Chương 4: Khóc trong lòng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâu Hoan ngây ngốc nhìn theo hướng cánh tay hắn, thứ hắn chỉ là thi thể mỹ nhân nằm trong vũng máu...

Bị dọa đến hồn bay phách lạc bây giờ nhìn thấy cảnh tượng ấy lâu Hoan mới nhớ đến nơi này còn có một cổ thi thể, vị mỹ nhân kia đã chết từ khi nào...

Gương mặt của Lâu Hoan vốn mới tốt đẹp lên được chút lúc này lại trắng bệch, bởi vì sợ hãi mà cơ thể phát run

Cô sợ người chết, càng sợ hoàng đế có ý muốn giết cô, khi không hắn chỉ thi thể kia làm gì chắc chắn là cảnh cáo!

Vĩnh U đế cảm giác được cô đang run, ý cười trên môi càng sâu, hắn không biết cô đang suy nghĩ lung tung

" Ngươi sợ cái gì "

" Người cũng chết rồi, sẽ không đột nhiên bật đến bóp cổ ngươi giống trẫm đâu "

Lâu Hoan nghe được lời này của hắn thì mặt mày tái mét, run càng lợi hại hơn, Vĩnh U đế thấy vậy hơi cau mày

Trẫm không phải là an ủi nàng ta hay sao, run cái gì mà run!

Hắn cảm nhận được da thịt dưới lòng bàn tay trở nên lạnh lẽo không hiểu sao lại có chút bực bội, sắc mặt lạnh lùng

" Trẫm ở đây ngươi sợ cái gì "

" Có chết cũng là trẫm chết trước, không đến lượt ngươi đâu "

Hắn nói những lời này là có ý an ủi Lâu Hoan, nhưng hình như bị phản tác dụng, người hắn muốn dỗ nghe được mấy lời hắn nói bị dọa sắp khóc

" Chậc! "

Vĩnh U đế thả cái gáy của cô ra, vòng tay ôm lấy bả vai Lâu Hoan kéo vào lòng, nén xuống âm thanh nhẹ nhàng nhất có thể

" Đừng sợ "

" Trẫm không giết ngươi "

Lâu Hoan không kịp phản ứng bị hắn ôm vào lòng, gương mặt chôn vùi trong lòng ngực hắn, bàn tay to lớn cố gắng dịu dàng hết mức có thể vỗ vỗ lưng cô

Động tác của hắn có chút cứng đờ không tự nhiên, cũng không thật sự rất dịu dàng, nhưng không hiểu vì sao lại khiến Lâu Hoan cảm thấy ấm áp

Nghĩ đến bản thân không phụ không mẫu, không nhà không cửa, không nơi nương tựa, sống chui rúc cực khổ, cuối cùng còn bị đem đi tặng cho người ta

Bao lâu nay không có một ai thương xót, lúc này đột nhiên nhận được sự an ủi bao uất ức trong lòng Lâu Hoan chợt bùng nổ khó thể khống chế

" Hức, oaaa.... "

Cô mếu máo tủi thân co người nằm trong lòng hắn khóc nức nở

Vĩnh U đế lần đầu tiên trong đời cảm thấy có chút luống cuống, hắn tự nhận bản thân đối với nữ nhân trong lòng khoan dung độ lượng nhất từ trước đến nay

Hắn chưa bao giờ nói lời an ủi người khác, càng sẽ không ôm người khác dỗ dành

Vậy mà nữ nhân trong lòng này lại chẳng biết tốt xấu, còn khóc to lên nữa chứ!

Đáng chết!

Vĩnh U đế thần sắc lạnh lùng thầm mắng một tiếng, buông cây roi trên tay xuống giơ tay ra hiệu, ám vệ liền xuất hiện đem thi thể mang đi

Hắn vòng tay đem Lâu Hoan ôm lấy chậm rãi đứng dậy, cánh tay cứng rắn của hắn đỡ dưới mông nhỏ của cô, tay còn lại vẫn để trên lưng cô

Lâu Hoan kinh ngạc bàn tay nhỏ chống đỡ trên vai hắn, bởi vì không dám nhìn hắn mà cúi đầu nước mắt vẫn còn động trên má, gương mặt đỏ gần sát ở bên tai hắn

Hắn ôm nàng đi thẳng vào bên trong nội điện, bên trong so với ở ngoài càng thêm tráng lệ...

Trưng bày không biết bao nhiêu vật phẩm quý giá xa xỉ, dạ minh châu cùng với ánh nến làm đèn, màn lụa mỏng màu đỏ kết hợp với tua rua làm bằng ngọc đỏ và trắng xen kẽ

Sau màn che là bức bình phong lớn bên trên là một bức tranh rồng phượng sinh động, phía sau bình phong là chiếc giường tròn thật lớn

Bốn mảnh màn che mỏng màu đỏ rũ xuống chạm đến tận mặt đất vẫn còn dư lại không ít, bao phủ lấy chiếc giường, hai bức màn phủ xuống, hai bức màn được vén ra

Ở trên cao vòng tròn cố định màn che chỉ nhỏ hơn chiếc giường một chút, bên ngoài còn phủ lên một màn dây bây ngọc trắng và đỏ, được treo thành nhiều tầng hình vòng cung, mỗi điểm kết thúc có một sợi dây rũ xuống điểm cuối là một viên ngọc đỏ

Bức màn được vén lên phần viền được đính thêm tua rua, mỗi sợi tua rua dài chỉ khoảng hai đốt ngón tay gắn một viên ngọc đỏ

Ở một góc không xa đặt một tháp đèn hoa sen làm bằng vàng ròng... thực quý giá cũng rất xa hoa....

Lâu Hoan được ôm trên tay hắn nhìn cảnh tượng hoa lệ này mà hoa cả mắt, đến khi được đặt xuống giường bàn tay vô thức chạm đến đệm lông mềm mại phía dưới cô mới tỉnh ra

" Không khóc nữa? "

Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, Lâu Hoan ngẩn mặt lên vẫn còn hơi mơ hồ ngây ngốc chớp mắt nhìn hắn

Lúc này cô nhìn thấy rõ vị đế vương mặc một bộ y phục màu đen pha đỏ sẫm, bên trên thêu ám văn hình rồng

Vạt áo mở rộng liều lĩnh tùy tiện, y phục tối màu mặc trên người hắn mang đến một loại cảm giác tà mị thần bí, một đầu tóc đen tùy ý buộc lên tóc dài lả lơi trên vai hắn, nhưng nó không làm giảm mất mỹ cảm ngược lại tăng thêm mấy phần mị hoặc

Là nam nhân lại đẹp như yêu ma nhưng hắn mang một thân bá khí uy nghi làm người ta không dám coi khinh, càng không có dũng khí đi xâm phạm mỹ mạo của hắn

Mà mỹ nam vốn đẹp không tì vết trên vạt áo đang mở rộng lại ẩm ướt một mảnh... tất cả đều là nước mắt của cô...

Lâu Hoan trong lòng thầm than, cô xong đời rồi, vậy mà lại dám đem nước mắt nước mũi dính lên người bạo quân!

Hắn giết cô mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro