Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù cô không có thêm thời gian để nghỉ ngơi, nhưng thời gian bay trên máy bay đã bù đắp cho điều đó. Khoang hạng nhất, tất nhiên rồi, cô không muốn trải qua cả chuyến bay trong một chỗ ngồi chật chội. Cô đã đổi máy bay ở Dubai và phải mất hai ngày để đặt chân đến điểm đến của nhiệm vụ, Nam Phi.

Lời nhắc nhở liên lạc từ bên tuyển dụng vang lên rất đúng giờ ngay khi cô vừa xuống máy bay, điều này khiến Ada rất ngạc nhiên, vốn dĩ cô cho rằng bọn họ sẽ không đưa ra bất kỳ hỗ trợ nào cho cô, dù có là phương tiện để tiếp cận khu vực bị phong tỏa hay vũ khí đạn dược, tất nhiên, hành động này cũng khiến cô nghi ngờ rằng đối phương thực sự đã thực hiện một số hình thức giám sát——thời điểm liên lạc của họ luôn quá trùng hợp và họ không giấu diếm việc nắm được tung tích của cô.

Điều này thực sự rất không thoải mái.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, nghĩ rằng cho dù cô có đưa ra bất cứ lời dị nghị nào, cũng sẽ không thể khiến đối phương từ bỏ việc giám sát. Cô có thể hiểu đây là một hình thức cẩn trọng, nhưng cô thực sự không thích làm việc khi đối phương có thể kiểm soát mọi hành động của cô, hay nói cách khác, cô cực kỳ chán ghét điều đó.

Ada kéo theo rương hành lý ít ỏi của mình đi đến bãi đậu xe, tìm chiếc BMW mà cô đã sớm chuẩn bị từ trước, khởi động xe đến khách sạn, bước vào căn phòng mà cô đã đặt với danh tính mới để chuẩn bị cho công việc này. Cô kiểm tra tình trạng căn phòng một cách cẩn thận rồi cất đi hành lý sau khi không tìm thấy điều gì bất thường. Cô đi tắm và thay quần áo. Hai ngày trên máy bay đủ để rũ bỏ những cơn đau đầu không ngừng nghỉ của cô, và giờ cô cuối cùng đã có thể tập trung vào công việc.

Một tiếng rưỡi sau, cô lái xe đến quán bar đã thỏa thuận và tìm thấy người cung cấp thông tin của mình.

Ada ngồi xuống cạnh anh ta và gọi một ly whisky với người phục vụ. Thời gian có thể hơi sớm, toàn bộ quán bar chỉ có lác đác vài vị khách, Ada nhìn chằm chằm viên băng hình cầu trong ly rượu đợi một hồi, người cung cấp thông tin đang uống soda chậm rãi đưa túi tài liệu cho cô.

"Tiến vào khu vực được canh gác không có dễ dàng như vậy." Đối phương quay đầu hướng Ada lộ ra một nụ cười cứng ngắc, ánh mắt quét qua vali di động dưới chân cô, rồi nhanh chóng dời đi, "Tôi đã tốn rất nhiều công sức, đã thế còn bị vướng vào một chút rắc rối... chính là để cho cô vào." Anh ta dừng một chút, sau đó uống cạn ly soda còn sót lại, "Thân phận này hẳn là không có vấn đề lớn."

"Nói như vậy là vẫn còn tồn tại một số vấn đề?" Ada nhướn mày, "Tôi còn tưởng rằng các sản phẩm của anh luôn an toàn."

Cô không muốn 'tấm vé' của mình có quá nhiều bất ổn.

"Quân đội chính quy cực kỳ cảnh giác, bọn họ sau khi tiến vào sẽ một lần nữa tiến hành đối chiếu, khó tránh khỏi sẽ bị phát hiện ra vấn đề." Đối phương nhanh chóng đưa ra lời giải thích vì không muốn để cho khoản hoa hồng mà anh ta sắp nhận được bay đi một cách vô ích, "Họ làm việc rất nhanh——danh tính này chỉ có thể tồn tại trong hai hoặc ba giờ."

Cho nên, cô có tối đa ba giờ? Điều này dư dả hơn nhiều so với dự đoán.

"Cái này của anh." Cô ra hiệu vào chiếc vali dưới chân, hướng đối phương hài lòng gật đầu, đương nhiên cô luôn không thích mang tiền mặt khi đi giao dịch, nhưng những người này thường không tin tưởng vào chi phiếu. Cô liếc nhìn ly whisky còn nguyên trên bàn, trả tiền rồi bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Đối phương dường như còn muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc là cô không có hứng thú với quá trình anh ta lấy được những thứ này như thế nào, anh ta đơn giản chỉ là muốn nhận được thêm phần thưởng mà thôi, cô biết quá rõ những người này tham lam đến mức nào, đồng thời cô cũng rất chắc chắn mức giá mà mình đưa ra đã là quá đủ cho giá trị của nó.

Bên trong túi giấy chỉ có hai trang tài liệu cùng một tấm hộ chiếu, thân phận của cô không liên quan gì đến nghiên cứu sinh học, điều này khác với những gì cô dự tính, rốt cuộc danh tính trên thẻ thông hành không có lợi cho việc tiếp cận mục tiêu của cô. Nhưng ít nhất nó sẽ không gây ra quá nhiều nghi ngờ, ba tiếng, hừm, cô không muốn rút ngắn thời gian thêm nữa. Bên cạnh đó, dùng thân phận giả để xâm nhập vào một cái địa phận như căn cứ dễ dàng hơn nhiều so với việc hoạt động bí mật ở một số nơi trong một thời gian, phải biết rằng——

Vừa rồi cô đã nhìn thấy gì?

Suy nghĩ về thẻ thông hành của Ada đột ngột dừng lại khi chiếc xe đi qua ngã tư tiếp theo và cô chợt phát hiện những người bạn cũ dường như đã quen biết. Trí nhớ của Ada vẫn luôn rất tốt, huống chi mấy ngày trước cô còn đối đầu trực diện với những người này, được rồi, có lẽ chỉ là một trong số họ. Cô đỗ xe dưới bóng cây cách xa đối phương, thu hai chiếc Knight XV màu đen vào tầm nhìn của mình.

Lần này bọn họ không công khai vác theo súng máy, cũng không cầm theo bất kỳ hòm đựng vũ khí nào, giả sử yêu cầu đối với vũ khí của bọn hắn không cao như cô, thì Nam Phi, nơi được mệnh danh là quê hương của vũ khí, muốn kiếm vài khẩu súng máy quả thực là điều quá dễ dàng. Bọn hắn xuống xe và tiến vào khách sạn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Ada đã nhận ra người đàn ông đi cuối cùng với chiếc mũ chùm đầu suýt chút nữa chết dưỡi mũi tên của cô.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những người này đến Nam Phi với mục đích giống như cô.

Cô còn không có biện pháp đi theo bọn họ vào đại sảnh để xác nhận xem bọn họ ở tầng nào, huống chi là ngăn cản bọn họ cạnh tranh——nói thật, cô còn cần mật mã trong tay bọn họ, cô dám chắc những người này sẽ không ngu ngốc đến mức ghi lại mật khẩu ra bên ngoài. Bắt tên thủ lĩnh lại để thẩm vấn hoặc trực tiếp để cho bọn hắn mất đi khả năng hành động cũng là một lựa chọn tốt, đáng tiếc là có quá nhiều nhân tố bất ổn, đồng thời khả năng thực hiện cũng sẽ có chút khó khăn, cô không muốn đưa bản thân bước vào một cái bẫy khác.

Sau vài phút trầm mặc, Ada nhấn ga sau khi xác nhận đối phương đã hoàn toàn tiến vào khách sạn. Ngay khi cho xe vượt qua chiếc SUV, cô bắn máy theo dõi vào bên dưới gầm xe. Cô đang ở cùng một thành phố với những kẻ đã từng đuổi giết mình, bất kể bọn hắn liệu có tiếp tục tiến hành nhiệm vụ đã từng thất bại hay không, cô đều cần phải nắm bắt được động thái của đối phương ngay từ đầu.

Khi đối phương kéo rèm cửa sổ và nhìn vào con đường phía trước khách sạn, chiếc BMW màu trắng đã biến mất.

Ada theo thói quen đi đường vòng để trở lại khách sạn, kế hoạch ban đầu để tiến hành điều tra xung quanh vị trí mục tiêu phải được viết lại do những yếu tố bất ngờ. Cô đóng cửa phòng, chiếc túi giấy đựng giấy tờ bị cô tiện tay ném lên tủ đầu giường. Âm thanh tin nhắn nhắc nhở tại thời điểm cô đem máy tính từ trong rương hành lý lấy ra vang lên không ngừng, khiến cô cảm thấy bực bội.

Cô phớt lờ những tin nhắn đáng ghét đó, nhà tuyển dụng đã làm cạn kiệt hết chút kiên nhẫn còn sót lại của cô. Cô hít một hơi thật sâu, thả mình thư giãn lên ghế sofa, rồi đặt chiếc máy tính xách tay lên đùi.

Ngay cả khi sử dụng đến các thủ đoạn không bình thường, cô vẫn không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nội bộ nào về căn cứ, tầng phòng ngự của đối phương cực kỳ chắc chắn, một bộ phận lớn hẳn nên được quy cho công lao của vũ khí sinh học. Hmm... Rốt cuộc, không phải ai cũng sẽ đem công trình nghiên cứu chế tạo virus cùng mục đích, không che giấu chút nào, ngu xuẩn bày ra trước mắt cô.

Nhà tuyển dụng vẫn như trước kiên nhẫn quấy rầy cô, khi Ada mở hộp thư và nhìn thấy tin tức bên trong, cô chợt cảm thấy hối hận vì đã vội vàng qua loa tiếp nhận công việc này. Nội dung email không có gì bất ngờ khi thông báo về đối thủ cạnh tranh cũng đã đến Nam Phi, cô không ngờ bọn họ lại tỏ ra quan tâm một cách thái quá đến những kẻ thậm chí còn không biết cách nhắm súng chính xác.

Ada dựa lưng vào ghế, vì đối phương đem chuyện bé xẻ ra to mà có hơi coi thường. Cô dám đánh cuộc đối phương khẳng định phải chịu thua thiệt không chỉ một lần, có lẽ thông tin mà bên đối thủ của bọn họ nắm giữ càng thêm trọng yếu hơn. Cô nhớ tới tập đoàn mà Leon đã điều tra, nếu như cô đoán không lầm thì trận đấu đá nội bộ có lẽ là do vấn đề liên quan đến vũ khí sinh học gây ra, khó trách đối phương lại cẩn trọng như vậy.

Nhưng đó không phải là điều cô nên quan tâm.

Cô tiếp tục kiểm tra email của mình, thẳng đến khi có một chuyện khác hấp dẫn lực chú ý của cô. Cô rất rõ ràng chính phủ Hoa Kỳ sẽ không bao giờ vắng mặt trên phương diện này, và dường như bọn họ cũng đồng dạng có ý định nhúng tay vào không qua con đường chính thức, bên nhà tuyển dụng không thể xác định danh tính chính xác của vị đặc vụ được cử đến, nhưng tám chính phần mười hẳn là người mà cô suy đoán kia.

Ada nhướn mày tỏ vẻ hứng thú, tiếp tục lướt văn kiện——một giây sau, động tác và suy nghĩ của cô bị tiếng chuông cửa cắt ngang.

Cô không nhớ là mình đã đặt dịch vụ phòng, và điều này không phải là một dấu hiệu tốt.

Ada đặt máy tính sang một bên, cô mất một lúc cân nhắc xem có nên sử dụng lựu đạn hay không, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách giữ chặt khẩu súng lục. Cô nhẹ nhàng đi vòng qua cánh cửa, tránh khả năng bị đạn xuyên qua cửa tấn công, rồi cẩn thận xoay tay nắm.

Cơ bắp của cô căng lên ngay khi cánh cửa mở ra, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần cho khả năng có một quả bom khói. Cô nhanh chóng bước ra với khẩu súng giương cao——không có ai ngoài cửa, và hành lang cũng yên tĩnh lạ thường. Ada nhìn xung quanh, quan sát bất kỳ ngóc ngách nào có thể ẩn nấp một người sống, rồi cẩn thận cúi đầu xuống.

Một bộ áo giáp chống đạn nằm dưới chân cô, đè lên ở phía trên là một khẩu súng phóng lựu M320. Rất rõ ràng đây là một món quà, hoặc sự giúp đỡ, đến từ nhà tuyển dụng. Ada cau mày, đặt khẩu súng lục trở lại bao da và cầm đồ vật từ trên mặt đất lên. Cô có thể lý giải về áo chống đạn, nhưng súng phóng lựu? Chúa ơi, cô hoài nghi công việc lần này của mình là đi tấn công căn cứ, chứ không phải để lấy đi virus mà không bị ai phát hiện.

Thật là hoang đường, cho đến giờ phút này cô thậm chí còn không chắc liệu mình có thể mang theo một khẩu súng lục tiến vào căn cứ hay không.

"Mình thực sự hy vọng sẽ không cần phải sử dụng đến thứ này." Ada thở dài sau khi đặt vũ khí vào một bên trong rương, thứ này chỉ đơn giản là được dùng để đối phó với hai loại kẻ thù, BOW hoặc quân đội, dựa theo hệ số phiền phức, cô thích cái trước hơn.

Cô quay sang nhìn một món quà khác, bộ áo giáp chống đạn, nói thật cô cũng không thích thứ đồ chơi này. Ada ngây người nhìn nó và nghĩ, thứ này ảnh hưởng rất lớn đến sự khéo léo cùng khả năng di chuyển của cô, điều này có hơi dư thừa. Nhưng nó cũng nói lên một khả năng rằng một khi cô phạm phải sai lầm, cô sẽ phải đối mặt với lực lượng vũ trang được huấn luyện nghiêm chỉnh cùng vô số đạn dược có đếm cũng không hết.

Bất quá điều đó cũng không thể tệ bằng phải đối mặt với một nhóm lớn những người bị nhiễm bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro