Chương 3 Hải Âu Trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc tức giận, ta chỉ thấy lỗi lầm của người kia, cảm thấy chính mình chịu thiệt thòi mà quên đi sự tử tế dành cho nhau. Chơi bời tới quên cả trời, anh đang ở trong một cuộc vui thác loạn của người quen, càng là cái địa điểm hộp đêm nổi tiếng, đắm chìm trong vòng tay những vũ nữ thoát y không một mảnh vải trên người, bọn họ cứ uốn éo đeo bám trên cột nhảy, khiến người khác không thể rời mắt. Lâm Tử Duệ nhận được một tin nhắn đến từ vị thám tử tư anh thuê bám đuôi theo Khương Yến. Bề ngoài ra vẻ với toàn bộ mọi người anh đã từ bỏ không một chút lưu luyến trong lòng, nhưng thật tế càng làm thế càng không thể dễ dàng buông tay. Anh căn dặn vị thám tử tư kia, chỉ được phép cẩn thận ở xa bảo vệ trông chừng cô ấy, không được bén mảng đến gần phạm vi mười mét. Anh thừa biết thứ cô yêu nhất chính là tự do, nếu lại để cô một lần nữa biết mình dở cái trò lòng giam vô hình này, bệnh tình lại phát nặng thì không tốt.

Dừng lại đậu xe trước cửa sân ga mặt kệ bảo vệ liên tục ngăn cản anh vẫn không theo bất kỳ quy tắt nào, vội vàng chạy vào trong đẩy ngã cả người bình thường lướt ngang qua, liên tục quan sát đi tới đi lui trong vô vọng đến khi gặp vị thám tử mình thuê. Nghe tận miệng người đó nói Khương Yến đã lên tàu rời đi cách đây mười phút, Lâm Tử Duệ như phát điên vậy, anh không tin đây là sự thật hét thật to mặc kệ dòng người lướt ngang qua nhìn bản thân anh như một tên quái dị.

Có một người đột nhiên biến thành ngoại lệ của anh, đến và phá bỏ đi tất cả nguyên tắc, nhưng chẳng bao giờ dành ra một vị trí cho anh. Không kiệp nhìn cô lấy một lần, cả lời cất giữ trong tim cũng chưa thể nói thành câu. Suốt khoảng thời gian kia anh đều yêu cô.

"Không."

Lâm Tử Duệ lắc đầu, anh thậm chí đã yêu cô từ khoảng khắc cô tựa như thần nữ kéo lên bản nhạc vang vọng tới tận đáy lòng. Nó thậm chí tới bây giờ vẫn len lỏi trong người anh, moi móc từng ngỏ ngách trong trái tim cứng cắn khiến anh yêu cô đến không kiệp thở.

Chỉ là thứ tình cảm này quá mức cố chấp, bản năng chiếm hữu của anh quá cao. Cách anh thể hiện lại đi theo hướng hoàn toàn sai trái, lời anh nói ra khiến cô chỉ càng thêm phần chán ghét, không thể nào khắc ghi ngược lại tác dụng phụ là mang lại nỗi căm phẫn trong tâm trí người con gái có lòng tự tôn quá cao. Trách móc bản thân sợ hãi cô làm đều ngu ngốc, lo lắng tới mất ăn mất ngủ thần chết lại chực chờ không buông tha. Nên anh mới chọn cách đứng từ xa mà theo dõi, ông trời cứ thích bắt anh trả lại cả vốn lẫn lời trong chuyện này, người đàn ông vô ý hụt một chân biến cô trở thành con cá nhỏ lạc giữa chốn đại dương xanh sâu thẩm.

Bất lực đến tuyệt vọng, Lâm Tử Duệ đứng tại sân ga rất lâu, đôi mắt anh vô hồn cứ như thể vừa để mất đi một thứ vô cùng quý giá, chẳng biết tự khi nào anh đã trở thành kiệt tác của sự điên loạn. Sẽ rất lâu về sau anh mới "Không thể quên được" sẽ thay bằng "Rất nhớ thương nhưng không dám chạm vào."

Thành phố nhộn nhịp sầm uất kể từ phút giây này sẽ thiếu đi bóng hình em, mùa xuân rực rỡ bên ngoài không thể thỏa lấp, thây thế nổi cho thân ảnh năm đó không hề tặng cho anh một ánh mắt vẫn tỏa sáng như ngôi sao sáng trên sân khấu. Hay chỉ là cô gái mặc váy dài yểu điệu thước tha, mỗi ngày không có việc gì ngoài đứng lặng lẽ bên khung cửa sổ ngắm nhìn bầu trền trên cao.

Lâm Tử Duệ quỳ rạp xuống nền gạch của sân ga không hề sạch sẽ, anh cúi đầu chóng đôi bàn tay không hiểu chuyện này, dùng sức liên tục nện từng cú thật mạnh xuống đất, anh trách bản thân lúc có được cô bên cạnh lại không giữ được, bao nhiêu năm rồi vẫn vô dụng chẳng thể làm gì ra hồn. Trong lòng anh hiện tại là dằn vặt hối tiếc, vô thức từng giọt nước mắt tiếc nuối lẵng lặng rơi xuống, người đàn ông này dù mạnh mẽ tới khiến bao nhiêu, cũng chỉ kẻ hèn nhát giờ phút này vì chữ yêu mà muốn cầu xin cô quay đầu. Đau đớn trong lòng có lẽ khoảng khắc cô ấy quyết định rời đi, cả đời này đã xác định không bao giờ tha thứ cho anh không muốn ban tặng dù chỉ một ánh nhìn.

------

Khương Yến không thích nghịch điện thoại như giới trẻ hiện nay, cô đưa mắt ra ngắm cảnh biển ẩn hiện trải dài bên ngoài khung cửa sổ, làn sóng xanh thẩm cứ dập diều như nhiệp đập trong tim cô vẫn vô cùng chân thật. Vuốt ve thân hộp đựng đàn, bàn tay phải do quá trình cực lực tập luyện, kèm theo được anh trai đốc thúc đã bắt đầu gõ chữ được trên cái laptop xách tay cũ.

Nếu như gương mặt cô được ví như bức tranh sơn thủy, chỉ thích hợp mang lên treo tường rồi ngắm. Cô ghét chữ "Yến" trong tên mình, vì sao không phải là loài hải âu phóng khoáng tự do ngoài khơi kia? Tóm lại người ban cho cô cuộc sống cũng chả bao giờ quay đầu dạy cô cái chữ này có ý nghĩa thế nào. Khương Yến không phải là người sống nội tâm, chỉ là từ khi bị ràng buộc cô đã quên mất cách tiếp xúc. Hiện tại trong mắt cô không chưa được ai khác ngoài người anh trai thân thuộc, còn lại toàn bộ rất nhạt nhòa không thể thấy rõ hình dạng ra làm sao, âm thanh họ phát đối với cô rất ồn, chỉ khiến cô thấy phiền não hơn.

Cúi đầu áp mặt kề cạnh thân đàn tựa vào người anh trai, vô tình cô ngửi cái mùi hương trầm cao cấp vẫn bám vào hộp đựng theo từng ấy thời gian, bất giác hàng mày như mực chau lại. Đã đi lâu như vậy, cũng không thể xóa nhòa nhưng vết dơ đến từ nơi đó, căn biệt thự rộng lớn toàn là gỗ quý kia là thứ gây nên sự phẫn uất trong lòng cô, theo lời trêu đùa bỡn cợt của đám bạn vương bác đản được Lâm Tử Duệ mời tới nhà, với lý do cùng chiêm ngưỡng con chim hoàng yến anh ta mới bắt được về.

Bọn chúng chưng ta cái vẻ mặt thích thú, luôn khinh thường chực chờ anh ta chơi chán, muốn dùng bàn tay dơ bẩn chạm qua hàng trăm cô gái, chủ yếu làm những chuyện kinh khủng ấy lên da thịt sạch sẽ tươi mát như sứ thanh hoa của cô.

Lời nói ra cứ như nữa đùa nữa thật, nhạo báng dày vò từng chút một lấy nhân cách trong cô: "Sống ở đây sẽ bám theo mùi tiền, sau này bé con xinh đẹp có leo lên giường của ai vẫn sẽ để lại vết thơm!!"

Khương yến ôm miệng, từng cơn buồn nôn dâng trào cuộn tới cuộn lui trong bụng. Cô ghét cái nơi gọi là lầu son gác ngọc ấy, ghét luôn những nụ cười phóng túng trong đêm khuya lạnh lẽo. Khương Hoài bên cạnh đẩy cây đàn cello tránh ra một chút, khóe mắt anh ánh lên tia sợ hãi rồi hạ xuống biến thành sự quan tâm dịu dàng, Khương Yến lắc đầu cô hiểu nỗi lòng của anh là quan tâm tới cái gì, cô trấn an bản thân xong cũng trấn an anh trai bên cạnh: "Không sao rồi, rời khỏi nơi đáng kinh tởm kia, tên đó sẽ mãi không tìm thấy mình!!"

Cứ như viên đá cuội vỡ tan đến vô hồn, đôi mắt hoa đào long lanh đột nhiên mất đi ánh sáng chìm nghỉm vào khoảng tối vô tận. Đứa nhỏ bên cạnh này được chính tay anh nuôi lớn, từ nhỏ đã có thiên phú về chơi đàn, học một lần liền hiểu nghe xong đã có thể bắt chước đến giống hệt. Năm mười năm tuổi anh vừa trở thành bác sĩ thực tập bước vào khoa nội trú, nó ở nhà lén lút ghi danh vào trường nghệ thuật giấu cả anh. Tâm tư đứa trẻ từ vươn cao trên bầu trời, hóa gợn mây trắng thả mình đợi gió đưa đi, bây giờ thu người biến thành một con ốc sên, nhạt nhòa cao lãnh bò mãi không để ý tới ai.

Biết rõ người nuôi lớn mình sẽ không cam tâm, biết rõ Khương Hoài sẽ hy vọng cô bước chân vào một nơi an toàn hơn là trên sân khấu, dưới ánh đèn sáng rực kia. Cô cố chấp, cãi một trận với anh trai rất lớn, cái tuổi thiếu niên đó bất chấp đến khờ dại bỏ nhà ra đi. Cuối cùng chỉ đổi lấy mấy lần vinh quang trên potter mệnh danh Hoàng Yến ra, chỉ còn lại là niềm đau khổ từng giờ từng khắc cứ lấy linh hồn không thể thoát ra.

Bác sĩ tâm lý đã nói rất rõ với anh, Khương Yến hiện tại chỉ là một cái vỏ rổng, toàn bộ trái tim và linh hồn đã sống trong thế giới chấp vá những mảnh gai nhọn của hoa hồng từ lâu, cô chìm đắm trong đó rồi không muốn đi ra ngoài thêm nữa. Bên tai cô là tiếng đàn, trong lòng cô là sự cố chấp, cô xem mọi thứ xung quanh đều trở thành hư vô. Cứ đan xen giữa thực tại và mộng tưởng, muốn cất lên tiếng hát trong trẻo, vẫy vùng cất đôi cánh bay đi thật xa khỏi nơi tâm tối u uất này. Muôn vàn mơ ước vượt ngưỡng tất cả trở thành nghệ sĩ kéo đàn cello bất kỳ ai cũng ngước mắt chưa kiệp làm được, nó chỉ như tro tàn hóa thành những cơn sóng dâng cao cuốn theo cơ thể mục nát, hòa vào thủy triều rồi chìm xuống đại dương không thấy đáy biến hóa ra một bức tranh tự do xanh thẩm.

Anh không thể có được gia đình hạnh phúc, mỗi lần đi nhà thờ anh đều muốn dùng hết may mắn của đời mình đánh đổi, cầu nguyện cho đứa em nhỏ hãy được vòng tay ấm áp của Chúa trên cao dẫn lối, hy vọng người hãy dịu dàng an ủi lấy linh hồn chịu đầy mặc cảm tổn thương mỏng manh dễ vỡ kia. Anh lấy ra bịch khăn giấy nằm bênh cạnh, Khương Yến đưa cánh tay mảnh mai trắng ngần có một vết thương lớn ra nhận, cô nhắm nghiền đôi mắt ngửa đầu lên nhìn trần xe.

Cô thả lỏng đi cơ thể vài phần, đôi môi mím chặt nói ra những lời nhã nhặn, đau tới tận tim gan: "Anh yên tâm, em chỉ là một con búp bê hữu danh vô thực nằm trong nhà, anh ta sẽ không để em có thai đâu!!"

Khương Yến hỏi anh có mang theo nước hoa không, Khương Hoài gật đầu đứng lên lục tìm trong hành lý lấy ra ra cho cô một chai nhỏ hiệu Roja. Cô nhận chậm rãi nhướng mày nhận lấy, trầm ngâm mất mấy giây cô bắt đầu liên tục ấn xịt tới nổi gần như là đã tắm cho hộp đựng cây đàn cello quý báo. Trên xe những hành khách khó chịu tới cất lên những tiếng mắng khẽ, những cánh cửa sổ phía sau liên tục được mở ra thoáng bớt đi mùi.

Có một bà mẹ ngồi hàng ghế bên cạnh, không chịu được nữa tiến lại nói chuyện với Khương Hoài, yêu cầu kẻ không biết thức thời xem thường đám đông kia dừng lại đôi bàn tay không hiểu chuyện. Anh trai thì liên tục cuối đầu xin lỗi không ngừng, Khương Yến chìm trong loạt sut nghĩ thứ này quá nặng mùi, cô không thể chịu nổi cần tẩy rữa cho nó sạch sẽ. Người mẹ đó đứng lặng im lời nói ra bắt đầu không thuận tai, càng lúc càng chua ngoa thậm chí còn muốn chồm người vào trong tác động vật lý cho cái kẻ dám khinh thường người khác kia một trận.

Giọng nói chị ta khinh khỉnh bao nhiêu bất bình đều được cất ra thành lời: "Đẹp nhưng bị điếc sao? Cô nghỉ cái gương mặt tựa thiên thần đó có thể giúp cô được thế giới ưu ái hơn muốn làm gì thì làm à?"

Khương Hoài lo cho em gái, anh không dám chen vào thế giới riêng của cô, chỉ biết nói lời xin lỗi rồi cản lại tay chân người phụ nữ kia. Sau một lúc Khương Yến đột nhiên dừng tay lại, không đóng nấp nước hoa cẩn thận đưa ra giữa không trung ý chỉ là trả lại cho anh trai. Không phải cô nhận thấy bầu không khí nghiêm trọng, hay mùi hương đã được che phũ thứ cô nhớ tới chính là xịt quá nhiều sẽ khiến ẩm lấy gỗ bên trong, không hề tốt cho thân đàn, từ đầu tới cuối cô chưa từng cho người phụ nữ đang bất bình kia lấy một ánh nhìn. Vẫn cứ cao ngạo như vậy, ung dung nhã nhặn dùng khăn giấy lau sơ qua hộp đựng rồi ngả đầu nhìn ra khung cửa sổ bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro