìn lén.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, mượn ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng trắng. Cái bóng mờ nhạt, dường như là một bé gái, bị một đám lệ quỷ vây quanh. Cô bé cuộn tròn trong một góc tường sạt lở hình thành một góc tam giác, không gian rất hẹp, lệ quỷ bên ngoài có lẽ không vào được.

Vu Tử Triết xoay người trở về, miêu tả cảnh tượng đã thấy cho ba người còn lại.

Một con quỷ bị quỷ công kích? Có khi nào là NPC hay không. Nói không chừng là NPC giúp chúng ta tìm hiểu chân tướng vụ hỏa hoạn trong cô nhi viện? La Kỳ Tuyết suy đoán nói.

Vu Tử Triết trả lời: "Lệ quỷ bình thường đại khái có ba con. Muốn cứu cô bé kia ra không?"

"Cứu, nhưng cũng phải cẩn thận một chút, vạn nhất là bẫy rập thì sao?"

Trong phòng bốn người đều tìm được vũ khí, sau đó nhỏ giọng cùng nhau hướng về căn phòng cách vách. Căn phòng kế bên rất có thể là nhà kho, bên trong bày biện rất nhiều ngăn tủ, mà cô bé quỷ kêu cứu ở góc đầu tiên.

Trong nháy mắt ánh sáng đèn pin sáng lên liền hấp dẫn sự chú ý của ba con lệ quỷ. Âm thanh kêu cứu của cô bé càng thêm vội vàng, nhưng kì quái là, nhóm lệ quỷ chỉ liếc mắt nhìn đám người sống một cái liền quay lại, tiếp tục thử cách phá hủy địa phương ẩn thân của cô bé.

" Xem ra thật sự có thể là một NPC quan trọng?"

Diêu Hướng Minh nói, giơ lên cục gạch vừa mới tìm được, nhắm chuẩn đầu của một lệ quỷ, chọi qua.

Đã bị công kích, lệ quỷ nếu không chú ý bên này thì chúng chính là bia ngắm. Lệ quỷ bị công kích tru lên một tiếng né tránh, mở ra cái miệng đầy máu thịt lẫn lộn mà bay thẳng tới Diêu Hướng Minh.

Diêu Hướng Minh xém chút nữa bị mùi hương "thơm ngào ngạt" từ miệng con quỷ làm ngất xỉu, lập tức đem tấm ván gỗ thọc vào trong miệng nó. Tấm ván xuyên qua cái ót lệ quỷ, nó lập tức bất động.

Kiều Nguyên cùng Vu Tử Triết đối mặt hai con lệ quỷ khác. Chúng kêu la nhào lên đều bị dẫm lên mặt cùng đá bay chỗ khác.

Bị trêu chọc như vậy, hai con lệ quỷ cấp thấp cực kỳ phẫn nộ, giống tụi con nít ranh bị đau mà thét chói tai, lại lần nữa phóng lại phía bọn họ. Nhưng Kiều Nguyên cùng Vu Tử Triết lắc mình né tránh, chúng nó liền vồ không khí.

Cả đám đối phó tụi lệ quỷ yếu ớt này đã thành thói quen, hơn nữa trước khi đến đây bọn họ có thể làm một số nghề nghiệp đặc thù, tứ chi linh hoạt cùng giá trị vũ lực cao rất nhiều so với người bình thường.

Ba con tiểu quỷ không làm tổn thương được bọn họ, đều đã bị giải quyết hoàn toàn.

Cô quỷ nhỏ thấy bản thân được cứu liền từ kẽ hở chui ra, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, cảm kích nhìn mọi người nói:

"Cảm .... cảm ơn anh chị đã đến cứu em, em tên Tiểu Tư ạ."

Âm thanh của cô bé cực kỳ nhẹ, khi nói chuyện cả người co rúm lại, chính là một cô bé nhát gan dễ thẹn thùng. Cô bé mặc một bộ đầm trắng, trên người cũng không có dấu vết bị bỏng, , nhưng thân hình nửa trong suốt chứng minh cô bé này không phải người sống.

"Nhóc là ai?" Kiều Nguyên hoàn toàn không biểu hiện một chút thái độ quan tâm bé gái này một chút nào, cách nói chuyện giống như đang tra khảo phạm nhân.

Tiểu Tư bị dọa run lên, nhu nhược nói: "Em, em kêu là Tiểu Tư ạ."

Thân phận của nhóc, nhóc là cô nhi trong cô nhi viện này sao? Kiều Nguyên đều không có tự giác đã dọa đến cô bé, tiếp tục hỏi.

Tiểu Tư bị đối xử như vậy, liền rưng rưng muốn khóc, thân thể bé nhỏ run run không chịu nói nói chuyện.

Ba người còn lại liền dùng ánh mắt khiển trách mà nhìn Kiều Nguyên. Kiều Nguyên bị nhìn chằm chằm có chút chột dạ, nói:

"À, tôi không biết cách nói chuyện với trẻ con, mọi người tới, mọi người tới."

La Kỳ Tuyết lập tức tiến lên, nửa ngồi trước Tiểu Tư, ôn nhu nói:

"Bé con à, nín khóc nào, đừng để ý đến ông chú dữ dằn kia nhé. Nói cho chị nghe nè, em là thành viên trong cô nhi viện này sao?"

Kiều Nguyên nghe xong lời này, lập tức nhỏ giọng nói chuyện với Vu Tử Triết bên cạnh: "Ông chú? Tôi bộ nhìn giống một ông chú sao? Tôi cảm thấy bản thân chừng hai mươi thôi."

Vu Tử Triết nhìn cậu, gật gật đầu, cũng không phát biểu ý kiến.

Tiểu Tư nhìn La Kỳ Tuyết đang ôn hòa tươi cười, nức nở nói:

"Em, em là cô nhi trong này ạ"

"Vậy em có biết nguyên nhân hỏa hoạn không?" La Kỳ Tuyết hỏi.

Tiểu Tư lộ ra một chút biểu tình mờ mịt, nói: "Em... nhớ không rõ lắm, em ở chỗ này lâu lắm rồi, quên mất rất nhiều điều."

Bốn người vừa nghe, liền lộ ra ánh mắt thất vọng.

Tiểu Tư có lẽ sợ hãi bị vứt bỏ một lần nữa, lập tức bổ sung nói:

"Nhưng em cảm thấy bản thân đi xung quanh viện một chút nhất định có thể nhớ ra!"

La Kỳ Tuyết mỉm cười sờ đầu cô bé, sau đó quay sang hỏi ba người còn lại: " Làm sao bây giờ? Mang cô bé theo?"

Ba người còn lại trầm tư, mang theo một đứa con chồng trước không có sức chiến đấu áp lực sẽ lớn hơn nữa. Cô bé này thoạt nhìn có thể là NPC giúp đạt nhiệm vụ thông quan hoàn mỹ, mà cô nhi viện sinh tồn chỉ cần tinh lọc hai mươi lệ quỷ liền tính thông quan, cũng không có yêu cầu nhất định phải MVP.

Cô bé quỷ rưng rưng nước mắt mà nhìn mọi người, như đang chờ đợi phán quyết của thẩm phán.

Đương nhiên, cả bốn người không ai có tâm trạng đồng tình hoàn toàn, trừ bỏ một NPC cũng không gây gánh nặng tâm lý. Một NPC mà thôi, còn không phải một người sống, bọn họ yêu cầu ưu tiên an toàn bản thân.

Cuối cùng Kiều Nguyên nói: "Đem cô bé theo thử xem, vừa lúc tìm hiểu xem hoàn mỹ thông quan cùng thông quan bình thường có gì khác nhau. Hơn nữa, tấm card vừa nãy chưa nói thưởng phạt cụ thể, vạn nhất không thông quan hoàn mỹ sẽ có phạt thì sao?"

Trong lòng ba người cân nhắc một chút, gật đầu đồng ý.

"Em có thể đi theo bọn anh, bọn anh chị sẽ gắng hết sức bảo hộ em, nhưng hy vọng em không tự tìm đường chết, như vậy bọn anh sẽ không quan tâm em." Kiều Nguyên cúi đầu nói với Tiểu Tư đang run bần bật.

Tiểu Tư gật đầu, sau đó chạy tới phía sau La Kỳ Tuyết, người tỏ vẻ thiện ý duy nhất với cô bé.

La Kỳ Tuyết cười cười, nói với mọi người:

"Bây giờ chúng ta lục soát căn phòng này trước đi. Mọi người khát không, chúng ta nãy giờ còn chưa tìm kiếm nước và đồ ăn."

Cô vừa nói xong, Tiểu Tư nấp sau lưng nàng giơ tay lên, nói: "Em biết!"

Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cô bé, cô bé bị nhìn liền hoảng sợ, rút tay về nhỏ giọng nói: "Phòng này có, Phòng này là nhà kho, thức ăn cùng nước đều có, còn có rất nhiều vật khác."

Kiều Nguyên lập tức hỏi: "Có nhang hay không? Nhìn giống chiếc đũa, đồ vật bắt lửa có thể cháy thật lâu."

Tiểu Tư gật gật đầu: "Có, ở trên cái giá kia."

Theo cô bé chỉ dẫn, bọn Kiều Nguyên thực nhanh tìm được một ít bánh quy chưa quá date, mấy bình nước khoáng cùng một bó nhang kính Phật.

"Không tồi! Người bạn nhỏ!"

Hảo cảm của Diêu Hướng Minh đối với cô bé liền bay lên rất nhanh, vui vẻ cười nói với cô bé.

Tiểu Tư dường như cũng rất vui vẻ, cô bé an tĩnh ngồi một bên nhìn bốn người ăn bánh quy bổ sung thể lực, cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.

Bọn Kiều Nguyên bổ sung tốt thể lực, quyết định ở trong căn phòng này nghỉ ngơi mấy giờ. Bắt đầu từ lúc bọn họ đến địa phương này, vẫn luôn cảnh giác cao độ, giờ nghỉ ngơi tốt một chút mới không ảnh hưởng hành động sau đó của bọn họ.

Cả đám ngồi thành hình tròn, dễ canh gác, sau đó nhắm lại hai mắt mệt mỏi, bắt đầu giấc ngủ đầu tiên của bọn họ trong thế giới khủng bố này.

—---***------

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Nguyên: Tôi sao có thể là ông chú chứ!? Tôi nhiều nhất chỉ hai mươi tuổi thôi được không!?

Vu Tử Triết: Cậu không phải học sinh cấp ba sao?

Kiều Nguyên:???

Vu Tử Triết: Học sinh cấp ba thích cùng bạn học đi vệ sinh chung.

Kiều Nguyên: Vì cái gì còn quan tâm tới vấn đề này vậy!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro