Chương 117: Kẻ nguy hiểm thường giả ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi họp mặt, hay nói đúng hơn là buổi liên hoan riêng của Hội học sinh trường Kokka trước kì thi Khảo sát chất lượng diễn ra tại nhà Haru, kéo dài mãi đến tận chiều tối mới chấm dứt. Mochi và Shippo giúp Izu dọn dẹp xong cái "chiến trường bánh kẹo" rồi mới theo chân Dara, Sal với Jun ra về. Trong suốt quá trình này, Izu hoàn toàn không thấy mặt anh trai của mình. Cô đoán là anh bận lắm, tới giờ cơm cô chỉ đến đặt khay cơm trước cửa phòng anh, thông báo vài tiếng rồi xuống nhà dưới luôn.

Chiếc xế hộp màu đen bóng loáng đã chờ ở trước cửa nhà từ bao giờ. Izu đứng trông theo mãi cho tới khi chiếc xe khuất hẳn thì mới mỉm cười bước vô đóng cửa. Cô không thấy được tài xế trong đó, nhưng cô đoán đó là người thanh niên bí ẩn mang tên Aoi. Người này, khiến cô rất tò mò, bởi vì anh ta cũng được xem là một thành viên nhà Tian.

Tất cả bọn họ, đều khiến người ta tò mò.

Sáng nay, mặc dù cuộc bàn luận có bị gián đoạn giữa những bằng bởi một màn thuốc súng giữa Mochi và Dara, nhưng qua đó, kết hợp với lời khẳng định của Shippo ngày trước, cô cũng đã có thể kết luận được rằng, nhà Tian, bao gồm cả cậu bạn vừa vô kỉ luật vừa bá đạo ngồi cạnh cô, đều có năng lực khác biệt của riêng mình, và không loại trừ khả năng mỗi người mang trong mình nhiều hơn một loại năng lực. Hơn hết, họ không hề ngần ngại khi nói cho cô biết điều đó. Việc này chứng tỏ một trong hai trường hợp: hoặc là họ quá tự tin là bản thân có đủ quyền lực để công bố những khả năng đặc biệt mà không cần phải lo lắng đến bất kì một rắc rối nào, hoặc là họ tin tưởng cô.

Tuy nhiên, ở những nơi khác thế nào thì cô không biết, nhưng cô có thể khẳng định ở trường Kokka, họ chưa từng nói cho ai biết về điều này. Thử nghĩ xem, bình thường thì những con người ưu tú này đã quá nổi bật rồi, nếu để người ta biết được họ còn có những năng lực dị thường như thế, lượng fan đông đảo của họ sẽ chịu ngồi yên chắc?

Đến lúc đó, chỉ e rằng con bé Hội trưởng Hội học sinh như cô đây cũng đành bó tay chịu trận thôi.

Nhưng mà, nếu đã như vậy, liệu cô có thể tin vào khả năng thứ hai không?

Nghĩ đến điều này, tự nhiên Izu lại cảm thấy ấm áp. Họ ưu tú, họ tài năng, họ thân thiện, cũng rất bá đạo. Dù mỗi người đều có một tính cách rất riêng, nhưng khi ở cạnh nhau, họ là một thể thống nhất. Họ hòa hợp và lạc quan. Họ đứng trên đỉnh cao của sự vinh quang, nhưng họ chưa bao giờ có lấy một biểu hiện tự mãn lố bịch thường thấy ở nhiều cậu ấm cô chiêu khác.

Vì lẽ đó, cô ngưỡng mộ họ.

Không phải vì địa vị hay quyền lực, mà là vì phẩm chất của họ. Đến cả cái người vô kỉ luật nào đó mà cô từng cho rằng không thể nào hòa hợp được, bây giờ cũng đã không còn gây nên cảm giác bài xích gì ở cô nữa. Thậm chí, dường như trong cô còn vô thức hình thành nên một thói quen nào đó...

Giống như là mong chờ...

Chờ cho từng buổi tối trôi qua thật nhanh...

Để sáng mai lại thức giấc.

Lại đến trường, gặp mặt, cùng học, cùng tranh luận, cùng tập luyện với ai đó...

Cứ lặp đi lặp lại như thế, giống như một thói quen khó bỏ.

Chưa bao giờ cô cảm thấy đi học lại vui như bây giờ.

Chẳng biết từ khi nào, hình bóng ấy đã dịu dàng in sâu trong tâm trí của cô rồi...

----------

Rồi tuần lễ thi cử cũng đến.

Phải nói, đối với học sinh thì thời gian này nó dài như một cuộc trường kì kháng chiến vậy. Bởi lẽ, lúc đó, ai cũng chìm trong trạng thái căng thẳng, khẩn trương, thần kinh không khác nào dây đàn, có thể "phựt" bất cứ lúc nào. Trong môi trường học tập gắt gao của ngôi trường Kokka đứng nhất nhì cả nước thế này, mỗi buổi thi lại càng trở nên đáng sợ hơn. Không có cách gì để học sinh có thể luồn lách mà gian lận cả, mà sau khi kết quả cuối đợt thi được công bố, bất cứ học sinh nào có điểm số không đạt yêu cầu đều sẽ bị kỉ luật rất nghiêm, thậm chí còn có thể bị đuổi học. Vì lí do này, Izu thật không khỏi lo lắng thay cho Dara.

Nghe đâu, sau khi Sal trở lại, Dara đã xin phép được kiểm tra lại tất cả các cột điểm còn thiếu trong khoảng thời gian "giả mạo" đã bỏ lỡ. Việc anh ta thành công khiến cho Izu thầm cảm thán. Rõ ràng ai cũng khẳng định là anh ta trốn học, vậy mà cuối cùng thầy cô vẫn đồng ý cho anh kiểm tra riêng, hoàn toàn không có bất kì lời trách cứ nào, cũng không có hình phạt cảnh cáo này dành cho anh.

Tuy nhiên, việc đó không làm Izu quan tâm lắm. Thứ cô đang chăm chăm quan sát bây giờ là màn hình sáng choang to đùng trên bục giảng.

Đó, chính là bảng thông báo kết quả học tập trong thời gian qua của lớp 12A1.

Izu hít sâu một hơi, hoàn toàn chăm chú vào từng hàng chữ trên màn hình. Kết quả khiến cho cả lớp phải ồ lên một tiếng. Cái tên đỏ chói đầu bảng chính là Yan Mochi!

Điểm của Mochi là điểm tuyệt đối. Con điểm toàn vẹn hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn.

Và tiếp theo, là tên Tian Sal.

Điểm của Sal, vẫn là điểm tuyệt đối.

Như thế, Mochi và Sal đồng hạng nhất.

Kế đến mới là tên của Izu. Cô cũng đạt được vài môn có điểm tuyệt đối, nhưng đạt hết tất cả các môn? Xin lỗi, cô dù sao cũng vẫn là con người, không phải quái vật như hai kẻ nào đó.

Kết quả xếp hạng top đầu lớp thế này thật ra đều nằm trong suy đoán của nhiều học sinh, tuy nhiên, trong đó không có Izu. Cô không buồn bã vì bản thân vẫn bị rớt hạng sau hai thành viên mới, nhưng cô thật sự bất ngờ trước những con điểm tuyệt đối của Sal.

Không, nói chính xác hơn là của Sal và Dara.

Cô có thể khẳng định rằng, chế độ canh thi và kiểm tra của trường cực kỳ gắt gao, chắc chắn không ai có thể gian lận được. Như vậy, nghi ngờ của cô là đúng sao?

Sau buổi báo điểm ngày hôm ấy, Izu gấp rút chạy về nhà mở laptop ra đăng nhập vào trang mạng của trường để xem kết quả các lớp khác. Hay nói chính xác hơn là lớp 12A12.

Hạng nhất, không phải là Dara.

Anh ta nằm tà tà khoảng giữa lớp, nhưng điểm số của anh khiến cho Izu không khỏi sửng sốt.

Tất cả, đều tròn vẹn một con số năm mươi, con số sát ván, cho phép học sinh tiếp tục học ở 12A12 nhưng không bị gánh hình phạt kỉ luật của nhà trường.

Không cần nhắc đến những con điểm kiểm tra thay cho Sal, nội chỉ xét đến việc tính toán điểm chính xác từng li thế này, Izu cũng đã có thể kết luận:

Tian Dara là một con cáo già thích ngụy trang.

Boss ẩn của trường là đây chứ đâu.

Nếu như anh ta học đúng sức của mình, sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi 12A1 tiếp nhận thêm một thành viên mới. Và hiện tại cô dám chắc rằng trường mình có tới 3 SSS chứ không phải 2 nữa.

Chẹp! Có vẻ như cô đã thông suốt phần nào về vấn đề anh ta không bao giờ phải nhận bất cứ hình phạt kỉ luật nào của nhà trường. Nếu thật sự nhận được danh hiệu danh giá đó, anh ta sẽ nắm được nhiều đãi ngộ khác biệt. Như thế thì cả việc anh ta phóng một cái thành Hội trưởng Hội học sinh cũng dễ giải thích rồi. Mặc dù trường gắt gao, nhưng đối với những thiên tài, họ vẫn có những thái độ thiên vị thấy rõ.

Tự nhiên Izu chợt nhớ về ngày đầu tiên gặp Mochi, hắn ta đã khẳng định trong trường này vẫn có người giỏi hơn hắn. Giờ nghĩ lại, người có thể khiến cho Mochi kính nể như thế, nếu không phải anh Dara thì còn là ai được nữa?

Xem ra... Xem ra cô nghi ngờ không sai. Nhà Tian toàn là quái nhân. Thế thì ngay cả cô bé Jun đáng yêu cùng cậu Shippo suốt ngày quấn lấy Mochi như cún con kia, chưa chắc sức học của họ đã dừng lại ở mức độ A6.

Vậy tại sao họ lại phải ép mình như thế chứ?

Cô thật sự đoán mãi cũng không ra được động cơ của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro