Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không thể không tiếp tục lưu lại nơi này, bỏ ra một chút thời gian để điều tra công ty mà cô đột nhập hai ngày trước——thật lòng cô không biết tại sao công ty này lại dính lứu đến việc nghiên cứu virus, lẽ nào bọn họ cho rằng nhà máy dược phẩm không còn là lựa chọn tối ưu, dù sao đi nữa, cô đã có thể xác định rõ công ty đó chỉ là một vỏ bọc cực kỳ sơ sài.

Ada hừ một tiếng ném tài liệu trong tay trở lại bàn và chất đống nó lại cùng với những thứ khác. Số lượng thông tin trong các tập văn kiện quá nhiều đã thế lại còn cực kỳ hỗn tạp, tin tức giá trị có thể phân loại được thì ít ỏi đến đáng thương. Cô không biết là mình nên ngưỡng mộ trình độ bảo mật của đối phương hay nên chế nhạo thông tin ít ỏi đến đáng thương của công ty này.

Cô như thường lệ làm ra khảo sát về các đối thủ cạnh tranh với nhà tuyển dụng của mình, ngay cả những danh tự kín đáo cũng được đào bới cẩn thận, mặc dù có một số phỏng đoán, nhưng còn lâu mới rõ ràng rành mạch như lúc cô điều tra về thế lực hợp tác với đối phương. Nhìn vào thủ đoạn mà bên đối thủ cạnh tranh sử dụng để lấy đi tư liệu, nhà nghiên cứu tội nghiệp bị coi thành công cụ mở khóa cửa——anh ta bị gãy vài chiếc xương sườn, có lẽ là còn hơn thế nữa, điều này không giống như là một sự cạnh tranh trên phương diện làm ăn bình thường, phải không? Cho nên cô càng thiên về ý nghĩ công ty này chỉ đơn giản là bị cả hai bên lợi dụng để đạt được thứ mình muốn.

Đối tượng khiến cô nghi ngờ không dễ để điều tra như cô tưởng tượng, công ty này cũng không sạch sẽ như vẻ bề ngoài của nó, cho dù tài liệu trước mặt có chất đống thành núi, cô vẫn không thể lần ra được đầu mối nào. Điều này cũng nằm trong dự liệu, cô không trông cậy vào việc điều tra đơn giản sẽ có thể đào ra được thứ gì, đặc biệt là đối với kiểu nhà tuyển dụng luôn thích tỏ ra bí ẩn này. Nếu như cô có thể lần theo mạng lưới internet hoặc định vị được cuộc gọi... Nhưng hiển nhiên, đối phương hẳn đã cân nhắc kỹ lưỡng đến điểm này.

Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách sạn, không có việc gì làm ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng đợi được tin nhắn lẽ ra phải xuất hiện từ ngày hôm qua.

Cô hối hận vì đã không chụp ảnh tên đoạt đi mối làm ăn của mình, cho dù là có chụp lại, khoảng cách giữa họ cũng sẽ khiến độ phân giải của tấm ảnh không đạt yêu cầu, nhưng nếu hack được vào cơ quan tình báo, sẽ có biện pháp để phân biệt và so sánh trên cơ sở dữ liệu quốc gia, bắt đầu một cuộc điều tra từ tên này cũng là một biện pháp khả thi.

Nhưng hiện giờ không có ý nghĩa gì khi đưa ra bất kỳ giả định nào.

Ada vuốt màn hình để xóa đi tin nhắn mới nhất, sau đó trả phòng, cô đặt một lượng hành lý ít ỏi vào ghế sau của xe ô tô. Do dự một lúc, cô lấy chiếc nỏ ra khỏi cốp xe, đặt nó lên ghế lái phụ rồi dùng chăn lông che lại. Cô bẻ lái vào một con đường hẻo lánh, hai mươi phút sau thì dừng lại cạnh một quán cà phê.

Cô ngược lại không nghĩ tới sẽ có một người cung cấp thông tin đến sớm hơn cả người mua của họ.

"Tôi tưởng những người duy nhất quan tâm đến chuyện này sẽ chỉ có FBI hay đại loại thế," người kia chậm rãi nói sau khi Ada ngồi xuống, sau đó quét mắt nhìn bốn phía để đảm bảo không có bất kỳ rắc rối nào khác, "Chiếc xe kia ngược lại rất phù hợp với thẩm mỹ của một đặc vụ, à, để che giấu tai mắt người khác, tôi rất rõ ràng điều này."

Giọng điệu tìm tòi của đối phương khiến Ada trong chốc lát cười khẽ, "Tôi cho là anh rất rõ ràng, không phải ai cũng thích đàm luận về cuộc sống riêng tư của mình."

"Thói quen nghề nghiệp." Anh ta đương nhiên muốn lấy được càng nhiều tin tức tình báo có giá trị, nhưng anh ta đột nhiên ý thức được mức độ nguy hiểm của nữ gián điệp ngồi đối điện, vội vàng khống chế ánh mắt quan tâm của mình, "Tội phạm cổ cồn trắng, đó là tất cả những gì tôi có thể điều tra ra."

Anh ta đem túi hồ sơ để lên trên bàn, nếu không phải anh ta đã bắt đầu điều tra tên kia từ rất sớm, có trời mới biết anh ta sẽ phải tốn bao nhiêu công sức cho vụ làm ăn này. Đối phương che giấu rất khéo léo, anh ta thậm chí còn không có cách nào tìm được bằng chứng xác thực có thể móc nối tới virus, trận đấu đá nội bộ cách đây không lâu đã giúp anh ta có được cơ hội.

Cô tùy ý lật xem tài liệu trong túi đựng hồ sơ, bên trong còn bao gồm một vài bức ảnh mờ ảo, nhìn thoáng qua cô có thể nhận ra ánh sáng xanh nhạt quen thuộc đến từ bối cảnh phía sau, ngoại trừ thông tin về vũ khí sinh học khiến cô cảm thấy hứng thú nhất, phần còn lại là bằng chứng về một số tội ác, không gì khác hơn là buôn bán ma túy, buôn lậu súng, hoặc giao dịch tiền bạc với một số băng đảng xã hội đen——nhưng cô nghĩ mình có lẽ không cần dùng đến những thứ này.

"Hợp tác vui vẻ." Sau khi xác nhận đơn giản xong, cô hài lòng nói, lượng thông tin có giá trị tương xứng với số tiền không nhỏ mà cô đã bỏ ra. Cô định đặt tài liệu trở lại túi hồ sơ, nhưng rồi lại bị thu hút bởi tên của một trong những địa điểm, dường như cô đã nhìn thấy từ này ở đâu đó, trong tạp chí du lịch...... không, trong một tập tài liệu khác, trước khi cô tiếp nhận nhiệm vụ và đi đến thành phố này.

Đối phương tựa hồ còn muốn tán gẫu thêm vài câu, phải biết nếu như thành công anh ta không chỉ có thể moi ra được tình báo về nữ gián điệp này, thậm chí còn có khả năng sẽ lấy được một ít tin tức về một tên đặc vụ DSO nào đó, nhưng thái độ lạnh lùng của đối phương đã nói rõ những ý tưởng này căn bản không có khả năng thực hiện.

Anh ta lịch sự gật đầu với Ada, nhấc lên chiếc vali được đặt bên chân cô trước khi rời đi. Anh ta cũng không sợ hãi sẽ có vấn đề gì với số tiền bên trong, anh ta phải tạo cho khách quen của mình một chút tín nhiệm. Anh ta rời khỏi quán cà phê sau khi để lại tiền boa cho người phục vụ và bắt một chiếc taxi.

Lực chú ý của Ada đều tập trung vào trang giấy trên phần văn kiện, cô đang buộc mình nhớ lại xem mình đã thấy nội dung quen thuộc này ở đâu. Thời điểm khi cô dần lần ra được manh mối, mạch suy nghĩ của cô rất nhanh liền bị gián đoạn——bởi những tiếng nổ cùng tiếng la hét chói tai, chiếc taxi chở người cung cấp thông tin đang bốc cháy ngay trước mắt cô.

Cô đột ngột đứng dậy, vội vàng nhét tài liệu trở lại túi đựng hồ sơ rồi chạy ra khỏi quán cà phê giữa những tiếng la hét hoảng loạn của đám đông hỗn loạn đang va vào nhau. Việc cứu trợ tất nhiên là vô vọng, thủ đoạn rất sạch sẽ và gọn gàng. Cô ngẩng đầu lên và nhấn vào nút điều khiển từ xa của chiếc xe trong khi nhìn xung quanh để tìm kiếm nguồn gốc của vụ tấn công. Có lẽ cô nên kiểm tra xem chiếc xe của mình có bị can thiệp vào hay không, nhưng e rằng cô không có thời gian cho việc đó. Cô khởi động xe và đạp ga, vượt qua chiếc taxi đang bốc cháy bằng một cú xoay bánh.

Thay vì quay lại con đường cũ, cô nhấn ga và lái xe về phía trước. Cô khéo léo chuyển làn và vượt qua nhiều chiếc xe mà không quan tâm tới việc chạy quá tốc độ. Sau đó, cô nghe thấy âm thanh của tiếng súng nổ, vài chiếc ô tô màu đen không biết từ đâu lao ra đuổi theo phía sau cô, rất rõ ràng là bọn chúng nhằm vào phần tài liệu mà đến, Ada nghĩ, nếu không bọn chúng đã không trực tiếp bịt miệng người cung cấp thông tin. Không có khả năng là nhà tuyển dụng của cô, phải là một thế lực khác cũng có liên quan đến chuyện này——cô nhớ tới đối thủ cạnh tranh mà nhà tuyển dụng của mình từng mơ hồ đề cập, có vẻ như cô thực sự chọc phải phiền toái không nhỏ.

Cô lái xe vào đại lộ, số lượng xe bên cạnh dần đông lên. Cô khéo léo đánh lái và phối hợp với phanh để chuyển hướng thành công khiến một vài chiếc xe đang bám đuôi phía sau đi chệch hướng với con đường ban đầu. Quá nghiệp dư, cô trào phúng hừ lạnh một tiếng, xem ra trình độ của bọn chúng cũng không quá cao.

Hai chiếc xe bọc thép địa hình màu đen từ ngã tư làn trái phải hướng đối điện nhau chạy tới, bọn chúng vững vàng dừng lại ở ngã tư giao lộ, vừa vặn chặn lại con đường của Ada. Kẻ địch cầm theo súng máy bước ra khỏi ô tô và đồng loạt nhắm họng súng vào chiếc Chevrolets rẻ tiền đang lao về phía chúng.

"Muốn chơi đùa phải không?" Ada nhếch miệng cười giễu cợt khi cô nhấn chân ga và tăng tốc về phía trước, không thèm quan tâm đến chuyện sắp phải đối mặt với hàng chục phát súng máy. Cô cúi đầu né tránh một loạt đạn đầu tiên, chiếc xe dưới sự điều khiển của cô gần như quay một vòng 360 độ, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tạp âm chói tai, chiếc xe đi phía trước được dùng làm vật cản giúp cô tránh thoát một loạt đạn tiếp theo nhắm vào đuôi xe mình.

Ada quan sát khoảng cách tăng dần qua kính chiếu hậu, đi ngược chiều có chút khó khăn nhưng nhìn chung không ảnh hưởng gì nhiều đến cô. Cô nghe thấy tiếng còi báo động của xe cảnh sát, tên cầm đầu đứng đằng sau khẩu súng máy nhìn qua giống như đang chửi rủa, thuận tiện đạp một cước vào tên thủ hạ không may mắn đứng ở gần hắn.

Cô xuyên qua giữa những chiếc xe trên làn ngược chiều, cô dám cá rằng bên kia đang tính toán chênh lệch lợi ích giữa việc tiếp tục đuổi theo và bỏ cuộc, ngay khi cô nghĩ rằng cuộc tập kích đã đi đến hồi kết, đối phương nhìn qua giống như đang chuẩn bị rút lui, thì một kẻ thù khác cưỡi xe máy phóng ra từ con hẻm giữa các tòa nhà. So với những tên ngốc vừa rồi thì kẻ mới đến có thực lực mạnh hơn nhiều, rốt cuộc, hắn ta có thể một tay nâng súng lên bắn trong khi điều khiển chiếc mô tô bám theo sát phía sau cô.

Vài phút sau, chiếc mô tô đã ở phía sau đuôi xe của cô, dán chặt không rời, nhìn qua giống như hắn ta dễ như trở bàn tay có thể lợi dụng súng lục xuyên giáp bắn trúng bình săng của cô——nhưng trước mắt xem ra cô chưa cần phải cân nhắc đến việc này, đối phương tuy nổ súng nhưng đã bắn lệch hướng mục tiêu, dẫu vậy điều này cũng mang tới cho cô uy hiếp, cô cúi đầu nghiêng người tránh thoát phát súng thứ hai, thầm nghĩ, hắn ta dường như chỉ nhắm vào phần tài liệu kia.

Ada bắt đầu cố gắng thử cắt đuôi đối phương, đáng tiếc cho đến trước mắt vẫn chưa thành công một lần nào, trình độ khéo léo của người điều khiển mô tô cao hơn người bình thường rất nhiều, cô phải công nhận rằng tên này có lẽ là một cao thủ truy đuổi, một khi bị xem như là mục tiêu thì sẽ rất khó để có thể thoát khỏi, ngoài ra cô còn phải cân nhắc đến tình huống kẻ địch sẽ cử thêm quân tiếp viện——Lạy Chúa, cô không có lên kế hoạch phá hủy chiếc Chevrolet yêu quý của Leon.

Thành thật mà nói, phần tài liệu này đối với cô không có quá nhiều ý nghĩa, Ada nhanh chóng nhìn thoáng qua chiếc nỏ được phủ lên bởi tấm chăn trên ghế lái phụ, một tay mở ra túi hồ sơ. Tất cả những gì cô cần là thông tin về vũ khí sinh học và virus, nội dung trên hai tờ A4, hồ sơ tội phạm và các bằng chứng khác đối với cô đều vô dụng, cho dù đó là đấu tranh giữa các băng nhóm hay tội phạm cổ cồn trắng, cô cũng không muốn dính lứu đến bất kỳ ai trong số chúng.

Cô lấy ra phần mà mình cần và ném phần còn lại ra ngoài cửa sổ. Tài liệu bay ra khỏi túi hồ sơ, khiến người đang bám theo cô không rời bất ngờ dừng lại.

Một cơ hội tốt. Cô nhướng mày đồng thời đạp phanh sau đó vài giây.

"Tôi cũng nên tặng anh một món quà nhỏ," Ada nói bằng chất giọng trêu ghẹo quen thuộc, khàn khàn và gợi cảm. Ngay sau đó, cô mở cửa xe, giơ nỏ chĩa vào chiếc mô tô dừng cách đó không xa, chuẩn xác bắn mũi tên nhấp nháy tín hiệu vào khung của chiếc mô tô. Cô lập tức quay trở lại ghế lái của chiếc Chevrolet, một lần nữa đạp xuống chân ga.

Ánh sáng đỏ của một vụ nổ hiện lên qua gương chiếu hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro