Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa tiết trời mùa đông lạnh giá.
Khi rừng cây trơ trụi lá, chỉ lưa những nhành cây khẳng khiu. Bầu trời mang một màu xám xịt, với tầng mây bay thấp. Không khí lạnh buốt chân đến nứt da nứt thịt.  Gió bấc vẫn hun hút thổi qua, những cánh đồng, hay núi đồi hoang vắng.
Từng con người đều co ro trong chăn ấm hay bên bếp lửa hồng ấm cúng.
Và bọn Hàn Thủy cũng chẳng khác. Cũng quây quần bên cạnh nhau, để bàn luận về những tình huống sẽ xảy ra sau này. Thì có hai con người trông đã già không biết vì sao? Vì lí do gì?
Một người đang chạy phía trước râu tóc bạc phơ, tay cầm cây gậy trúc, đang nhanh chân chạy trốn. Một bà lão vai mang kiếm, đầu đội nón lá, mang tơi, chạy theo sau, vừa chạy, vừa la lớn.
_ Ngươi hãy đứng lại cho ta. Cho dù ngươi có chạy đằng trời, lần này cũng không thoát khỏi tay ta.
Giữa tiết trời mùa đông lạnh giá, vì sao hai con người già cả này, không ở nhà trông chăn ấm hay chí ít cũng bên cạnh bếp lửa. Thế mà lại đuổi theo nhau giữa cơn gió bấc, lạnh thấu xương cắt, da cắt thịt.
Thế mà ông lão cứ chạy.
Bà lão vẫn đuổi theo.
Người thường ai lại chạy giữa mùa đông lạnh giá?
Là người không bình thường ?
Cũng có thể!
Hay bà lão đang truy sát ông lão?
Như thế, có vẻ đúng hơn, vì bà lão vai mang kiếm kia mà.
Mà chuyện gì xảy ra nhỉ? Chuyện gì mà bà lão truy sát ông lão, trong tiết trời mùa đông lạnh giá.
Chuyện gì mà không ngồi một chỗ với nhau, bên cạnh bếp lửa hồng ấm áp chẳng hạn, rồi nói rõ với nhau có hơn không ?
Thế mà họ vẫn đuổi theo nhau.
Xa xa hơn một chút, là một cô gái trông cũng thật xinh đẹp. Cô chẳng mang tơi đội nón lá gì cả? Giữa tiết trời mùa đông lạnh giá, thế mà khuôn mặt của cô gái, vẫn hồng hào như ngồi bên cạnh bếp lửa.
Có lẻ cô gái là người thân, của hai ông bà lão này có phải không ?
Cô gái vừa chạy vừa nhìn quanh.
Cô đang tìm hai người đó. Hai ông bà lão đang đuổi theo nhau, dưới tiết trời mùa đông lạnh giá, với tầng mây bay thấp, như sa xuống mặt đất.
Thật ra là chuyện gì thế?
Có phải bà lão truy sát ông lão?
Hay chuyện gì mà phải phiền lòng con trẻ?
Nhưng hai ông bà lão ấy vẫn chạy .  Người trước gắng chạy, người sau cố đuổi, giữa tiết trời mùa đông lạnh giá, không một bóng người qua lại.
Cho đến khi bà lão ngã dúi dụi xuống đường, ở nơi nền đất ẩm ướt lạnh lẽo.
Bà lão nằm yên lặng không cử động nữa? Cứ như thể bà lão đã hụt hơi đến nơi rồi .
Cứ nhìn thấy tình cảnh này, cũng làm cho người khác,  khi nhìn thấy chỉ biết lắc đầu mà ngao ngán, cho cái bà lão này. Đuổi theo  làm gì cho thật khổ ra đấy!  Giờ đây còn nằm lăn ra đất.
Ai thấy cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán?
Nhưng nào ai thấy.
Chỉ có gió bấc lạnh thấu xương, như cắt da cắt thịt, là cứ thổi qua trên từng rừng cây, ngọn cỏ  chỉ còn trơ gốc.
Gió bấc lạnh lẽo.
Nhưng vẫn có một người thấy đó chứ?
Người đó không phải ai khác, mà chính là ông lão Lưu Linh. Ông lão Lưu Linh ông ngoại của Linh Tinh.
Vừa thấy người ấy ngã xuống đường liền hốt hoảng kêu lên.
_ Linh Linh! Muội có sao không?
Ơ! Thì ra họ là người quen biết của nhau. Chẳng phải họ đang truy sát ư!
Không! Không phải như vậy.
Ông lão kêu lên như thế, mà bà lão vẫn nằm yên lặng, dưới nền đất lạnh lẽo.
Có lẻ bà lão, không còn nữa phải không?
Ông lão vội vàng quay lại, nhìn thấy bà lão, vẫn nằm yên lặng trên nền đất lạnh lẽo, thì hoảng hốt kêu lên.
_ Linh Linh! Muội đừng bỏ ta mà đi nhé? Muội không thể làm vậy  với ta?
Ông lão vội vàng ôm lấy bà lão, mà nước mắt rơi lã chã, trên khuôn mặt đã phôi pha với thời gian.
Đàn ông khóc, đàn ông rơi lệ.
Mà lại là một ông lão, thì chỉ có người con gái khi tuổi xuân xanh, ông lão đã khắc ghi trong lòng.
Tình là gì ?
Mà làm cho con người ta phải nhớ.
Phải khắc ghi trong lòng.
Rồi chợt nhớ, chợt cười, chợt buồn, chợt khóc giữa đêm khuya.
Hỏi thế gian này, mấy ai không vì chữ tình mà cười, khóc một lần kia chứ ?
Giữa tiết trời mùa đông lạnh giá.
Giữa con đường vắng lặng, không một bóng người qua lại.
Ông lão vẫn ôm chặt bà lão trong vòng tay của mình.
Vừa mới đó còn đuổi theo nhau đến bở cả hơi tai, thế mà giờ đây âm dương cách biệt rồi sao?
Đôi khi cuộc sống của thế nhân, cũng không ai biết được chuyện  gì sẽ xảy ra?
Chỉ biết rằng sinh, tử, bệnh, lão là mệnh con người.
Yêu, ghét, buồn, vui cũng kiếp nhân sinh.
Trăm năm trong kiếp con người, khi trở lại, thành cát bụi, mấy ai được vui hết bao giờ?
Ông lão ôm chặt lấy bà lão, mà gọi mãi tên người xưa .
_ Linh Linh! Đừng! Đừng bỏ ta mà đi. Ta không muốn. Ta không muốn .
Ông lão cứ ôm chặt bà lão vào lòng mà kêu lớn. Nhưng bà lão vẫn im lặng.
Không! Trên khuôn mặt già nua, nhưng vẫn còn những nét xuân sắc.
Lúc tuổi còn xuân, bà lão xinh đẹp phải biết,  chắc chẳng bút mực nào tả nổi.
Trên bờ mi cong vút vương, những hạt lệ, mà miệng nhoẻn nụ cười.
Bà lão gục đầu vào lòng ông lão .
_ Tôi có bao giờ bỏ ông mà đi đâu? Chỉ có ông là luôn chạy trốn tôi thôi. Nếu như hôm nay, ông không nghĩ tôi đã chết, thì ông chẳng quay lại, ôm lấy tôi như bây giờ? Tại sao bây giờ ông mới làm chuyện đó, mà không phải lúc xưa, lúc tuổi còn xuân. Tại sao? Tại sao? Tại sao ông nói đi Giả Cẩu. Tại sao? Ông lại làm vậy với tôi?
Bà lão nằm trong vòng tay của ông lão,  đặt bao nhiêu câu hỏi, rồi bất ngờ vùng đứng dậy, rồi nhìn vào mắt ông lão .
_ Giả Cẩu! Ông trả lời Linh Linh đi. Tại sao? Tại sao? Lại làm vậy với Linh Linh. Ông bỏ Kiếm Minh Vương mà đi, để lại Linh Linh một mình thương nhớ.  Nhìn trăng nhớ người, nhìn vật xót xa, đêm về dạ héo hon, nước mắt đầm đìa ướt đẫm gối. Nghe tin Giả Cẩu ở nơi đâu, là Linh Linh lại tìm đến. Nhưng chỉ thấy nơi đó  vắng lặng như tờ, một chút hơi ấm của người xưa cũng không còn, chỉ còn lại nước mắt mặn chát, tuôn rơi trên má Linh Linh mà thôi. Giả Cẩu sao ông lại làm thế? Nếu như không có hôm nay, chắc chắn ông lại chạy nữa phải không? Ông chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi Linh Linh không còn trên cõi đời này, ông mới ngừng chạy trốn Linh Linh phải không? Giả Cẩu! Ông nói đi là tại sao?
Ông lão là Giả Cẩu. Vị kiếm sĩ xuất thân áo vải, với một thân kiếm đã huyết tẩy Kiếm Minh Vương, mà lão kể chuyện đã kể vào một đêm trăng sáng, ở trên bến sông Bạch Ngưu mà Hàn Thủy đã nghe đó có phải chăng?
Nhưng hình như không phải là như thế?
Ông lão đã rời khỏi Kiếm Minh Vương vì bà lão hay vì lẻ gì?
Nhìn họ bây giờ thì hiểu năm xưa họ là một đôi trai tài gái sắc. Nhưng nhìn  như vậy  cũng biết được rằng, bà lão rất yêu ông lão và ông lão cũng thế?
Nhưng tại là làm sao mà phải đôi ngã chia ly. Một người thì chạy trốn còn một người thì đi tìm khắp nơi.
Tại sao lại như thế?
Ông lão vẫn đứng yên lặng,  yên lặng mà nghe những gì bà lão hỏi.
Trên đôi mắt đã lăn dài những hạt lệ.
Hai bàn tay cầm chặt lấy thanh gậy trúc. Nhưng đôi bàn tay lại run lên từng đợt.
Ông lão vẫn lắc đầu mà không trả lời câu hỏi của bà lão .
_ Ông không chạy nữa đi?
Bất chợt bà lão lại cười như điên dại, rồi rút kiếm ra khỏi vỏ chỉ vào ông lão.
_ Chỉ còn một cách ông không thể chạy được nữa, là tôi giết chết ông. Khi đó ông sẽ ở lại bên tôi mãi mãi.
Bà lão vung kiếm lên.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                     Hết chương 63

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro