Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy đoán của cô xưa nay không bao giờ sai lệch quá lớn, một ngày sau khi cô sửa đổi lại kế hoạch của mình, đối thủ cạnh tranh của cô đã lái chiếc Knight XV được gắn thiết bị theo dõi đến vùng ngoại ô bên ngoài căn cứ, nếu như cô không tình cờ phát hiện ra nhóm người này, giờ phút này cô hẳn đã gặp phải tình cảnh xấu hổ khi trạm mặt với đối phương—— hoặc có lẽ song phương đã tiến hành giao chiến mà không chút do dự.

Ada ghi chép sơ bộ lộ trình lái xe của đối phương, chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình máy tính đã đi vòng quanh căn cứ vài lần, cô suy đoán loại hành vi này của đối phương có thể là đang tìm kiếm một địa điểm sơ tán, dù sao thì dựa theo hệ thống hỏa lực phòng thủ của căn cứ được hiển thị trên dữ liệu, gần như không thể đi qua cổng chính một cách an toàn sau khi lấy được mục tiêu, hoặc là tiến hành sơ tán bí mật, đó cũng là lý do tại sao cô nhận được công cụ hỗ trợ là một khẩu súng phóng lựu.

Nhưng điều này cũng đồng thời cho thấy bọn họ đã tính toán đến phương án giao chiến trực tiếp với quân đội đồn trú, và bọn họ dường như không quá lo lắng về vấn đề này, chí ít dưới cái nhìn của cô là vậy, một đám liều mạng, cô lẩm bẩm, sau đó suy nghĩ của cô chạy đến một phương diện khác, tỷ như nên như thế nào lợi dụng đối phương hấp dẫn hỏa lực của quân đội, để cho cô lặng lẽ không tiếng động rời đi.

Cô dường như đã chấp nhận phương án rủi ro khi mạo hiểm tấn công một căn cứ quân sự, không chính thức ở Nam Phi, và có lẽ điều này dễ dàng hơn nhiều so với việc tấn công tổng thống.

Bản đồ không có cách nào hiển thị cho cô thấy thông tin nội bộ liên quan tới căn cứ, vì vậy cô phải bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến khảo sát ngoài thực địa. Thiết bị theo dõi đã phần nào giúp cô tránh được cuộc chạm trán với đối thủ cạnh tranh, đồng thời nói cho cô biết rằng đối phương sau khi kết thúc dò xét liền bận rộn đi tới đi lui, và điểm đến của những chuyến đi thường là lãnh thổ của những kẻ buôn bán vũ khí khét tiếng.

Cô không quan tâm đến việc đám người đó đến tột cùng là lấy được bao nhiêu vũ khí, bởi động tĩnh của bọn họ đã phần nào giúp cô không còn phải băn khoăn xem liệu bọn họ có thể hay không cung cấp một sự trợ giúp lớn cho công cuộc yểm trợ cô rời đi an toàn mà không bị tổn hại.

Căn cứ này trông giống như hầu hết các viện nghiên cứu mà cô đã từng tiếp xúc trong công việc của mình, với những bức tường cao cùng trạm canh gác, một con đường duy nhất cho xe cộ thông hành và vô số cuộc tuần tra, chỉ có một sự khác biệt rõ ràng duy nhất là về hỏa lực. Ada điều khiển chiếc BMW màu trắng của mình lái về phía lối vào duy nhất, cô liếc nhìn tấm hộ chiếu được đặt trong khay để đồ và hít một hơi thật sâu.

Cô dừng xe ở trạm kiểm soát và vô thức gõ ngón tay lên vô lăng khi đưa thẻ thông hành cho đối phương, cô nắm rõ quy trình kiểm tra, tấm thẻ từ sẽ trực tiếp hiển thị tất cả thông tin giả mạo của cô, sau đó cỗ máy sẽ đánh giá xem liệu cô có được phép an toàn tiến vào trong, hay là đưa ra nhắc nhở những người lính này giơ súng chĩa vào cô.

"Ms. Kennedy?" Đối phương đi tới trước cửa sổ xe, căn cứ trên màn hình hiển thị danh tính giả gọi một tiếng, đem thẻ từ trả lại cho cô. Không còi báo động, thanh chắn trước mặt cô từ từ nâng lên, đại biểu cho ' tấm vé' của cô được phép đi qua, "Chúng tôi cần kiểm tra xe của cô."

"Đương nhiên không thành vấn đề." Ada rất phối hợp cởi dây an toàn bước xuống xe, thậm chí còn mở cốp sau xe. Máy dò của đối phương cẩn thận quét qua mọi ngóc ngách, sau khi không có vấn đề gì, bọn họ mới đưa mắt tới hộp đựng vũ khí màu đen ở ghế sau.

"Tôi nghĩ chúng tôi cần phải giữ lại thứ này," Hắn ta cẩn thận nói, dù tấm thẻ thông hành đã nói cho hắn ta biết về sự an toàn của người phụ nữ trước mắt, hắn ta vẫn như cũ không dám buông lỏng cảnh giác.

"Nếu như anh có thể từ..." Ada quay đầu nhìn vào màn hình hiển thị sáng ngời trong trạm canh gác, hướng binh lính nở một nụ cười công thức, "... sẽ biết rõ cấp trên của anh nhận thức rõ ràng về thân phận cùng mục đích của tôi, tôi nghĩ rằng đây sẽ là một ý tưởng tồi nếu lấy đi hàng mẫu mà không được sự cho phép."

"Vậy thì có lẽ cô có thể mở nó ra." Hắn ta cau mày, thay đổi sang một cách nói khác, "Nếu như bên trong chứa chất nổ có thể san bằng khu vực này..."

"Xin lỗi, tôi chỉ có thể mở nó ra trước mặt người phụ trách." Ada từ chối, khom người rút ra túi hồ sơ bên dưới hộp đựng vũ khí, từ trong đó lấy ra một xấp văn kiện——thứ này là do nhà tuyển dụng 'tri kỷ' của cô cung cấp, tác dụng vẻn vẹn chỉ là trợ giúp cô mang được vũ khí vào bên trong căn cứ này——giao cho đối phương.

Năm phút sau, cô rốt cục lấy được giấy tờ cho phép mang theo hộp đựng vũ khí, một lần nữa khởi động xe ô tô.

Cô đi theo chiếc xe jeep dẫn đường (cô cũng không có trông cậy sau khi tiến vào sẽ có thể có được đầy đủ tự do), ngắm nhìn xung quanh rồi đem ánh mắt dừng lại ở tấm thẻ từ của mình. Có trời mới biết cô có bao nhiêu thân phận cùng danh tính giả, nhưng lần này——không có ý nghĩa gì khác, cô chỉ là vào lúc đang sắp xếp lại thông tin nằm trong thẻ nhớ của Leon thì đột nhiên nhớ đến phần công việc còn chưa hoàn thành này của anh.

Ada khẽ ngâm nga thích thú với cái họ ngẫu nhiên của mình, rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang công việc.

Chiếc xe jeep quân sự dừng lại trước một tòa nhà có kiến trúc tương tự như viện nghiên cứu, và Ada đã lái xe qua ít nhất ba tòa nhà có thiết kế giống vậy trên đường đi, cô suy đoán đối phương khả năng không chỉ làm một loại thí nghiệm liên quan đến nhiệm vụ của mình, khó trách mức độ cảnh giới cao đến như vậy. Nếu không phải có xe jeep dẫn đường, cô thật sự trong thời gian ngắn không có biện pháp tìm được tòa nhà mà mình muốn đến.

Cô mở cửa xe và lấy ra hộp đựng vũ khí. Hai người lính nhảy ra khỏi chiếc xe jeep, một người lính khác từ bên trong viện nghiên cứu đi đến trước mặt cô, vừa chào cô vừa ra hiệu cho cô đi theo, hai người lính đi sau cô tay lăm lăm súng. Điều này khá phiền toái, Ada liếc nhìn vũ khí trong tay của những người lính và nghĩ rằng sẽ khó có thể sử dụng biện pháp bạo lực để thoát khỏi sự giám sát của họ.

Đi qua đại sảnh, rồi bước vào thang máy, cô nhìn chằm chằm xuống mặt sàn kim loại và ngẫm lại phương án thoát thân của mình. Xâm nhập màn hình giám sát đương nhiên là điều cơ bản nhất, cô không muốn lưu lại bất kỳ hình ảnh nào về sự tồn tại của mình ở đây, về thông tin lưu lại tại trạm canh gác, rất dễ dàng để biến nó thành bông tuyết, không bao giờ khôi phục lại được.

Khi thang máy đến nơi, người hướng dẫn đang đi phía bước qua bên phải, nhập mật khẩu để mở cánh cửa điện tử đang đóng, anh ta ra hiệu cho hai người bạn đồng hành phía sau, và những người lính còn lại dừng lại, đứng sang hai bên trái phải để bảo vệ cánh cửa. Sau đó cô tiếp tục được dẫn đường tiến về phía trước cho đến khi cô được đưa vào một căn phòng nằm ở cuối hành lang.

"Đợi ở đây," hắn ta cộc cằn nói, không hề buông lỏng cảnh giác dù chỉ một giây.

"Chỗ này thật khác với lời đồn." Ada dùng giọng điệu kinh ngạc khen ngợi cách bài trí sang trọng của căn phòng, nơi này ngoài ý muốn giống với một hội trường hơn là một phòng chờ bình thường ——như thể căn cứ này thuộc về một quốc gia, càng giống như là thuộc về chính phủ hơn là kiến trúc được xây dựng dựa trên lợi ích của một số cá nhân.

Cô đặt hộp đựng vũ khí trong tay lên bàn trà, ấn ngón tay cái vào khu vực quét dấu vân tay, ổ khóa trên chiếc hộp được giải tỏa cùng với một tiếng bíp

"Cô đang làm gì?" Âm thanh cực kỳ rõ ràng trong môi trường yên tĩnh khiến đối phương theo phản xạ kéo căng dây thần kinh.

"Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn xác nhận lại tình trạng của sản phẩm mà thôi." Cô để cho thanh âm của mình trở nên nhu hòa, càng có thêm xu hướng trấn an. Sau đó giang hai tay biểu thị mình không phải mối uy hiếp, "So với cái này," cô đi về phía đối phương, cong khóe môi, "có lẽ anh nên nói cho tôi biết ông chủ của anh có sở thích gì," cô hạ giọng, và dần dần rút ngắn khoảng cách với đối phương, thẳng đến khi hoàn toàn dựa vào gần hắn ta, "Có lẽ tôi nên tặng cho ông chủ của anh một thứ gì đó đặc biệt, chẳng hạn như..."

Đối phương liếc nhìn qua Ada và nở một nụ cười hiểu biết.

"Anh cũng sẽ thích nó."

Nụ cười của hắn đông cứng lại, dần dần trở nên khiếp sợ, hướng về phía Ada vươn cánh tay cứng đờ ra giữa không trung, rồi ngay lập tức quay trở lại che miệng vết thương của mình. Ánh mắt hắn di chuyển từ khuôn mặt của Ada xuống khẩu súng ngắn giảm thanh trong tay cô. Hắn nhìn qua muốn rút ra khẩu súng lục giấu bên dưới bộ đồ đen, nhưng đáng tiếc động tác của hắn vẫn chậm hơn so với việc Ada rút ra con dao găm và cứa vào cổ hắn ta.

Ada nhanh chóng lùi lại vài bước, tùy ý để đối phương té ngã trên mặt đất. Cô nhấc hộp đựng vũ khí vẫn còn nguyên vẹn trên bàn trà lên, mặt không thay đổi đi vòng qua thi thể, hướng về phía cánh cửa dẫn ra bên ngoài. Cô đã thay thế màn hình giám sát trước khi bước vào tòa nhà thí nghiệm, vì vậy điều này không phải là vấn đề. Cô nhấn vào chốt mở một lần nữa, và những người lính đang đứng gác ở cửa nhìn cô đầy nghi ngờ.

Không để cho bọn hắn kịp phản ứng, Ada trực tiếp giơ tay bóp cò, viên đạn xuyên qua đầu gối một binh lính, cô trong nháy mắt trốn ở phía sau hắn, lợi dụng cơ thể của đối phương để chặn lại hỏa lực đến từ một người lính khác. Tên lính kia dừng lại theo phản xạ sau khi nhận ra mình đã bắn nhầm mục tiêu, Ada đẩy thi thể đập vào người tên lính đối diện, hướng nòng súng vào đối phương và khai hỏa ngay lập tức.

Viên đạn ghim chuẩn xác vào vị trí ngay giữa lông mày.

Ada bấm nút gọi thang máy.

Cô không biết ông chủ của bọn họ sẽ đến sau bao lâu, nhưng trước khi máy báo động vang lên cô hẳn đã chạm tay vào được mục tiêu của mình. Ada tiến vào thang máy và một lần nữa trở về đại sảnh, hết thảy vẫn như bình thường, không có bất kỳ người nào phát hiện về sự cố vừa mới xảy ra.

Cô bỏ ra một chút thời gian để đột nhập vào hệ thống dây điện bên trong tòa nhà và chiếm quyền kiểm soát toàn bộ khu vực. Một chiếc thang máy bí mật dẫn đến tầng hầm đã thu hút sự chú ý của cô, phải mất thời gian để giải mã mật khẩu, Ada nhấn vào bàn phím của chiếc máy tính xách tay, các ngón tay nhanh chóng gia tốc. So khớp, rồi tính toán, ngay khi thanh tiến trình sắp kết thúc, tiếng chuông báo động đinh tai nhức óc vang lên.

Ada ngay lập tức đóng máy tính và rút dây cáp dữ liệu. Cô do dự giữa hai lựa chọn tiến lên hay ẩn nấp chờ đợi, chuông báo động vẫn tiếp tục vang lên, cô do dự nửa phút, mới phát hiện nó không nhằm vào mình, tiếng chuông báo động giống như một vỏ bọc hơn là cảnh báo phát hiện xâm nhập——hừm , cô dường như đã quên mất đối thủ cạnh tranh của mình.

Cô lại bước vào thang máy, rất nhanh đã đi đến tầng hầm——điều này khác với những gì cô tưởng tượng, cô cho rằng việc nghiên cứu vũ khí sinh học và chế tạo virus sẽ khiến địa điểm nghiên cứu phải được đặt cách xa các tầng bên ngoài và nằm sâu hơn dưới lòng đất, hiện tại xem ra đối phương trên cơ bản là ỷ vào sự tham gia của chính phủ mà tự tin hoạt động.

Ada đi vòng qua vài container chứa hàng, hướng về phía trung tâm phát ra ánh sáng xanh. Cô khống chế âm thanh cùng tiếng bước chân của mình, thận trọng tiến về phía trước——cô nhìn thấy những người lính bị đánh gục nằm xen lẫn với các nhà nghiên cứu khoa học mặc áo khoác trắng trên mặt đất, có vẻ như có ai đó khác đã đến thăm nơi này, Ada cau mày và bước nhanh hơn. Cô nghe thấy âm thanh của tiếng súng nổ, không nhiều lắm, đoán chừng chỉ có hai người. Cô sử dụng container làm vật che chắn, cố gắng tìm hiểu tình hình chiến đấu, ngay khi cô có được một cái nhìn rõ ràng, thì đó cũng là lúc trận chiến kết thúc——một người đàn ông mặc quân phục không thuộc về những người lính vừa bị tước đi khẩu súng lục, đồng thời bị đánh mạnh vào đầu và ngất đi.

Bên thắng cuộc vứt đi khẩu súng vừa cướp được, quay lại tiếp tục xử lý cỗ máy đang phát ra ánh sáng xanh, sau vài giây, anh ta lấy ra một ống nghiệm bị đậy kín.

Cô đã sớm ngờ tới DSO sẽ phái người đi điều tra chuyện này, nhưng không ngờ lần này đối phương lại hành động nhanh hơn cô rất nhiều——cô bước ra khỏi chỗ nấp, lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận với đối phương, nâng lên họng súng chạm vào lưng của anh ta.

"Xem ra đây chính là nguyên nhân khiến anh phải biến mất trong một tháng," cô nghiêng đầu nói, thanh âm khàn khàn, "Vậy thì cũng đã đến lúc anh phải giao nộp những gì mình có được rồi, Leon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro