Chương 26: Biến cố ở Hội phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiết học đã bắt đầu mà Izu vẫn còn chưa thể tập trung được. Dù cố trấn an Kofu là thế, nhưng cô vẫn cảm giác được, ngôi trường này có gì đó bắt đầu không giống bình thường rồi. Dường như, sắp tới sẽ xảy ra nhiều vụ việc lắm đây. Phải nói thêm, lúc cô đang nói chuyện với Kofu, chính xác là ngay đoạn Kofu bất ngờ nắm lấy tay cô, cô có khựng lại một chút. Thực chất không phải vì cô ngại, mà là vì ngay lúc ấy, cô đã chợt thấy, từ trên lầu năm của tòa nhà E, tòa nhà mà cô vừa bước ra không lâu, có một vệt đen hai vệt trắng phóng vụt xuống. Nhưng đến lúc Izu hoảng hồn chớp mắt một cái thì tất cả đã yên ắng trở lại. Dù rất tin tưởng vào thị lực của mình, nhưng cô gái chẳng thể tìm ra được lí do hợp lí nào để giải thích chuyện vừa xảy ra trước mắt.

"Có lẽ mình nhìn nhầm!"

Izu nhíu mày, tự nhủ.

---​

Hai tiết Toán hại não cuối cùng cũng kết thúc. Thật sự lúc này, Izu chỉ muốn đi thẳng một mạch về nhà nghỉ ngơi mà thôi. Trưa nay, vì cái vụ hội họp của Hội học sinh nên cô chẳng có thời gian để chợp mắt nữa. Cô cũng không thèm tới bãi cỏ nọ để xem coi ở đó có tên mắc dịch nào đang nằm thảnh thơi gác chân ăn bánh hay không. Ấy vậy mà đời không như là mơ. Cô muốn yên thôi mà cũng chẳng được ổn. Mới chỉ bước được có nửa đường thì chiếc điện thoại trong túi đã rung liên hồi. Là Kofu gọi tới.

- Alo, tớ nghe! Có chuyện gì vậy Kofu?

- Izu à, cậu học xong rồi phải không? Mau lên đây đi, Hội phòng có biến!

- Sao? Được rồi, tớ lên ngay!

Izu cúp máy cái rụp rồi khẩn trương chạy tới tòa nhà E.

Lên tới nơi, cảnh tượng đầu tiên của Hội phòng mà cô thấy đã khiến cô choáng váng.

Trống hoác!

Nguyên cả cánh cửa gỗ dày mười phân và cao không dưới chục mét ấy đã nằm tan hoang trên mặt đất. Đáng kinh hãi hơn là chiếc cửa bị một thứ gì đó cắt ngọt thành bốn mảnh hình tam giác nằm ngổn ngang, trông đáng thương như những miếng bánh socola khổng lồ bị ai đó cắt rồi vứt bỏ không thương tiếc.

- Ch... chuyện gì thế này?

Izu sững sờ, ngước mắt lên hỏi. Kofu đã đứng đó đợi cô tự lúc nào.

- Tớ không rõ nữa. Tớ đã tìm hỏi quanh đây rồi, chẳng có ai thấy rõ mọi chuyện cả. Chỉ có mấy cô lao công thuật lại rằng, lúc đang quét dọn ở lầu dưới, đột nhiên họ nghe một tiếng động lớn. Họ còn tưởng là động đất nữa cơ. Một lúc sau thấy có vẻ yên yên, họ mới lên đây xem coi có chuyện gì xảy ra, thì thấy cảnh này đây!

Izu vẫn còn ngỡ ngàng, cô lắp bắp:

- Vậy... sự việc xảy ra từ lúc nào?

- Chừng đầu giờ chiều thôi, khoảng... một giờ!

- Một giờ? - Izu há hốc mồm - Cậu có nhầm không? Lúc đó tớ với cậu chỉ vừa mới xuống có chút xíu thôi mà!

- Chính xác là như thế đó! Tớ đã hỏi kĩ rồi.

Kofu bước qua cửa, bây giờ chỉ còn là một lỗ hổng lớn hình chữ nhật.

- Cả máy lạnh cũng die rồi, không những thế, tất cả các đồ điện tử trong phòng đều đi tong. Đợt này Hội học sinh đền mệt nghỉ nha!

Izu nhíu mày, cắn cắn môi:

- Thầy Hiệu trưởng có biết chuyện này chưa?

- Tất nhiên là rồi! Mấy cô lao công sau khi thấy cảnh này thì liền gọi bảo vệ trước. Sau đó bảo vệ gọi cho cô Nao. Cuối cùng là cô Nao báo lại cho Hội đồng nhà trường. Hình như Hiệu trưởng giận lắm đó. Thầy nói là chuyện này Hội học sinh sẽ phải giải quyết ngay trong tuần. Hừ! Tự nhiên lòi đâu ra cái chuyện quái đản này...

Izu không nói gì, lặng lẽ tiến lại gần quan sát hiện trường. Những vết cắt rất ngọt tạo thành hình chữ X đã khiến chiếc cửa trở nên thảm hại như thế này đây. Cả cái bản lề bằng hợp kim cực tốt cũng bị cắt như bùn. Thật sự, Izu chẳng thể nào hình dung được thứ hung khí nào trên đời có thể làm được việc như thế!

- Izu nè! - Kofu bất chợt lên tiếng. Anh tiến lại gần cô gái - Tớ thật tiếc khi phải nói ra điều này, thời gian xảy ra vụ việc kể từ lúc tụi mình rời khỏi Hội phòng, không quá bao nhiêu phút đâu. Có lẽ... cậu cũng đoán được phần nào về thủ phạm nhỉ? Hay là những thủ phạm cũng nên.

Izu thoáng suy tư. Đây cũng là điều khiến cô băn khoăn nãy giờ. Nhưng cô thật sự không muốn kết tội người khác khi không có chứng cứ. Kofu lại tiếp. Dáng vẻ như đã nắm chắc được thân phận của thủ phạm vậy:

- Theo đoạn ghi hình mà camera đã truyền tải, cho đến lúc nó bị hư, chính xác là lúc 12 giờ 58 phút , thì những người còn ở lại trong Hội phòng chính là họ!

Nói đoạn, Kofu xoa xoa cằm:

- Mặc dù tớ chẳng nhận ra được điều gì bất thường trong đoạn băng ghi hình cả, cũng chả hiểu tại sao cái camera thuộc hàng hiện đại cao cấp đó lại tự nhiên lăn đùng ra chết nữa! Tớ cứ có cảm giác, có một năng lực vô hình nào đó đã gây ra chuyện này!

Trong đầu Izu lúc này đang nhớ đến ba cái bóng kì lạ phóng xuống từ tầng năm, tầng của Hội phòng, mà cô thấy lúc đó.

"Liệu thứ mình thấy lúc đó có liên quan gì đến chuyện này không?"

- Đừng lo! Tớ sẽ hỏi cho ra lẽ việc này. Nếu không giải quyết được vấn đề, nhà Haru sẽ lo liệu hết.

- Không, sao làm vậy được, để tớ...

- Tớ là Hội trưởng. Sự việc xảy ra thế này, tớ cũng có phần lỗi. Hm... Cậu chỉ cần về giải quyết tốt những nhiệm vụ của Hội học sinh thôi.

- Cậu là Hội trưởng tớ cũng là Hội phó, tớ cũng có trách nhiệm. Cậu không thể ôm đồm hết một mình như vậy được. Huống chi... Người cần chịu trách nhiệm vốn không chỉ có mỗi chúng ta.

Izu cụp mắt:

- Vậy nên mới nói, tớ sẽ tìm hiểu kĩ lại. Hi vọng chuyện này sẽ sớm kết thúc và không xảy ra nữa. Bây giờ tớ sẽ về gọi người đến dọn dẹp. Tớ đi trước nhé!

- À... Cậu hết tiết học hôm nay rồi nhỉ? Vậy... tạm biệt nhé!

Izu không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu nhẹ rồi trở gót đi. Chàng trai lẳng lặng nhìn theo cho đến khi cô khuất bóng, mới thở dài quay bước theo hướng ngược lại, hướng gara để xe của nhà trường. Anh không hề biết rằng, lúc anh vừa mới đi được một chút thôi, thì đằng sau anh, ngay vị trí cửa Hội phòng, hai bóng người lờ mờ hiện ra. Đó là hai chàng trai thanh tú với gương mặt giống nhau như hai giọt nước. Một người có mái tóc bạch kim dài tới thắt lưng, khí chất cao ngạo. Người còn lại thấp hơn một chút, sở hữu mái tóc ngắn màu xám tro, trên môi nở một nụ cười thánh thiện như thiên thần...

---

Quả không ngoài dự đoán của Izu, trên bãi cỏ "huyền thoại" ấy, đã có một nam sinh điển trai đang nằm ung dung thảnh thơi gác chân tự bao giờ.

- Mochi! Biết ngay là cậu ở đây mà!

- Bộ thích tớ hay sao mà kiếm nhau hoài vậy?

- H... Hả?

Mochi phang ngay một câu làm Izu đơ người cứng họng, cứ như là cô vừa bị hóa đá vì vô tình nhìn vào đôi mắt của Medusa trong thần thoại Hy Lạp. Phải mất vài giây cô mới "phá đá" mà trở lại thực tại được:

- Ảo tưởng sức mạnh. Phát biểu linh tinh. Ngồi dậy đi! Tớ muốn nói chuyện với cậu một chút.

- Không thích ngồi có được không?

- Cậu vẹo cột sống sao? Nói chuyện với người khác mà nằm là bất lịch sự nha.

- Tớ có thể lịch sự với một con nhỏ hễ cứ gặp nhau là lại hét vào mặt tớ sao?

- Còn không phải do cậu vô kỉ luật? Cậu mà cứ phạm quy mãi như vậy, dù tớ có không báo, tới lúc bị thầy cô phát hiện mời phụ huynh thì tớ cũng chịu đấy.

Im lặng!

Mochi đột nhiên trở nên thâm trầm hẳn.

Izu vội đưa tay tự bịt miệng mình lại, nhưng đã muộn. Cô sực nhớ ra một chuyện.

Vào cái lần đầu tiên gặp Sal, cậu ta đã tiết lộ một chút về bạn thân của mình:

- Cậu ấy ở với tớ!

- Ủa, vậy cha mẹ cậu ấy đâu?

- Mất lâu rồi!

Izu cắn môi, thật sự rất muốn nói xin lỗi Mochi, nhưng cô chẳng biết mình nên mở miệng như thế nào.

- Kh... không muốn ngồi thì cứ nằm yên đó. Cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy. Tớ chỉ muốn hỏi cậu một câu...

Izu xuống giọng, nhẹ nhàng đến mức khiến Mochi nổi hết cả da gà. Anh khẩn trương ngồi phắt dậy:

- Đổi ý rồi, giờ thích ngồi. Tớ không thể chịu nổi cái giọng kinh dị ấy của cậu đâu!

Izu nghe xong, máu nóng trào tới đỉnh đầu. Cô dậm chân:

- Cậu ngồi hay nằm thây kệ cậu! Trả lời tớ, chuyện cái cửa ra vào ở Hội phòng là sao hả? Rồi cả mấy cái đồ điện xung quanh nữa... Chắc chắn cậu biết đúng không?

- Cửa? Đồ điện? - Mochi mỉm cười - Nó làm sao cơ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro