Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô lái xe đi trước khi có thêm nhiều tiếng còi báo động đến gần, rẽ vào một con đường vắng và lượn quanh vài vòng để xác định không còn kẻ thù nào khác bám theo, sau đó cho xe chạy lên cao tốc, cô không có lý do gì để tiếp tục ở lại thành phố này nữa.

Ada cho dừng xe ở góc hẻo lánh của một trạm xăng, cô cuối cùng cũng có cơ hội thở phào nhẹ nhõm trước khi bắt đầu đau đầu vì những mảnh kính vỡ trên chiếc Chevrolet và vết tích đạn bắn nằm rải rác khắp thân xe. Một lời nhắc nhở về cuộc rượt đuổi không mấy thân thiện mà cô vừa mới trải qua, nhưng khi cô tưởng tượng đến ánh mắt khóc không ra nước mắt của Leon khi anh trông thấy chiếc xe yêu quý của mình bị phá hủy, hình ảnh đó đáng yêu đến mức khiến cô có thể quên đi mọi điều không vui. Tất nhiên, nó cũng bao gồm cả điệu bộ khi anh cố gắng muốn hỏi một điều gì đó, nhưng rồi lại do dự không dám nói ra.

Cô trước tiên dọn dẹp mảnh kính vỡ bên trong chiếc xe rồi mới bước ra khỏi xe để kiểm tra thiệt hại. Vô số lỗ đạn đủ để khiến Ada phải cau mày, chẳng trách cô bị chặn lại hai lần trên đường đến trạm xăng, may mắn kỹ xảo diễn xuất của cô không có kẽ hở, thể hiện bản thân cực kỳ hoảng sợ đồng thời biểu hiện ra dáng vẻ kích động bất an, tận khả năng để cho mình nhìn qua giống như một thường dân vô tội bị cuốn vào một cuộc đấu súng giữa các băng đảng và đang trên đường vội vàng bỏ chạy. Sau khi nhận được một loạt các lời trấn an cùng đại khái hỏi thăm vài câu, thật dễ dàng để thoát ra.

Cô tập trung vào việc kiểm tra lốp xe và bình xăng, cái trước không có vấn đề gì lớn, trong khi cái sau rõ ràng có một số lỗ đạn nguy hiểm, khả năng khống chế cực kỳ chuẩn xác, Ada không hoài nghi chút nào chỉ cần viên đạn hơi lệch về một bên, chiếc xe này liền sẽ không có cách nào thoát khỏi số phận của một vụ nổ. Vết tích này không thể là do súng máy bắn phá tạo thành, khả năng cao được gây ra bởi người đi xe máy xuất hiện sau đó. Cô hoài nghi anh ta chính là người mà cô đã nhìn thấy khi chấp hành nhiệm vụ mấy ngày trước, bên dưới chiếc mũ bảo hiểm đó liệu có thể nào là một khuôn mặt nằm trong danh sách truy nã của FBI.

Xét đến tình trạng xe thì vẫn có thể chạy được, ít nhất quay trở về Washington sẽ không xảy ra vấn đề. Về phần sửa xe và thông báo cho công ty bảo hiểm, việc này có lẽ sẽ phải đợi đến khi cô kết thúc nhiệm vụ, hay khi nhiệm vụ của Leon kết thúc, hoặc có lẽ cô có thể tặng cho một đặc vụ có sở thích kỳ lạ một chiếc ô tô mới như một món quà Giáng sinh sớm?

Ada khẽ cười với ý tưởng đó, rồi nhanh chóng bỏ nó ra sau lưng. Cô nhìn xung quanh và không thấy ai khác ngoài mình dừng ở bên ngoài trạm xăng, cô quay người và đi về phía cửa hàng tiện lợi gần đó. Cô ngẫu nhiên chọn một chai đồ uống, thuận tay cầm một thanh kẹo và bước đến quầy thu ngân.

Thời điểm tính tiền ánh mắt cô lỡ đãng nhìn vào bản tin đang phát trên TV, trên đó đang đưa tin về cuộc đọ súng mà chính cô đã tham gia cách đây không lâu, một đoạn video bạo lực được tiết lộ bởi một người qua đường đã ghi hình lại bằng điện thoại di động, sau khi mũi tên của cô phát nổ——người đàn ông bị thổi bay ra xa do tác động của vụ nổ, cơ thể đập vào lan can nhưng rất nhanh đã thấy đứng dậy——anh ta chưa chết, nhận thức này khiến vẻ mặt của Ada lập tức trở nên nghiêm túc, đây không phải là một tin tốt.

Lẽ ra cô nên nhắm mục tiêu vào người đàn ông đó chứ không phải là chiếc mô tô. Nhưng trong thời gian có hạn, bộ não đã chọn cách tấn công an toàn nhất, lấy việc ngăn chặn sự truy đuổi của kẻ địch làm yếu tố hàng đầu.

Cô trở lại xe và đặt túi đồ lên ghế lái phụ. Cô cầm lên chai đồ uống, đầu ngón tay bị thủy tinh cào xước chạm vào hơi lạnh có chút nhức nhối, nhưng không sao. Cô vặn nắp chai và nhấp vài ngụm, sau đó lấy một viên kẹo cho vào miệng. Cô nhớ ra nơi mà mình đã từng nhìn thấy địa danh ghi trên tài liệu, Ada rút hai tờ giấy A4 từ dưới tấm chăn ra, thử so sánh nó với ký ức của mình. Địa danh này đã từng xuất hiện trong bản báo cáo của Leon, và nó đã kết thúc với dòng ghi chú rằng nhiệm vụ đã thất bại.

Nếu thứ này móc nối với việc Leon thất bại trong nhiệm vụ thì chẳng có gì lạ khi cô bị truy lùng sau khi mua được tình báo. Cô nhìn chằm chằm vào tấm kính chắn gió đã bị vỡ một nửa trước mặt, sau một hồi do dự, cô vặn chìa khóa và khởi động xe, gần đây không có chiếc xe nào có thể mượn được, mà cô cũng không có khả năng tùy tiện ném chiếc xe thuộc về một đặc vụ ở lại một trạm xăng dầu.

Trước khi đến địa điểm mục tiêu kế tiếp, cô nghĩ mình nên quay lại căn hộ của Leon, có lẽ cô có thể thu hoạch được thêm nhiều trợ giúp có ích cho mình.

Khi đến được bãi đậu xe của chung cư thì sắc trời đã tối hẳn, cô như thường lệ cho xe đậu ở vị trí đặc vụ ưa thích, tấm kính vỡ và những lỗ đạn tạo nên sự tương phản rõ rệt so với trước đó, Ada lại đứng trước xe một hồi, cảm thấy có lỗi trước tình trạng thảm hại của nó.

Căn hộ của Leon vẫn giống như khi cô rời đi, điều đó có nghĩa là viên đặc vụ của cô đã không về nhà ít nhất trong một tháng. Lần này anh chấp hành nhiệm vụ ngược lại có hơi lâu, Ada nhướn mày, không để ý thoáng qua lo lắng, một đặc vụ dày dặn kinh nghiệm sẽ không dễ dàng gặp phải rắc rối đâu, đúng không?

Cô bước nhanh đến phòng làm việc của đối phương, tài liệu chất đầy trên bàn vẫn giữ nguyên bộ dáng như ban đầu. Ada lật nó lên vài lần và dễ dàng tìm thấy thứ mà mình cần. Nhưng nội dung mà cô cần cũng không phải là bản nháp này... Ada nhìn lướt qua căn phòng một lần nữa, một đặc vụ hẳn sẽ có thói quen dự phòng, cô nghĩ, rồi đưa mắt đến cánh cửa tủ trên bàn làm việc của anh, ổ khóa kết hợp, cô tiến lại gần và nhập mật khẩu gần như không cần suy nghĩ.

Thành thật mà nói, đây không phải là sự cảnh giác mà các đặc vụ bình thường nên có.

Hồ sơ nằm trong ngăn tủ được sắp xếp theo trình tự thời gian, chỉ cần cô muốn thì có thể lặng lẽ lấy đi những tài liệu có độ bảo mật cao, những tài liệu mà các tổ chức khủng bố hoặc các quốc gia khác đang để mắt đến, Leon thậm chí sẽ không phát hiện ra những tài liệu đó bị thất lạc. Thiết bị báo động sẽ không có tác dụng đối với các phương pháp mở khóa thông thường.

Cô lấy ra phần ngoài cùng, khẽ thở dài rồi chỉ ngồi xuống ghế, đọc bản báo cáo với mức độ chi tiết hoàn toàn khác so với bản nháp trước đó.

"Thái độ của anh ấy đối với bản báo cáo cũng có không tùy tiện như vậy." Ada bị sự chặt chẽ của bản báo cáo làm cho kinh ngạc, trong giọng điệu có vài phần tán thưởng. Anh luôn nắm bắt chính xác những gì mà người trong chính phủ muốn biết, trọng điểm đều được đánh dấu một cách cẩn thận, đương nhiên cô khẳng định cũng sẽ có một vài chi tiết bị giấu đi.

Một loại virus mới——phải rồi, như mong đợi. Ada lật sang trang kế tiếp của văn kiện, nhân tạo, ồ, dĩ nhiên rồi, bị rò rỉ? Thật thú vị, tốc độ lây lan của loại virus này nhanh đến mức đã khiến chính phủ phải chú ý.

Đây là toàn bộ? Cô lại lật xem từ đầu đến cuối, quả thật có những thông tin đáng giá, nhưng nó dường như không giúp được gì cho vấn đề của cô. Cô thở dài một hơi, chuẩn bị đem văn kiện thả lại túi hồ sơ——xem ra mình vẫn có thêm thu hoạch ngoài định mức, huh? Cô lật ngược chiếc túi và một chiếc thẻ nhớ từ bên trong trượt ra. Phong cách của đặc vụ, cô không ngạc nhiên chút nào bởi Leon từ trước đến nay luôn cực kỳ khắt khe đối với những nhiệm vụ thất bại của mình, Ada vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào thẻ nhớ trong tay, khẽ nghiêng đầu. Cô mở máy tính trước mặt và bắt đầu kiểm tra xem bên trong thẻ có chứa thông tin bổ sung hay không.

Thẻ nhớ được mã hóa phức tạp, điều này chứng tỏ anh vẫn rất thận trọng. Ada nhìn chằm chằm vào dữ liệu nhấp nháy trên màn hình máy tính, sẽ mất một chút thời gian để giải mã, cô nghĩ trong khi gõ bàn phím, nhưng cái này cũng không phải là vấn đề. Sau khi cô thử một vài thuật toán và phương pháp hack khác nhau, thanh tiến độ bẻ khóa dữ liệu bắt đầu tiến triển đều đặn. Cô nghĩ mình có lẽ nên tìm cơ hội để cười nhạo kỹ năng yếu kém cùng thiết lập mật khẩu khủng khiếp của đối phương, thành thật mà nói, sử dụng cô như một lời nhắc nhở thực sự không phải là một lựa chọn tốt.

Đương nhiên, trong lúc giễu cợt sự mất cảnh giác của Leon, cô cũng đồng thời tự kiểm điểm lại bản thân mình, sau khi lấy được vật phẩm cô nên mang nó về ngôi nhà an toàn của mình trước khi tiến hành giải mã, thay vì thực hiện hành động phạm tội ngay tại hiện trường——cô suy nghĩ miên man thẳng đến khi màn hình nhấp nháy hai chữ thành công.

Cô trước nay vốn cho rằng các đặc vụ sẽ không can thiệp vào công việc không thuộc về phận sự của mình, nhưng thông tin trong này lại nói lên việc họ đã có thể đã bí mật điều tra trước khi nhận được mệnh lệnh từ chính phủ. Cô chú ý đến tên của một tập đoàn trong vô số dữ liệu chứa bên trong thẻ nhớ, thời gian trước tập đoàn này đã gây ra rất nhiều huyên náo do mâu thuẫn nội bộ và chiếm phần lớn mục tài chính của nhật báo Washington. Leon dường như nghi ngờ rằng tập đoàn này có liên quan đến sự cố bùng phát virus, nhưng thật không may, không có bằng chứng xác thực nào được tìm thấy cho thấy tập đoàn này đã nhúng tay vào việc chế tạo vũ khí sinh học.'

Có thể tập đoàn này là nhà tuyển dụng của cô, hoặc cũng có thể chính là những kẻ đã tập kích cô cách đây không lâu.

Vô luận như thế nào, nhiệm vụ của cô nhất định vẫn phải tiếp tục tiến hành, và khả năng cô gặp phải một đặc vụ trong nhiệm vụ tiếp theo đã tăng lên. Cô đem dữ liệu bên trong thẻ nhớ sao chép lại thành một bản sao cho mình, xem ra chỉ có thể thông qua các kênh nội bộ bên trong chính phủ mới có thể lấy được phần tư liệu trọng yếu mà cô cần.

Cô đem mọi thứ trở về vị trí cũ và khóa lại tủ đồ của Leon rồi rời khỏi căn hộ. Khi cô quay trở lại bãi đậu xe một lần nữa, cô sững sờ nhìn chằm chằm vào chiếc Chevrolet bị hư hỏng của đối phương, bị gió thổi mạnh trong khi lái xe thực sự không thoải mái lắm, cô ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn sử dụng chiếc xe này làm phương tiện để trở về ngôi nhà an toàn của mình, đồng thời bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc đến vấn đề viên đặc vụ khả năng cần phải có một chiếc xe mới.

Cô đặt vé máy bay và bắt đầu đóng gói vũ khí của mình——vật dụng cần thiết cô cần mang theo cũng không nhiều, ngoại trừ cây nỏ thường xuyên sử dụng, có lẽ cô chỉ cần thêm một khẩu súng trường tấn công. Cô chạm vào con dao quân sự màu đen buộc ở đùi, sau khi suy nghĩ nửa phút, cô vẫn để nó lưu lại đó. Cô không giỏi chiến đấu cận chiến với dao lắm, nhưng——

Ada dời tay khỏi con dao.

Cô lấy điện thoại di động ra gửi vài tin nhắn để xác nhận tấm vé thông hành của mình, việc đột nhập căn bản không có gì khó khăn, cô chỉ cần đến đó trước đối phương——và xác nhận tầm quan trọng của mục tiêu với tư cách là 'chìa khóa', nó sẽ là một vật đảm bảo tốt cho tương lai.

Cô hít một hơi thật sâu, đi đến bồn rửa mặt xối nước lạnh cho tỉnh táo, cô muốn ngủ một giấc thật ngon nhưng cô phải có mặt ở sân bay sau một tiếng nữa, trước đó cô còn phải chuẩn bị đầy đủ giấy tờ giả để đảm bảo vũ khí của mình có thể được mang lên máy bay. Các đặc vụ trên phương diện này đem ra so sánh liền muốn đơn giản hơn nhiều, chứng chỉ của DSO quả thực là tấm giấy thông hành tiện lợi nhất.

"Hy vọng công việc lần này sẽ không khiến mình thất vọng." Cô đứng trước gương nhẹ nhàng nói, dùng khăn lau khô những giọt nước trên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro