Chương 24: Sự kiện 1000 năm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh mà còn nói chuyện không nghiêm túc như thế thì em sẽ méc cha đó!

Jun lườm Dara, ánh mắt đầy vẻ đe dọa khiến anh chàng cười phá lên:

- Anh chỉ đang cố diễn tốt vai học sinh cá biệt của anh thôi mà!

- Anh không cần phải diễn đâu, anh vốn đã rất cá biệt rồi!

- Có sao đâu nào? Người nắm giữ thiên quyền tương lai cũng phải có chút gì đó đặc biệt chứ! Mà thôi, giỡn đủ rồi, bây giờ chúng ta vào vấn đề chính thôi!

Dara ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Chỉ có mình anh là phải ngồi ngay lại thôi, bởi lẽ nãy giờ ai nấy, trừ anh ra, đã rất ngay ngắn rồi!

Hất vài lọn tóc ra sau, Dara bất chợt chỉ tay vào cô em gái:

- Jun, nhắc cho anh nghe, mục đích của em lần xuống Nhân giới này là gì?

- Bảo vệ và làm cho anh Sal cảm thấy thật vui! Ái ui... sao anh đánh em? Híc...

Jun đang cười tươi rói hồn nhiên như con điên trả lời thì tự nhiên bị cốc đầu một cái đau điếng. Mặc dù chẳng kịp thấy gì, nhưng cũng chính vì thế mà Jun biết chắc người vừa ra tay là ông anh trai Dara nổi tiếng thần tốc của mình chứ chẳng phải ai khác.

- Khóc lóc cái gì? Có tin là anh cho hai đứa trở ngược về Thiên giới chơi với nhau không? Riết anh chẳng biết anh có còn là anh trai của mấy đứa không nữa!

- Híc... - Jun vẫn nhăn nhó ôm đầu.

- Trả lời lại, mục đích của chúng ta khi xuống đây là gì?

Jun cúi gằm, lầm bầm:

- Híc... Hồi nãy anh có nói "mục đích của chúng ta" đâu, anh hỏi của em thì em trả lời rồi đó, có nói sai đâu mà đánh em? Đánh riết đầu ngu đi, rồi lớn không nổi luôn hà!

- Lèm bèm cái gì đó? Trả lời anh đi chứ! - Dara cố nhịn cười, nghiêm mặt hỏi.

- Dạ, mục đích của chúng ta là thu thập các vị thần đi lạc, tống khứ bọn yêu ma quỷ quái xuống địa ngục và thanh tẩy âm khí trên... Á... Sao lại đánh em nữa?

- Do em lại nói sai chứ gì? Chúng ta cần phân biệt rõ, tất cả những công việc đó là của Mochi, chúng ta chỉ là người hỗ trợ thôi. Anh nhớ là đã nói rõ chuyện này trước khi đi rồi kia mà! Đầu óc em để đi đâu vậy?

"Tất nhiên là để ở chỗ anh Sal rồi!". Jun nghĩ thầm. Còn lâu cô mới dám nói câu đó ra, nhưng...

"Cốp"...

- Ui da...

Jun vừa quên mất là anh trai mình có khả năng đọc suy nghĩ. Lần này thì Jun không còn khóc rấm rứt nữa mà òa lên rồi nhào vào lòng Sal:

- Anh Sal, anh Dara bắt nạt em hoài kìa! Oa oa...

Sal cười khổ:

- Anh à, dù gì anh cũng đã sử dụng phép ngưng đọng thời gian rồi, thôi thì anh chịu khó trình bày lại tình hình một chút đi, không thì một hồi chắc áo em ướt hết.

Sal phải dỗ dành mãi, cô em gái mới ngưng khóc. Ngồi ngay lại trên ghế, Jun lén nhìn sang Mochi mà e ngại thay cho anh:

- Tất cả những nhiệm vụ đó đều để một mình anh Mochi làm hết sao? Như thế... thật sự quá khó khăn đó!

- Biết sao được! - Dara thở dài - Về phần cha thì dễ nói rồi, nhưng về phía mấy lão già cố chấp kia, ỷ là nguyên lão, ra một loạt lí do cổ hủ, một mực đòi áp cái mức án nặng cho nhóc Mochi, anh đã phải năn nỉ gãy cả lưỡi mới được họ đồng ý cho chúng ta giúp Mochi đấy!

- Năn nỉ gãy lưỡi? - Jun nhíu mày nhìn Dara - Anh không giống thể loại người thích nói nhiều!

Sal cười tươi như ánh nắng bình minh, xoa đầu Jun:

- Em đừng nghĩ xấu anh Dara! Anh ấy chỉ trừng mắt rồi thi triển ít tài nghệ ra thôi!

- Sal à, lúc "phản kèo" anh thì em không cần cười tươi rói như thế đâu!

- À mà anh Dara nè! - Jun chớp đôi mắt trong veo - Em vẫn không hiểu tại sao các vị thần lại có thể đi lạc được nữa, mà lại là lạc xuống trần. Chẳng phải Cổng trời luôn được quản lí rất chặt hay sao?

Dara thở dài, chống cằm:

- Đúng là ngoài Sal ra em chẳng thèm để tâm vào chuyện gì cả! Nói là thần đi lạc thì cũng không chính xác lắm đâu. Để anh kể cho em một chuyện xưa như trái đất nhé!

Ánh mắt Dara bắt đầu mò mẫm lên trần, cứ như là có một câu chuyện được viết ở đâu trên đó vậy. Anh đằng hắng vài tiếng rồi lấy giọng kể:

- Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, chính xác là khoảng một ngàn năm về trước,

- "Khoảng một ngàn năm" mà chính xác cái gì?

- Trên Thiên giới, các vị thần linh chung sống với nhau rất vui vẻ. Vào một ngày đẹp trời, khi ánh nắng chiếu soi khắp trần thế, mây trôi lãng đãng mơ mộng, chim ca líu lo hót mừng...

- Anh Dara, làm ơn vô nội dung chính giùm em đi ạ!

- Bỗng nhiên, có một tiếng nổ vang dội làm rung động cả trời đất. Ngay sau đó Cổng trời đột nhiên bật mở, tạo thành một kết giới tròn vành vạnh giữa trời. Một số vị thần cứ ngỡ là Thượng đế mở Cổng trời cho họ xuống thăm thú hạ giới, nên đã không ngần ngại kéo nhau xuống vui đùa. Thế nhưng, khi họ quay lại thì Cổng trời đã khép tự lúc nào. Các vị thần ấy chẳng còn đường nào để quay về Thiên giới nữa. Họ lang thang khắp nơi, chẳng biết mình đang đi đâu về đâu nữa. Mà mọi người biết rồi đó, Nhân giới không phải thế giới của chúng ta, tồn tại khác giới quá lâu sẽ khiến cho bản chất bị kiệt quệ. Do đó, trải qua suốt gần ngàn năm, thần lực của họ dần cạn kiệt. Và nếu tất cả cứ tiếp tục như thế thì một lúc nào đó, họ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian như chưa từng tồn tại. Thế nên, để sinh tồn cho đến ngày Cổng trời mở lại, họ buộc phải trú ngụ trong thân xác của con người, nhờ vào sinh lực của con người che chở cho họ khỏi bị phai nhạt dưới trời đất. Từ đó, trong nhân gian bắt đầu xuất hiện hiện tượng con người có những khả năng phi thường mà họ thường gọi là Siêu năng lực. Thực chất thì cái Siêu năng lực đó chỉ là tài phép của thần linh đang trú ngụ trong cơ thể của họ mà thôi.

Vừa nói, ánh mắt chàng trai vừa nhìn mông lung, như đang hồi tưởng lại những kí ức xưa...

Jun bất giác reo lên:

- Oa, vậy là bây giờ, chúng ta xuống đây để giúp họ trở về Thiên giới, thông qua những người có Siêu năng lực, phải không anh?

- Quào! Em bắt đầu hiểu ra vấn đề rồi đấy! - Dara mỉm cười giơ ngón tay cái lên.

- Nhưng có một điều em vẫn thắc mắc, tại sao Cổng trời lại tự nhiên bật mở chứ? Chẳng phải Cổng trời có kết giới rất chặt chẽ sao?

- Ồ! Cái đó thì em nên hỏi... Kìa, ê... Nhóc Mochi! Nhìn đi đâu thế? Định bơ anh à? Anh tống cho một đạp bây giờ! Có gan làm thì có gan chịu nhé nhóc!

Mochi đành cười khổ quay lại:

- Thì em cũng đang cố lấy công chuộc tội mà...

- Lấy công chuộc tội? Phải nói là "khắc phục hậu quả" thì đúng hơn. Nếu như không có sự việc ấy, các vị thần và bọn ma quỷ có vào Nhân giới được không?

- Sự việc ấy? Một ngàn năm trước - Jun tròn xoe mắt ngơ ngác, bất chợt đôi mắt trong veo ấy sáng lên - Lẽ nào là sự kiện đó, "Á thần lên cơn điên đại náo càn khôn"?

Mochi dở khóc dở cười:

- Em vẫn còn nhớ sao? Mà em mới thêm chữ vào tên sự kiện ấy phải không?

- Ừ nhỉ, xin lỗi để em sửa lại! "Á thần lên cơn đại náo càn khôn".

Mochi đổ mồ hôi hột:

- Bỏ chữ "lên cơn" giùm anh cái...

- "Á thần điên đại náo càn khôn"?

- Thôi em lấy lại câu trước cũng được... Mà hình như em cố tình phải không?

Jun cười tươi, hoàn toàn phớt lờ lời của Mochi:

- Mà công nhận nha, anh mạnh thật đó. Chẳng nói chẳng rằng, một nhát xé toạc kết giới, khai mở Cổng trời! - Càng nói Jun càng hào hứng, tay huơ huơ loạn xạ - Sau đó xông thẳng xuống Âm giới, cũng chỉ một nhát phá tan Cánh cửa Địa ngục. Lúc đó chắc là trông anh ngầu dã man luôn ý. Không biết bao giờ em mới mạnh được như anh nữa. Cái kết giới trên Thiên quốc cũng thật lợi hại quá đi, chẳng biết ai tạo ra nó luôn. Em đã cố phá nó bao nhiêu lần mà vẫn không làm gì được, lại còn bị phản ngược trở lại nữa. Lúc đó có cảm giác tê tê y như là...

"Cốp"...

- Á a, anh Dara, đau à nha, sao đánh em hoài vậy?

- La gì mà la? Kết giới đó là do anh tạo ra đó! Bây giờ mới chịu khai ra há. Định phá nó để trốn xuống trần chơi bời đúng không? Ăn đòn là phải rồi!

- Híc, thế sao lúc anh Mochi quậy tưng lên như vậy, anh không đánh ảnh đi!

Mochi đổ mồ hôi lạnh:

- Này, ghét anh thì nói thẳng ra đi, sao lại hãm hại nhau như thế?

Dara thì bất giác im lặng, ngồi khoanh tay trầm ngâm hồi tưởng chuyện quá khứ. Một lúc sau, anh mới thở dài:

- Ai mà xuống tay với nó được chứ, nó mang nỗi khổ tâm lớn như vậy mà...

Chợt anh đánh mắt về phía Mochi:

- Nhóc cũng thật may mắn đó! Gây ra chuyện tày trời như vậy, mà chỉ bị phạt phải đi khắc phục hậu quả. Nếu là người khác phạm tội, nhẹ thì bị tước quyền rồi bị đày xuống trần làm kiếp thú vật, nặng thì bị nhốt vào Thiên Đường Trắng mãi mãi. Haizz, nếu phải nhìn nhóc bị nhốt vào đó sống đến mãn kiếp như thế thì... chẳng thà anh cho nhóc một đòn tan thành mây khói luôn còn hơn!

Mochi cúi đầu, giọng nói vừa thành khẩn vừa có chút tiếc nuối:

- Em biết chứ. Em rất may mắn, vì Thượng đế nhân từ, lưu lại cho em một đường sống để chuộc tội. Em may mắn, vì được mọi người chấp nhận như một thành viên trong gia đình. Em may mắn, vì mỗi lần em trở nên bồng bột, đều sẽ có người ngăn cản em lại... Em hứa, sẽ cố gắng hết sức mình, dù có mất bao lâu đi chăng nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro