Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Vu oan.

"Roch nói là ngươi đã xúi giục Carlos đi vào rừng Tasha, chuyện này có phải sự thật không." Thanh âm thâm trầm khó đoán của Công Tước vang vọng khắp thư phòng, mang theo uy nghiêm của người bề trên, đôi mắt nhìn về phía Cách Ngôn.

Đoàn trưởng Roch ngạc nhiên nhìn về phía Công Tước, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ngài Công Tước không có nhìn hắn, đành phải đè xuống nghi hoặc trong lòng.

Cách Ngôn cũng kinh ngạc không kém đoàn trưởng Roch, lời này không khỏi quá trắng trợn, nếu ngay từ đầu đã muốn hỏi tội bọn họ, thì vừa nãy cũng không cần phải bảo bọn họ đi ra ngoài, nghĩ như vậy, tốc độ phản bác của cậu cũng không chậm, học theo đoàn trưởng Roch, cậu liền bụp một cái quỳ trên mặt đất, đầu gối đau đến mức Cách Ngôn nhỏ bé ở trong lòng lăn lộn gào thét, trên mặt lại lộ ra biểu tình sợ hãi.

"Thưa ngài, điều ấy đương nhiên không phải là sự thật, ta không có xúi giục thiếu gia Carlos, lúc trước rõ ràng đã điều tra ra, là có người trong binh đoàn lỡ miệng nói ra, người cũng đã bắt được, đoàn trưởng Roch còn ngay tại lúc đó xử quyết bọn họ, Rex cũng có thể làm chứng."

Chuyện liên quan đến tính mạng, Cách Ngôn một chút cũng không dám qua loa, kỹ thuật diễn xuất diễn đến mức hoàn hảo.

"Ngài Công Tước, hắn nói dối, hắn và Rex vốn dĩ chính là đồng bọn." Đoàn trưởng Roch lập tức lớn tiếng biện minh, còn âm thầm trừng mắt nhìn Cách Ngôn một cái.

Cách Ngôn sợ hãi đến run rẩy cả người, nghểnh cổ lên vẻ mặt không phục: "Ta không có nói dối, nếu Rex không thể làm chứng, thì còn có những thành viên khác, đoàn trưởng ngươi không thể vì bảo vệ chính mình mà đổ hết trách nhiệm lên đầu những người vô tội như chúng ta được, ngài Công Tước anh minh thần võ như vậy, ta tin ngài ấy nhất định sẽ đoán được ai mới là người nói dối."

Đoàn trưởng Roch hô hấp trở nên nặng nề, thoáng nhìn sắc mặt âm trầm khó đoán của Công Tước, lập tức hung tợn trừng mắt nói: "Trách nhiệm của ta thì ta sẽ tự mình gánh chịu, nhưng mà Carlos không thể chết không rõ ràng như vậy được, những lời mà ngươi nói trừ hai người các ngươi ra chả ai biết đâu là thật đâu là giả được, thì nói gì đến những người khác, những kẻ đó vì sợ bị giáng tội liền từ lúc ở thành Sage đã tuyên bố rời khỏi binh đoàn Sói Đen, bọn họ đều là những tên đào ngũ, sớm hay muộn đều sẽ bị xử tội."

"Ta còn tự hỏi tại sao lúc trước ngươi cảnh cáo chúng ta không được nói bậy nói bạ, hóa ra là ngươi muốn vu oan cho chúng ta, muốn đem cái chết của thiếu gia Carlos đổ hết lên người chúng ta, đoàn trưởng Roch, thật uổng phí trước giờ ta luôn thực sự kính trọng ngươi, không nghĩ tới ngươi lại là loại người này." Cách Ngôn không một chút sợ hãi đối đáp lại hắn.

"Đoàn trưởng Roch, ta cũng không nghĩ tới ngươi lại là loại người này, cha của ta từng cổ vũ ta tham gia binh đoàn Sói Đen, cũng từng khen ngợi ngươi rất nhiều, đây cũng chính là nguyên nhân chính mà ta muốn gia nhập binh đoàn Sói Đen." Rex cũng đứng ra.

"Các ngươi...." Đoàn trưởng Roch kinh ngạc chỉ vào bọn họ.

"Đủ rồi!" Công Tước lạnh giọng đánh gãy lời nói của hắn.

Đoàn trưởng Roch trong lòng giật mình, đối mặt với ánh mắt thâm trầm tràn ngập tức giận, cả người giống như bị hất một chậu nước lạnh, cả trái tim của hắn cũng bị đông cứng, hắn cho rằng Công Tước sẽ tin tưởng hắn, chính là hiện tại hắn cũng không có chắc chắn.

Ngữ khí lạnh lùng của ngài Công Tước làm đoàn trưởng Roch không dám nói gì, Cách Ngôn đạt được mục đích cũng im lặng, nỗ lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân, cậu hiện tại đã không còn lo lắng gì nữa, Rex là hung thủ thực sự còn chưa có lo lắng thì cậu lo lắng làm cái gì.

"Roch, ta thực sự thất vọng về ngươi, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn muốn đem trách nhiệm của mình đổ lên đầu người khác, ngươi thực sự cho rằng ta cái gì cũng không biết sao?" Công Tước mặt vô cảm nhìn chằm chằm đoàn trưởng Roch, Carlos là đứa con trai mà hắn yêu thương nhất là sự thật, nhưng lại là người chết, hắn ngoại trừ đau lòng thì cũng không còn cách nào khác, có làm gì đi chăng nữa, Carlos cũng không thể sống lại được, bởi vậy hắn cũng không muốn vì chuyện này mà mất đi một thuộc hạ đắc lực, huống chi Roch là Kiếm Sư cấp chín, sớm hay muộn thì cũng sẽ trở thành Đại Kiếm Sư, về sau có thể giúp hắn làm nhiều việc hơn nữa.

Công Tước vốn dĩ chỉ muốn tước chức vị đoàn trưởng của hắn một thời gian, để hắn lánh đi một thời gian, điều này ít nhiều cũng sẽ làm yên lòng vợ hắn, chờ ảnh hưởng từ cái chết của Carlos phai mờ đi thì lại tìm một cơ hội khác để trọng dụng hắn một lần nữa, nhưng mà người tính không bằng trời tính, đoàn trưởng Roch vì trốn tránh trách nhiệm mà đẩy hết mọi chuyện lên đầu Cách Ngôn và Rex, điều này làm cho Công Tước cảm thấy cực kỳ thất vọng, nếu không phải hắn đã biết trước chuyện gì đã xảy ra, chỉ sợ hắn bây giờ cũng đã bị lừa.

Đoàn trưởng Roch sợ đến mức lui lại một bước, ngài Công Tước làm sao có thể biết được?

Công Tước liếc mắt một cái liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, hừ lạnh một tiếng, thanh âm tức giận: "Bọn Colin đã sớm nói cho ta biết, ngươi còn muốn nói dối ta nữa sao?"

"Roch biết sai rồi, ngài Công Tước cầu xin ngài thương tình ta đã từng vì ngài mà không mặc sống chết, về sau Roch không dám tại phạm." Đoàn trưởng Roch kinh hoảng quỳ gối ở trên mặt đất, cúi đầu thật thấp, hoảng hốt tột độ.

"Nếu không phải nghĩ đến sự trung thành và tận tâm của ngươi, ta đã sớm giết ngươi rồi." Công Tước nhìn hắn đầy tiếc hận, tên này quả thật sắt không mài thành kiếm được.

Lúc sau, Rex và Cách Ngôn bị Công Tước giữ lại dò hỏi một vài việc, hắn so với đoàn trưởng Roch hỏi càng tỉ mỉ hơn cùng thâm sâu hơn, nhưng mấy vấn đề đó Rex đều đã suy xét đến, hai người trả lời lưu loát như mây trôi nước chảy, hơn nữa có sự phụ họa của đám người Colin, Công Tước cuối cùng cũng không còn hoài nghi bọn họ.

Sau khi rời khỏi gia tộc Strecht, Cách Ngôn liền thở ra một hơi, ánh mắt của vị Công Tước kia thật là thâm trầm dường như có thể nhìn xuyên thấu mọi vấn đề, cậu không dám cùng những nhân vật như vậy đối diện quá lâu.

"Ngươi có phải đã sớm biết chuyện của Colin?" Cách Ngôn nhìn về phía Rex vẫn rất bình tĩnh, nghĩ đến lời nói trước đó của hắn, lập tức liền có suy đoán.

Rex không ngoài ý muốn gật đầu, "Thành viên trái lệnh đoàn trưởng bỏ đi sẽ bị xử tội giống với đào binh, Colin nếu như không muốn bị xử phạt thì nhất định phải tố cáo với Công Tước trước Roch."

"Chỉ bằng suy luận như vậy thôi sao. Nhỡ Colin không thông minh như vậy thì sao?" Cách Ngôn suy nghĩ một chút cảm thấy nguy cơ rất cao.

"Ta sẽ không bao giờ làm việc gì mà không chắc chắn."

Cách Ngôn trong một giây liền hiểu rõ, trong nháy mắt lại trợn trừng mắt, dường như nhìn thấy quỷ mà nhìn chằm chằm vào hắn, cậu phát hiện mỗi khi Rex xử lý một việc thì đều luôn nghĩ rất xa lại toàn diện, những việc mà cậu sẽ chẳng bao giờ từng nghĩ tới, hắn thì ngay cả biện pháp để giải quyết đều đã nghĩ xong xuôi toàn diện rồi, nói không chừng bọn Colin dời đi cũng là do hắn sắp đặt, thật là đáng sợ, may mắn lúc trước cậu chọn đi theo hắn, bằng không một ngày nào đó cậu đến chết rồi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.

Hai người ngồi xe ngựa rời khỏi gia tộc Strecht, tới một con đường náo nhiệt thì mới xuống xe.

Đứng ở trên đường cái xe ngựa đi lại như nêm cối, Cách Ngôn đột nhiên cảm thấy mờ mịt, cậu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng, theo bản năm nắm lấy cánh tay của Rex đang chuẩn bị rời đi, "Chờ một chút."

Rex quay đầu lại, ánh mắt nồng đậm tính xâm lược nhìn một lúc lâu vào bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình.

Cách Ngôn bị nhìn đến ngượng theo bản năng liền buông tay hắn ra, xấu hổ cười cười.

"Còn có chuyện gì?" Ánh mắt Rex dịu xuống bình tĩnh hỏi.

"Ngươi muốn đi đâu?" Cách Ngôn vội vàng hỏi.

"Trở về."

Cách Ngôn lộ ra biểu tình khóc tang, "Ta ở đâu bây giờ?"

Rex dừng lại, nhớ tới bên trong người này đã thay đổi linh hồn, chỉ sợ nhà của Jimmy ở đâu cũng không biết, mày kiếm không khỏi nhăn lại, hắn cũng không biết rõ lắm về gia đình của Jimmy, hắn có gặp qua Jimmy một hai lần thông qua Carlos ở thị trấn Treece, nhưng lại chưa từng để trong lòng, nhìn đến ánh mắt chờ mong của Cách Ngôn, đột nhiên hắn không thể nào nói ra cách mà hắn đang nghĩ.

Cuối cùng hắn cũng không thể bảo Cách Ngôn đi theo hắn trở về, nhưng mà cũng không thể đuổi cậu về nhà của Jimmy, chỉ sợ chưa được một lúc đã lộ tẩy, nếu việc này truyền đến tai của Công Tước, hắn sẽ cho rằng Cách Ngôn mất trí nhớ, như vậy những lời nói trước đây đều không có giá trị, một người bị mất trí nhớ thì làm sao có thể kể lại chuyện trước đây được, cuối cùng sau khi thảo luận thì bọn họ nhất trí để Cách Ngôn sẽ ở lại quán rượu hoặc là nhà trọ.

Cách Ngôn cái gì cũng không biết, trên người cũng không có tiền, Rex chỉ có thể trở thành cha mẹ của cậu mà đi tìm nơi ở tạm thời cho cậu.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro