Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Chàng thanh niên Il.

Trung tâm thành phố chính là nơi náo nhiệt nhất ở thủ đô St.Langer, đặc biệt là khu Sống Động ( trong bản dịch thô ghi là náo nhiệt tui cũng không biết nên viết lại thành gì nữa), nơi đó đường phố cực kỳ rộng rãi, có thể để cho mười cái xe ngựa cùng lúc đi song song mà không hề cảm thấy chật chội, hai bên là nhà lầu cao tầng xây san sát nhau, với đủ loại kiểu dáng kiến trúc độc đáo cực kỳ thu hút, quy mô của thành Sage ở vùng ven căn bản là không cùng một đẳng cấp với nơi này, Cách Ngôn lần đầu tiên chân chính nhìn thấy trình độ phồn hoa của thế giới này cảm thấy thật hoa mắt.

Trên đường có rất nhiều người đi lại, khi mới tới đây bọn họ cưỡi Griffin bay trên không phóng vụt qua, từ trên nhìn xuống chỉ thấy những chấm đen chằng chịt, căn bản không cảm nhận được sự phồn hoa của thủ đô.

"Chúng ta không phải đi tìm nơi ở tạm sao?" Cách Ngôn một đường đi theo Rex, phát hiện đã đi ngang qua rất nhiều quán ăn, nhưng mà Rex đều không có dừng lại, rốt cuộc không nhịn được nữa liền mở miệng hỏi, cậu đối với nơi ở thật ra cũng không có kén chọn cho lắm, chỉ cần có cái giường thoải mái và đồ ăn ngon là được.

Rex lên tiếng, "Không được ở nơi này."

Cách Ngôn đang muốn hỏi vì sao, thì phía trước đột nhiên truyền đến một loạt tiếng hô hào, dường như đã xảy ra chuyện gì, lập tức liền có một đám người tụ tập vây xem, đường phố rộng lớn lập tức bị chiếm lấy hai phần ba, cho dù người không có hứng thú lắm đi qua thì cũng theo bản năng mà nhìn qua một cái.

Hai người vừa lúc đi qua, Cách Ngôn nhìn thấy nơi bị vây xem là một quán ăn, mấy người thoạt nhìn giống bồi bàn đang vây quanh một người thanh niên tóc vàng mắt xanh, lời nói mang theo tính nhục mạ, khiến cho người nghe cảm thấy không được thoải mái, nhưng là từ trong lời nói của bọn họ có thể đại khá nghe được toàn bộ câu chuyện.

Hóa ra người thanh niên này ăn cơm ở chỗ này, ăn xong lại không có tiền để trả, nghe nói còn muốn đi, kết quả bị một tên bồi bàn tinh mắt nhìn thấy bắt lại, người thanh niên nói túi tiền của hắn bị người khác ăn trộm, không phải không có tiền để trả, lúc ấy hắn cũng không phải muốn chạy trốn, mà hắn muốn đuổi theo tên trộm đã ăn cắp túi tiền của hắn, kết quả lại bị bồi bàn chặn lại, làm cho hắn không đuổi kịp tên trộm kia, tên ăn trộm kia liền trốn mất dạng rồi, người thanh niên cho rằng đó là lỗi của bọn họ, liền cãi nhau với bọn họ.

Bồi bàn của quán cơm cho rằng hắn là đang kiếm cớ, căn bản không có tên trộm nào hết, bởi vì không có tiền, vì muốn ăn quỵt nên mới cố ý nói như thế.

Hai bên ai cũng tự cho mình là đúng, ông chủ của quán cơm rõ ràng là đứng về phía bồi bàn nhà mình, không chỉ không khuyên can, ngược lại còn cãi nhau với người thanh niên, cãi nhau cực kỳ ồn ào, một tên bồi bàn liền đẩy người thanh niên kia, hai bên sắp lao vào đánh nhau rồi.

"Ta cảm thấy người thanh niên kia không có nói dối, bề ngoài của hắn thoạt nhìn không giống loại người này." Cách Ngôn nhìn thấy đôi mắt của người thanh niên, đó là một đôi mắt ngây thơ của người chưa từng trải sự đời, quan trọng nhất là khí chất của người thanh niên kia giống như ánh mặt trời vậy, thoạt nhìn trông rất chính trực, không giống Rex, lạnh như băng vừa nhìn liền biết đây không phải người tốt.

"Liên quan gì đến ngươi." Khuôn mặt Rex thờ ơ đến vô tình, nhìn trông càng không giống người tốt, nhàn nhạt liếc mắt một cái, xoay người liền muốn đi.

"Từ từ." Cách Ngôn giữ chặt lấy tay áo của hắn, thời điểm Rex nhìn qua liền lập tức nói: "Dù sao chúng ta cũng không vội, ở lại xem một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu, chẳng lẽ ngươi không muốn biết rốt cuộc là ai đang nói dối sao?"

Lý do này có hơi gượng ép, bởi vì chính cậu còn nhìn ra được người thanh niên kia hơn một nửa lời nói đều là thật, Rex làm sao lại không nhìn ra được.

Chỉ là không đợi Rex trả lời, người thanh niên đã lao vào đánh nhau với người của quán cơm, người ra tay trước chính là tên bồi bàn đã đẩy người thanh niên lúc nãy, một đám người vây đánh một người, người xung quanh vây xem sợ bị vạ lây, liền chen chúc lùi về phía sau, thế nhưng không có một ai muốn tiến lên can ngăn.

Cách Ngôn đang cùng Rex nói chuyện, không kịp lui lại liền bị đám người xô đẩy, vừa vặn nhào vào lòng Rex, cái mũi yếu ớt đập vào lồng ngực rắn chắc của hắn, lập tức liền đỏ lên, đôi mắt hồng lên như muốn khóc, xương cốt tên này làm bằng đá à? Sao lại cứng như vậy.

Rex cúi đầu liền nhìn thấy một quả đầu bông xù, giật mình, dường như quên mất phải đẩy cậu ra.

Lúc này, có một vật nặng nào đó rơi xuống bên chân bọn họ vang lên bịch một tiếng, sau đó một tiếng hô đau liền vang lên.

Cách Ngôn che lại mũi liền cúi đầu nhìn người thành niên bị đẩy đến đây, người thanh niên quả nhiên không có khả năng đánh lại số đông, nhưng cũng không bị đánh quá thảm, bởi vì hắn ngay lập tức mạnh mẽ nhảy dựng lên, biểu tình cực kỳ tức giận.

"Các ngươi ỷ đông hiếp yếu, ta đã biết, tên trộm tiền của ta không chừng là cùng một ruộc với các ngươi, nếu không tại sao một quán cơm to như thế này liền xuất hiện một tên trộm, tên bồi bàn kia tại sao lại 'đúng lúc' như vậy ngăn ta lại, ta nghĩ hắn ngay từ đầu đã luôn chú ý tới ta, bằng không làm sao có thể trùng hợp như vậy." Người thanh niên tức giận đến mức nói không lên lời, dường như trí khôn của hắn chỉ vừa mới online, những lời này của hắn thế nhưng lại rất hợp lý.

Ông chủ quán cơm xấu hổ, thẹn quá thành giận: "Đã ăn quỵt rồi lại còn dám nói xấu chúng ta, lão hổ không phát uy thì ngươi liền cho ta là con mèo bệnh đúng không, đánh hắn thật mạnh cho ta."

Ba tên bồi bàn lập tức xông tới người thanh niên.

Người thanh niên theo bản năng liền trốn ra đằng sau Cách Ngôn và Rex.

Hai người: "...."

"Kẻ nào đây, sao ngươi dám xen vào việc của bọn ta, tránh ra, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí." Một tên bồi bàn kiêu ngạo hướng Cách Ngôn và Rex hô lớn.

Rex vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nghe đến như vậy, hắn đột nhiên nhìn tên bồi bàn, ánh mắt lạnh như băng làm kẻ khác như bị đông lạnh, "Thủ đô St.Langer không cho phép đánh nhau ở trên đường, người nào là kẻ khơi mào ra trước hay ra tay đánh người trước đều là những người coi thường pháp luật của đế quốc."

Tên bồi bàn vốn dĩ bị hắn nhìn đến mức ngọn lửa kiêu ngạo trong lòng tắt ngúm, nghe được lời hắn nói, lại càng thêm hoảng hốt, ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng tới ông chủ quán cơm.

Ông chủ quán cơm cũng do dự, coi thường pháp luật của đế quốc, tội này không hề nhẹ, hắn chỉ là một ông chủ của một quán cơm nhỏ, sau lưng không có ai chống đỡ, hơn nữa người đàn ông này nhìn trông rất khí thế, trang phục hắn đang mặc cũng không giống với đồ của thường dân, phỏng chửng không phải là người thường, lập tức liền muốn lùi bước.

"Ngài không được phép nói bậy nói bạ như vậy, chúng ta đều là công dân tốt của đế quốc, làm sao có thể làm ra cái việc hoang đường như coi rẻ pháp luật của đế quốc được, chỉ là tên nhóc này ăn cơm lại không trả tiền, quán cơm của ta cũng không phải nơi làm từ thiện, trừ phi các ngươi thanh toán tiền cơm giúp hắn, tổng cộng là năm đồng vàng."

Rex nhíu mày.

Người thanh niên trợn trừng mắt, sau đó lập tức lộ ra biểu tình tức giận, bất quá hắn cuối cùng cũng không hét to lên, chỉ là nói thầm trong miệng một câu, thanh âm hơi nhỏ, ý tứ đại khái là có một ít đồ như vậy mà cũng đòi năm đồng vàng, sao không đi ăn cướp luôn đi.

Cách Ngôn ở ngay bên cạnh, nghe được rất rõ, không khỏi thở dài một hơi, ngay cả cậu cũng nhận ra, quán cơm này chính là muốn khi dễ người thanh niên này chưa trải sự đời, cậu nghĩ nghĩ, nói với người thanh niên: "Có muốn vay năm đồng vàng hay không?"

Người thanh niên không nghĩ tới cậu sẽ nói chuyện với mình, ngơ ngác nhìn cậu một lúc, một lúc sau liền nghe thấy người trẻ tuổi trước mặt nhướng mày, nói câu "Không muốn tính tiền sa?", hắn lập tức phản ứng lại: "Muốn muốn muốn, ta muốn vay!"

Tuy rằng hắn thật sự cảm thấy rất khó chịu, dựa vào cái gì mà phải đưa cho ông chủ quán cơm năm đồng vàng, nhưng là người ở nơi đất khách quê người, hắn lại còn có chuyện quan trọng cần làm, không thể nán lại chỗ này lâu được.

Cách Ngôn muốn Rex đưa năm đồng vàng, Jimmy là người nghèo, đai lưng trữ vật chỉ có mấy đồng vàng, về sau cậu cũng làm rơi mất, hiện tại cậu không có một xu tiền nào hết.

Rex bình tĩnh nhìn cậu một cái, cuối cùng thế nhưng thật sự lấy ra năm đồng vàng đưa cho cậu.

Cách Ngôn đem năm đồng vàng đưa người thanh niên, người thanh niên liền đem năm đồng vàng trả cho ông chủ quán cơm, đối phương biểu tình không thể tin được, có lẽ trong lòng hắn nghĩ sẽ không có một ai tự nguyện cho một người xa lạ không quen biết vay năm đồng vàng, dù năm đồng vàng không phải là số tiền lớn, những cũng đủ để cho một gia đình thường dân bình thường ở thủ đô ăn mặc tiết kiệm một tháng.

Ông chủ tiệm cơm cầm năm đồng tiền vàng, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn người thanh niên một cái, trong miệng phát ra một tiếng hừ nhẹ, nói câu "Hôm nay may cho ngươi." Liền mang theo bồi bàn trở về.

Chuyện này vậy là giải quyết xong, Cách Ngôn cũng đi theo Rex rời đi.

Người thanh niên vội vàng đuổi theo, hắn không dám nói chuyện với Rex nhìn trông rất khó ở chung, liền đi theo bên cạnh Cách Ngôn thoạt nhìn tính tình rất tốt: "Ân nhân, ta tên là Il, cảm ơn các ngươi đã cho ta vay năm đồng vàng, chờ ta kiếm được tiền, ta nhất định sẽ trả lại hai người các ngươi, ân nhân tên gọi là gì, các ngươi ở đâu, có thể nói cho ta biết được không?"

"Ta tên là Cách ..... ngao." Cách Ngôn còn chưa có nói xong đột nhiên bị Rex nhéo mạnh cánh tay, đau đến mức suýt nữa khóc, ánh mắt lên án nhìn về phía hắn, đổi lại là ánh mắt cảnh cáo của đối phương.

Từ góc nhìn của Il vừa vặn không nhìn thấy động tác của bọn họ, "Làm sao vậy?"

Cách Ngôn chịu đau, sắc mặt đỏ bừng dặn ra một câu: "Không có việc gì, vừa rồi cổ họng ta hơi khó chịu, ta nói ta tên là Jimmy, hắn là Rex."

Il nghe xong lập tức nhìn Rex vài lần, lại hỏi: "Ta đây về sau nếu muốn trả nợ cho các ngươi, thì đi nơi nào để tìm các ngươi?"

"Cái này..... Ta tạm thời không có chỗ ở cố định."

"Vậy thì ngài Rex thì sao?"

"A..... Ngươi hỏi hắn đi." Cách Ngôn nhìn về phía Rex, cậu đâu có biết hắn ở nơi nào.

Il lập tức chờ mong nhìn Rex.

"Không cần."

Il ngẩn người.

Cách Ngôn cảm thấy hơi bất ngở, kia chính là năm đồng vàng đó, cậu không cho rằng Rex lại có lòng tốt như vậy, tuy rằng ngay từ đầu là do cậu nói ra, nhưng là cậu cũng không nghĩ tới sẽ vay mà không trả, rốt cuộc thì đó cũng không phải tiền của cậu, cậu biết chính bản thân mình không có quyền gì quản lý tiền của Rex, cho nên mới vay hắn.

"Không được." Không chờ Cách Ngôn nói gì, Il liền lớn tiếng phản bác, "Mẹ của ta đã nói, làm người thì không được làm trái với lương tâm, các ngươi cho ta vay tiền, ta thực sự biết ơn, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ không trả, ta không phải là người vong ân phụ nghĩa."

Lời nói này thực là khí phách, tuy rằng có một vài chỗ hơi sai sai, nhưng mà vốn dĩ Cách Ngôn có thiện cảm với hắn, nghe được lời nói này của hắn, thiện cảm lập tức được nhân đôi lên, chà, cậu quả nhiên không có giúp sai người mà.

"Như vậy đi, không bằng bây giờ ngươi cứ đi theo chúng ta, chờ ta tìm được nơi để ở lại, ngươi về sau liền đến nơi đó để tìm ta." Cách Ngôn suy nghĩ một chút.

Il vui vẻ gật đầu.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro