Chương 27: Bỏ đi! Cậu chưa đủ bận sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng trời chiều nhè nhẹ êm dịu, vô tình len qua những kẽ lá xào xạc, để lại mảng bóng cây lốm đốm lấp lánh lay động trên mái tóc bạch kim bắt mắt, nổi bật gương mặt thiên thần có nụ cười thật yêu nghiệt, nhưng hiện tại thì Izu không còn tâm tình mà thưởng thức nữa. Tên đó, miệng thì hỏi như không biết gì, nhưng nhìn cái kiểu cười đáng ghét đó của hắn thì cô đã đoán chắc tới chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm rằng cái kẻ quái thai trước mặt cô đây có liên quan đến vụ này.

- Cậu đừng có chối! Hai đứa bọn tớ mới đi có một chút thì liền có người nghe được tiếng động lớn hướng Hội phòng, chạy lên xem thì người ta phát hiện cái cảnh tan hoang: cửa bị cắt ngọt thành bốn mảnh nằm ngổn ngang, tất cả đồ điện đều ngưng hoạt động. Không! Phải nói là hư hại hoàn toàn. Hiện tại trên đó còn chưa kịp dọn dẹp sửa sang gì hết, cậu có thể lên mà xem. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hả?

Nghe cái cụm từ "hai đứa bọn tớ", tự nhiên Mochi cảm thấy khó chịu ngang. Anh nhíu mày:

- Hay nhỉ! Hội trưởng và Hội phó rủ nhau trốn về trước khi kết thúc buổi họp. Bây giờ xảy ra chuyện lùm xùm thì đổ cho bọn này phải không?

Izu đỏ mặt:

- Tr... Trốn cái gì mà trốn? Cậu nói vậy mà nghe được à? Bọn tớ có việc mới bất đắc dĩ phải về sớm như thế, mà tớ về trước có chút xíu chứ bao nhiêu đâu? Tớ không hề muốn đổ lỗi gì hết, nhưng thời gian từ lúc tớ đi cho tới khi chuyện này xảy ra thật quá ngắn. Cậu nói tớ phải giải thích thế nào cho hợp lí đây?

Izu ức chế tuôn luôn một tràng. Cô cũng chẳng hiểu vì sao mình phải thanh minh như vậy nữa, chỉ biết là bản thân cảm thấy rất bực bội khi nghe Mochi nói như thế.

- À à! Ý cậu là tớ có dính dáng tới chuyện này phải không? - Mochi thản nhiên như không, ngửa mặt lên ngắm những tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua tán cây anh đào, đôi mắt màu hổ phách nheo nheo lại, đẹp đến mơ màng - Vậy cho tớ hỏi lại một câu nhé! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, tớ... hung thủ lấy cái giống gì để chẻ cánh cửa dầy cui đó vậy?

Izu cứng họng. Đây cũng là điều khiến cô băn khoăn mãi. Cô cắn môi:

- Làm sao tớ biết được... Không phải cậu biết rõ hơn tớ sao?

Mochi cười nhẹ, cầm lấy cặp đứng dậy bước tới:

- Hội trưởng à, cậu cần gì phải lo mấy cái chuyện nhỏ nhặt đó chứ. Có khi bây giờ Hội phòng đã trở lại như ban đầu rồi cũng nên!

- Trở lại như ban đầu? Bây giờ á? Cậu lừa con nít sao? Đừng cố lấp liếm cho qua chuyện. Tớ nhất định sẽ làm rõ...

- Bỏ đi, Zu! - Mochi thản nhiên đưa tay xoa đầu cô gái - Cậu chưa đủ bận hay sao. Cứ để bọn này lo liệu. Cậu chỉ cần làm tốt công việc của Hội học sinh là được.

Dứt lời, Mochi rảo bước bỏ đi trên con đường trải đá. Izu đơ người. Câu vừa rồi, cô nhớ là mình mới nói với Kofu hồi nãy thì phải. Không. Trọng điểm cô đơ người không phải là do câu nói trùng hợp này, mà là...

Hắn vừa mới xoa đầu cô!

Cái tên ấy, hắn xoa đầu cô, thả lại một câu không đầu không đuôi, rồi bỏ đi. Từ nào tới giờ, không kể người lớn, ngoại trừ anh trai ra, còn chưa có tên con trai nào xoa đầu cô như vậy. Hắn còn không lớn hơn cô, hắn chỉ cao hơn cô thôi, sao tự nhiên cô lại có cảm giác mới kết nghĩa thêm một ông anh trai vậy? Chưa hết, chuyện cô hỏi hắn tính ra cô không hề nhận lại chút thông tin nào luôn ấy.

- Cậu đi đâu đó? Tớ còn chưa nói xong mà!

- Chẳng phải cậu nói chỉ muốn hỏi tớ có một câu thôi sao? - Miệng trả lời, chân thì vẫn bước.

- Nhưng chuyện vẫn chưa ra đâu vào đâu hết. Cậu đã trả lời tớ đâu? Cậu mà không nói rõ thì tớ sẽ theo ám cậu cho tới khi xong chuyện thì mới thôi đó! - Vừa uy hiếp Izu vừa lót tót chạy theo.

- Tớ đi vệ sinh! Thích thì cứ việc ám. Tớ không phiền đâu!

- Biến thái!

"Vèo"...

Tiếng hét chói tai vừa dứt thì cái giỏ hồng đáng thương của Izu đã rời tay cô bay vút về phía chàng trai.

"Soạt".

Chiếc giỏ cứ thế bị Mochi nhẹ nhàng tóm gọn. Anh quay lại. Và trên gương mặt điển trai ấy thoáng ẩn hiện một nụ cười mê hoặc:

- Có lẽ tớ phải dạy cho cậu một bài học với tiêu đề "Không được vứt đồ linh tinh" nhỉ?

Dứt câu, Mochi ngoắc ngón tay một cái rồi quay đầu co giò bỏ chạy. Izu đang bị nụ cười của chàng trai làm cho ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp. Đến khi Mochi chạy được chừng hơn chục mét thì cô mới bừng tỉnh, vội vàng phóng theo hét oang oác:

- Trả giỏ đây! Cái tên khó ưa này!

-------

Trở lại với Hội phòng, lúc Kofu vừa đi mất...

Một sự việc kì lạ đã diễn ra... không quá một giây.

Bởi lẽ...

- Anh Dara, phiền anh quá! Giá như em biết cách ngưng đọng thời gian...

Sal kéo mũ áo khoác xuống, để lộ mái tóc màu xám tro bên trong. Kết giới ma pháp nhấp nhoáng tròn vành vạnh với điểm nổi bật là hình tia sét trắng ngay chính giữa đang trôi nổi giữa Hội phòng, ngạo nghễ chẳng sợ ai phát hiện, bởi lẽ thời gian đã ngủ yên vào tại giây phút này.

- Phiền cái gì mà phiền! Là do anh muốn đi theo mà. Nhóc học như vậy còn chê ít sao? Ài, mà năng lực của anh vẫn còn thất thường quá. Lúc trưa Mochi "lỡ tay" phá kết giới vô tình khiến cho dòng thời gian tiếp tục chảy, động tĩnh lại lớn quá, anh lo người ta lên tới nơi mà không kịp thi triển vòng tròn ma pháp thì toang nên mới kéo hai đứa chạy trước đây. Bây giờ vắng người mới phải dẫn em lại sửa đồ nè. Có lẽ anh phải tập luyện thêm cho nhuần nhuyễn mới được.

- Nhưng... hình như anh đang có giờ học tăng tiết thì phải!

Vừa nói Sal vừa tiến đến chỗ cánh cửa, hay nói đúng hơn là bốn mảnh của cánh cửa đang nằm chỏng chơ trên mặt đất. Dara cười ha hả, tự hào:

- Không cúp học không phải A12 mà. Với lại anh chẳng có hứng thú nghe mấy thứ chán òm ấy.

Sal cười nhẹ:

- Cũng phải!

Chàng trai đứng trước "bãi chiến trường", quả thật là tan hoang không nỡ nhìn. Cửa phòng nặng nề bất ngờ đổ sụp đập nát cả nền nhà và còn tiện khua đổ vỡ vài món trang trí xung quanh nữa. Máy lạnh chảy nước đọng thành vũng thế kia. Đến lúc rồi, dọn dẹp mớ hổ lốn này thôi. Sal nhẹ nhàng nhắm mắt lại, miệng khẽ lẩm nhẩm, đôi bàn tay hoàn hảo từ từ nâng lên. Mái tóc dầy xám tro bất giác lay động dù trong phòng không hề có gió. Và dưới chân anh, một vòng tròn ma pháp bắt đầu hiện ra. Những đường viền xung quanh vòng tròn phát sáng, lúc trong suốt, lúc lại trắng sữa, ẩn ẩn hiện hiện. Cấu tạo bên trong còn đơn giản hơn nhiều so với kết giới mà Dara đã làm lúc ban trưa: chỉ có những vì tinh tú lấp lánh điểm xuyến xung quanh. Trung tâm vòng tròn hoàn toàn trống rỗng.

Trống rỗng... như chính con người của Sal vậy...

Đôi mắt bàng bạc của chàng trai từ từ mở ra. Và điều kì diệu bắt đầu từ đây.

Những mảnh gỗ to dầy của cánh cửa đột nhiên phát sáng, rồi chúng chuyển động. Bốn mảnh gỗ như những sinh vật sống, miễn cưỡng di chuyển, từng chút từng chút một. Chúng nhích lại gần nhau, xếp khít vào nhau, và rồi những đường cắt dần dần biến mất. Chúng nhập lại thành một, một cánh cửa nguyên vẹn. Cánh cửa cao lớn ấy lại tiếp tục chuyển động. Nó nâng bản thân nặng nề đứng thẳng dậy, như có linh tính lê tới gắn liền lại với bản lề, trở lại làm một cánh cửa hoàn hảo như ban đầu, một chút sứt mẻ cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro