Chương 25: Mật vụ Thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dara khẽ cựa mình trên ghế tựa, ánh mắt có chút dung túng:

- Mochi, thoải mái chút đi! Đừng tự ép mình như thế. Nhiệm vụ lần này không hề đơn giản đâu. Nhóc cũng biết rồi đấy, cánh cổng Địa ngục mặc dù đã được dựng lại, nhưng nó hiện vẫn chưa đủ thời gian để tôi luyện cho vững chắc. Cũng vì lẽ đó, Chúa quỷ Lucifer đã nhân cơ hội nó còn yếu mà dồn sức phá hủy nó lần nữa, rồi xâm nhập vào Nhân giới. Nhóc cần phải biết rằng, trừ phi nhóc bị Chúa quỷ giết chết, bằng không thì Thượng đế sẽ không thể nhúng tay vào chuyện này đâu! Mấy lão đó chắc chắn sẽ không cho phép cha làm trái với Thiên quy thêm một lần nào nữa. Mà sức mạnh của Chúa quỷ thì ra sao? Dù chưa chạm trán hắn ta bao giờ, nhưng có lẽ nhóc cũng đoán được phần nào rồi phải không?

Mochi bất giác im lặng. Sức mạnh của Chúa quỷ sao? Làm sao mà anh không biết chứ. Dù đã đơn độc chiến đấu hơn ngàn năm, anh vẫn chưa có tự tin vỗ ngực cho rằng bản thân có thể đối mặt với thứ đó. Đó mới chân chính là khủng bố thật sự, là đại nạn cho cả nhân loại lẫn những thế giới lớn nhỏ khác nếu không nhanh chóng loại bỏ nó trước khi nó đủ năng lực bành trướng. Cha anh năm đó dũng mãnh thế nào, Thiên Đế kiệt xuất thế nào, những thế hệ thiên thần đi trước thiện chiến ra sao, không phải cũng lao đao đánh cược mạng sống của mình chỉ để phong ấn được nó sao? Anh không có điều kiện để chứng kiến sức mạnh của họ. Thời gian đó, anh vẫn còn ngây thơ sống trong góc khuất bình yên ở một thế giới nhỏ xinh đẹp cách biệt mà không hay biết gì. Tuy nhiên, anh không thể chắc chắn rằng bản thân hiện tại mạnh hơn họ khi đó. Kết cục Chúa quỷ bị phong ấn, thế lực hắc ám sụp đổ, Thiên đế bị thương, lực lượng Thiên Quốc cũng thiệt hại nặng nề, nhiều tinh binh thiên thần bỏ mạng, trong đó... có cha của anh...

Kí ức chàng trai mông lung mơ hồ, nhẹ nhàng bay về một thuở ấu thơ xa xôi, nhiều sự việc đã mờ nhạt, nhưng những kí ức về ông vẫn rõ như hôm qua. Người không phải là một người cha tốt. Cả tuổi thơ của anh gần như được nuôi dưỡng bên cạnh ông bà ngoại, người cha kiệt xuất của anh thi thoảng mới tạt qua thăm một chút, nhân tiện truyền thừa cho anh vài phương thức và kinh nghiệm chiến đấu, còn đâu cũng không thấy bóng dáng, một món quà nhỏ cũng không có. Tuy nhiên cho tới bây giờ anh mới cảm thấy chính những lần dạy dỗ ít ỏi ấy của ông mới đúng là những món quà giá trị nhất, hữu ích nhất dành cho anh. Dần dần, những lần ông ghé thăm càng ngày càng thưa hơn, cho đến hôm đó, anh "vô tình" chạy ngang nghe lén cha và ông ngoại nói chuyện, tiếng được tiếng mất, chỉ loáng thoáng hiểu đại ý là cha muốn giao phó anh cho ông. Khi ấy, anh đã rất ngạc nhiên.

Giao phó?

Anh vẫn luôn sống với gia đình ngoại mà, vì sao lại cần "giao phó" nữa?

Mãi đến sau này, cha không còn đến lần nào nữa. Khi ấy thì anh đã hiểu.

Ánh mắt Mochi thoáng lóe lên tia căm phẫn pha chút bi ai. Ngày đó, anh vì yếu đuối và mù quáng mà đã thù hằn sai người, dẫn đến hàng loạt vụ việc lằng nhằng sau đó, nhưng ngẫm lại, có lẽ cũng là cái duyên đi. Chợt anh bước ra khỏi chỗ ngồi, quỳ một chân xuống, bàn tay phải đặt lên ngực trái, nghiêm nghị:

- Nhân danh thần dân của Thiên quốc, thần xin hứa, cho dù có phải hi sinh tính mạng, cũng quyết không lùi bước. Nhất định thần sẽ thực hiện sứ mệnh thiêng liêng này đến cùng, để mang lại bình yên lâu dài, và...

- Và cũng là để... trả thù cho cha...

Không khí trong phòng bỗng chốc lặng đi. Năm ấy xảy ra quá nhiều sự việc khiến người ta không kịp trở tay. Hiện tại ngay cả Jun năng động hoạt bát cũng ngồi im re xoay xoay cây bút bi. Duy chỉ có Dara là vẫn ung dung không để lộ cảm xúc gì. Độ vài phút sau, anh mới ngửa mặt cười:

- Có muốn lùi cũng có được đâu mà hứa. Ai bảo gây chuyện tày trời như vậy làm gì? Còn bày đặt nói "sứ mệnh" cho cao sang nữa chứ. Nói thẳng ra là trách nhiệm bắt buộc phải thực hiện thôi!

- Anh à!!! - Jun phùng má - Anh thật là biết cách phá hỏng không khí đó. Người ta đang buồn vậy mà!

- Buồn thì có ích gì chứ? Chúng ta không có thời gian để buồn đâu! Nhưng dù sao thì... Mochi, anh hoan nghênh tinh thần của nhóc! Yên tâm đi, nhóc không cô đơn đâu. Tụi này sẽ giúp nhóc đến cùng!

Mochi ngẩng đầu lên, có chút lo lắng:

- Nhưng mà... an nguy của mọi người là trên hết, thần không thể...

"Cốp"...

Lần này thì tới trán của Mochi bị u một cục.

- Lại nữa rồi đó! Chắc anh đá cho nhóc một phát quá! Cứ mỗi khi bàn tới chuyện chính trị thì nhóc lại xưng hô như thế. Muốn biết cảm giác bị trời đánh không hả?

Miệng nói chưa dứt câu, trên tay của Dara đã xuất hiện vài tia chớp xèn xẹt. Mochi hoảng hồn vội xua tay:

- Kh... khoan đã! Em xin lỗi, em quên mất! Em chỉ muốn nói là, nếu như có gặp chuyện gì nguy hiểm, thì mọi người tuyệt đối không được liều lĩnh!

- Không liều? Vậy còn nhóc thì sao?

Mochi hơi khựng lại. Anh cúi đầu, ấp úng:

- Thì... đây dù sao cũng là nhiệm vụ của em. Anh cũng đã nói rồi mà, e không có đường lui. Em...

- Mochi! - Dara bỗng cắt ngang lời Mochi - Nhóc thương anh giùm cái. Bộ nhóc muốn Thượng đế tương lai phải mang cái danh kẻ hèn nhát bỏ rơi anh em mình trong lúc khó khăn đến suốt đời hay sao?

- Không, ý em không phải thế... nhưng mà...

- Mochi, anh không cần biết người khác kính trọng thân phận, địa vị anh như thế nào, nhưng lúc cần thiết, anh sẵn sàng liều mạng, tuyệt đối không để bản thân trở nên vô dụng. Không phải là anh không quý trọng mạng sống của mình, anh vẫn nỗ lực rèn luyện từng ngày để nâng cao khả năng sống sót, nhưng anh tuyệt đối không cần sống dưới sự hi sinh của người khác, đặc biệt là mạng sống của anh em mình. Nghe rõ chưa?

Mochi chẳng thể nói gì hơn. Dường như trong lòng có chút ấm áp. Chàng trai cúi đầu:

- Em hiểu rồi!

Dara thở dài, phẩy tay:

- Hiểu là tốt rồi! Đứng lên đi. Ưm... hôm nay tới đây thôi! Kết thúc buổi họp.

- Eh? Nhanh vậy sao? - Jun tròn mắt.

- Nhanh gì chứ? Bốn đứa chúng ta... À không, chính xác là ba đứa chúng ta đã nói hết hai chương rồi còn gì! Ngưng lại bớt cho truyện nó không bị loãng!

Nghe thế, Jun cũng không muốn kéo dài thêm nữa. Ngày hôm nay cô đã tiếp tục được nhiều "kiến thức lịch sử", ờ thì người khác biết hết rồi nhưng đối với cô nó có vài điểm hơi... mới mới, cũng... mất sức chứ bộ. Cô nằm bẹp ra bàn, ngáp dài một cái:

- Ừa! Em cũng lười quá rồi đây! Dù gì thì ở đây đã có phép ngưng đọng thời gian của anh Dara rồi, em tranh thủ chợp mắt một chút rồi vào học nha. Chút nhớ gọi em dậy đó!

Jun chép miệng. Giọng cô dần dần nhỏ đi:

- Anh Sal, anh phải ở cạnh em, canh cho em ngủ đó nha... Không là em gặp ác mộng đó. Nếu được thì ôm em luôn, như vậy là em chắc chắn sẽ ngủ rất là ngon nè!

Sal cười khổ, đưa tay xoa xoa đầu Jun:

- Anh không nghĩ là em được ngủ ở đây đâu.

Dara chợt cảm giác điều gì, bất giác nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay vô cùng "mô đen" của mình, bất giác đổ mồ hôi hột. Mãi một lúc sau anh mới mở miệng nói được vài tiếng:

- Jun à, khoan ngủ đã! Anh... còn muốn nói với mấy đứa một chuyện!

- Gì nữa? - Jun lè nhè - Anh còn định kéo truyện dài tới bao giờ? Chúng ta đã nói hết hai chương òi đó...

- Thật ra... anh... anh quên không thực hiện phép ngưng đọng thời gian rồi!

Jun vẫn lè nhè vô tư:

- Ờ thì không ngưng đọng, không ngưng đọng thì nó trôi. Có gì quan trọng đâu nà...

Không gian bỗng yên ắng trong giây lát..

"RẦM".

- Cái gì? Không ngưng đọng?  Anh đùa không vui chút nào đâu nhé! - Jun đập bàn đứng bật dậy.

Dara cười khổ:

- Nhìn kĩ mặt anh xem có giống như đang đùa không?

- Vậy cái đập bàn lúc nãy của anh là sao hả?

- À... Lúc đó hả? Anh chỉ là vô hiệu hóa mấy đồ điện tử xung quanh đây thôi, anh lo có camera!

Vô hiệu hóa?

Jun hoảng hồn lục ngay chiếc cặp của mình.

- Vô cái con khỉ ấy! Anh phá hoại thì có! Dara ngốc! Tiêu cái máy tính với điện thoại của em rồi!

Dara cũng giật mình nhìn cái laptop trên bàn, ôm đầu:

- Óa! Nó đen thui màn hình luôn rồi! Sao mình không nghĩ tới việc này cơ chứ?

Sal cười tươi:

- Hèn gì em thấy nhiệt độ trong phòng hơi tăng. Máy lạnh chắc cũng một đi không trở lại!

- Sal à, em có thể cười trong hoàn cảnh này ư? - Dara cười méo xệch.

- Ồ, may thật! - Mochi vừa nói vừa lôi một cục băng trong cặp ra - Em kịp đóng băng điện thoại trước rồi, có lẽ nó vẫn ổn!

- Ổn? - Dara nhìn Mochi bằng nửa con mắt - Anh hi vọng là nó ổn!

Sal tròn mắt ngưỡng mộ:

- Wow! Anh có cái kiểu bảo toàn đồ điện thật hay nha! Mà còn máy tính bỏ túi thì sao? Anh chỉ lo cho mỗi cái điện thoại của mình thôi thì phải. Hình như trong điện thoại của anh có cái gì đó quan trọng lắm đúng không?

Mochi ngó lơ qua chỗ khác:

- Không không không không không có gì đâu, chắc chắn là không có một cái gì hết!

- Một chữ "không" thôi là ta hiểu rồi...

- Anh Dara, anh có nhanh thu dọn đồ đạc không? - Jun phùng má, tức đến đỏ mặt tía tai - Anh có biết trễ học rồi không mà ung dung vậy hả?

- Hơ hơ, em không nghe câu này à? Không đi trễ thì không phải là...

- Có mình anh là A12 thôi! - Jun giậm chân - Lỡ anh Sal với anh Mochi bị ảnh hưởng tụt lớp thì sao? Anh có biết là kỉ luật của A1 rất gắt gao không hả? 

- À, biết thế... nhưng mà...

- Không có nhưng cái gì hết, anh mở kết giới ngay cho em.

Jun xách cặp đứng sốt ruột trước vòng tròn ma pháp chắn trước cửa phòng Hội học sinh. Cô vẫn còn chưa đủ khả năng phá kết giới của ông anh trai quái vật này. Tuy nhiên, cô không thể, người khác lại có thể.

- Nhưng mà... hình như anh quên cách mở mất rồi!

"Choang!"

Mochi chạy vụt tới cửa với tốc độ kinh hồn, hai tay vừa chớp sáng đã xuất hiện ngay hai thanh kiếm trong suốt cực đẹp.

- Ế ế! Khoan, để anh mở, Mo...

"Xoẹt"

"Uỳnh"...

Hai đường kiếm khí bay vút ra chẻ ngọt cả kết giới lẫn cánh cửa gỗ. Kết giới vừa bị cắt đứt liền phát ra tia chớp chói lòa kèm theo tiếng xèn xẹt rồi biến mất. Còn cánh cửa chưa kịp đổ thì đã bị Jun đạp thẳng chân rồi chạy mất hút.

Tuy nhiên, hai kẻ mới phá hoại của công và chàng trai hay cười vẫn ung dung chưa có vẻ gì là muốn đi hết. Dara cười khổ:

- Mochi, nhóc đúng là trùm phá kết giới rồi đó! Mà sao hai đứa chưa đi đi? Chẳng phải A1 có chế độ kỉ luật rất gắt gao sao?

Sal mỉm cười nhàn nhã:

- Anh gạt con bé như vậy, tối nay nó về, nhà mình sẽ loạn mất.

Dara chớp mắt một cái, rồi phá lên cười:

- Đúng là... không thể gạt hai đứa được mà! Sao hai đứa biết anh đùa vậy?

- À! Tại lúc nãy em có xem giờ trong điện thoại! - Mochi thản nhiên trả lời.

- Nhóc định gạt ngược lại anh đó hả? Nhóc xem giờ kiểu gì được với cái-điện-thoại-đóng-băng vậy?

Mười giây nhẹ nhàng trôi qua...

- Hì! Em đoán!

- Trả lời ba bứa kiểu đó, anh vả lệch mồm bây giờ!

Sal cười, kéo chiếc nón của cái áo khoác trùm lên đầu:

- Dễ hiểu mà! Các thiết bị điện tử quanh đây, trừ cái điện-thoại-đóng-băng của Mochi thì em chưa rõ, đều hư hết. Có lí nào đồng hồ của anh còn hoạt động được mà anh xem giờ như đúng rồi vậy? Hơn nữa, tụi em mà rớt khỏi tòa nhà A thì nhiệm vụ sẽ khó thực hiện hơn. Anh sẽ không nỡ ngồi nhàn nhã nhìn Mochi gặp khó khăn đâu!

Dara cũng phì cười:

- Ừ nhỉ! Anh sơ hở mất rồi, anh còn kém quá, gạt được mỗi bé Jun! Mà, hai đứa... anh nói cái này nè, tiếng động hồi nãy, thật sự rất lớn đó, chắc chắn là đã gây chú ý rồi, thế nên bây giờ, ba anh em mình nên...

Dara bất chợt bật dậy quơ cái laptop nhét vội vào cặp:

- Chạy thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro