Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ada lái xe đến bãi đậu xe của khách sạn và tắt máy, cô ở trong xe một lúc để chắc chắn rằng mình không bị theo dõi trước khi bước xuống xe.

Cô sẽ không đưa ra bất cứ lời biện minh nào cho hành động thất bại lần này, cô quá bất cẩn khi đánh giá thấp đối phương khi để tư liệu bị người của thế lực khác vượt lên trước một bước cướp đi. Đối phương sử dụng thủ đoạn trên phương diện hành động không giống với tác phong của nhân viên chính phủ, tất nhiên, trong trường hợp không có bất kỳ cuộc giao chiến trực tiếp nào, đây chỉ là những suy đoán của cô mà thôi.

Chuông điện thoại di động tại thời điểm cô bước chân vào phòng, đóng cửa lại một giây sau liền vang lên. Ada lấy ra điện thoại, nghiêng đầu nhìn ID người gọi, một dãy số lạ, hiển nhiên không phải là dãy số mà cô mong đợi.

"Tốc độ nắm bắt thông tin của các vị thật nhanh đến không ngờ." Ada hừ một tiếng dẫn đầu phá vỡ sự im lặng. Cô dám đánh cược rằng cuộc gọi này không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đối phương khẳng định là có một con đường để lấy được tình báo ngay lập tức, mà giám thị hiển nhiên là phương pháp tốt nhất. Cô bước lên phía trước, đứng trước cửa sổ sát đất một lúc, sau khi phát hiện không có gì khác thường, liền kéo rèm lại, xoay người lấy từ tủ lạnh trong phòng ra một chai nước khoáng.

"Chớ hiểu lầm," Đầu bên kia điện thoại dường như nghe ra sự chán ghét tinh tế trong giọng nói của cô, có chút chân thành giải thích "Chúng tôi chỉ là thuần túy nhận được tin tức tốc độ nhanh hơn bình thường một chút, chỉ vậy thôi."

Ada nhíu mày, mở chế độ rảnh tay, đặt điện thoại lên bàn bên cạnh, mở nắp chai uống một ngụm nước khoáng để giải cứu cổ họng khô rát. Nếu tốc độ của cô nhanh hơn một chút, có lẽ cô đã có thể lấy được dữ liệu trước đối phương, cô nghĩ, cũng có thể không, dù sao cô cũng không biết đối phương xông vào tòa nhà lúc nào. Không đề cập đến ổ khóa được mã hóa ba lần bên trong phòng thí nghiệm đó, cô thực sự không chuẩn bị trước bất kỳ công cụ nào liên quan đến nhãn cầu.

"Có vẻ như cô không thể đảm bảo mọi thứ sẽ không xuất hiện vấn đề," Đối phương cũng không đợi Ada đáp lại, ngược lại tự mình tiếp tục nói. Bên kia mặc dù đang mô tả sự thật rằng nhiệm vụ lần này đã thất bại, nhưng không có vẻ ngoài ý muốn khi cô không lấy được tư liệu, thậm chí còn không thể hiện bất kỳ sự đổ lỗi nào trong giọng điệu của mình, như thể đối phương không quan tâm đến tổn thất gây ra bởi sự thất bại của cô, "Không sớm đưa ra cảnh báo là một sai lầm trong công việc của chúng tôi."

Cô khẽ nhướn mày trước thái độ khác thường của đối phương, cảm thấy hoài nghi với ý đồ của anh ta, bao gồm cả viện phần tư liệu kia liệu có quan trọng như lời anh ta nói trước đó hay không.

"Có lẽ anh nên nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra." Cô đậy nắp chai và nhìn lại chiếc điện thoại di động mà cô đã đặt trên bàn. Thành thật mà nói, không ai sẽ cảm thấy tốt khi phát hiện ra rằng đã có người khác đi trước mình một bước sau khi bản thân đã chuẩn bị đầy đủ——cô không rõ liệu Leon có đôi khi cũng cảm thấy như vậy hay không——có lẽ là không, bởi sau tất cả, không có quá nhiều xung đột giữa các nhiệm vụ của bọn họ. Nhà tuyển dụng đang che giấu cô điều gì đó, đương nhiên dưới tình huống bình thường cô sẽ không mất công đi tìm hiểu, nhưng nếu đây là nguyên nhân khiến cô thất bại trong nhiệm vụ, cô cũng không ngại hỏi vài câu.

"Giống như cô suy đoán, đối thủ cạnh tranh." Bên kia hào phóng trả lời câu hỏi, tựa như bởi vì giấu diếm thông tin mà cảm thấy áy náy, "Chúng tôi cũng không nghĩ tới bọn họ lại... nhanh như vậy." Đầu bên kia điện thoại thanh âm đột nhiên trở nên hỗn loạn, Ada có thể mơ hồ nghe thấy một vài cuộc cãi vã gay gắt, vì vậy cô dựa vào thành ghế sofa và kiên nhẫn chờ đợi.

Chuyện này có chút nhàm chán, cô thầm nghĩ, cuộc cãi vã đang dần leo thang, âm tiết có chút mơ hồ khó phân biệt chính xác bọn họ đang nói cái gì, nhưng cô vẫn có thể nghe được vài từ khóa quen thuộc trong cuộc đối thoại hỗn loạn, không gì khác hơn là tư liệu, virus và tên của một số địa điểm.

Cô đợi khoảng năm phút, đùa nghịch con dao găm của Leon trong tay, âm thanh lộn xộn từ đầu bên kia điện thoại rốt cục cũng dừng lại. Có cảm giác như bọn họ đã đạt thành được một nhận thức chung, và thống nhất ý kiến với nhau, Ada thở dài trước phỏng đoán của mình, hy vọng đó không phải là sự đồng thuận sẽ đem đến rắc rối cho cô.

"Mặc dù chúng tôi rất coi trọng phần tư liệu đó, nhưng có vẻ như chúng tôi không có lựa chọn nào khác vào lúc này." Lần này nhà tuyển dụng của cô, hoặc có thể chỉ là người liên lạc giữa hai người, nghiêm giọng nói. Mặc dù anh ta một mực ý đồ biểu hiện ra dáng điệu ung dung, nhưng Ada vẫn tìm thấy sự nôn nóng ẩn giấu bên trong giọng nói, "Phần tư liệu nói trắng ra chỉ là một chìa khóa dự phòng, vật phẩm mà chúng tôi chân chính muốn có được là một chìa khóa khác. Thế nên, như một sự đền bù——"

"Các vị cần tôi làm gì?" Ada vội vàng cắt ngang lời nói của đối phương, cô thật sự không có thời gian——nói thật cô đã hao phí rất nhiều kiên nhẫn——để nghe bọn họ nói chuyện dài dòng. Nhiệm vụ thực sự là một thất bại, vì việc này cô sẽ không đưa ra thêm bất cứ lời bào chữa nào.

"Chúng tôi sẽ gửi cho cô thông tin chi tiết qua email." Đầu dây bên kia hài lòng nói, bọn họ còn đang buồn rầu làm thế nào để gián điệp tiếp nhận cái gọi là mục tiêu thực sự. Họ đã chuẩn bị rất nhiều chip đánh bạc, nhưng có vẻ như bây giờ không cần phải dùng tới, "Đừng làm chúng tôi nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cô một lần nữa, thưa cô."

Ada tiến lên cúp điện thoại, cởi dây đeo chiến thuật trên người ném sang một bên, sau đó lại ngã xuống giường. Cô đương nhiên nghe được đối phương rõ ràng uy hiếp, đáng tiếc cái này đối với cô cũng chẳng tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, cô tất nhiên cũng không có ý định để nhiệm vụ thất bại một lần nữa. Cô giơ điện thoại di động lên và xóa lịch sử cuộc gọi với đối phương, trong lúc đó vô tình thấy được cuộc gọi nhỡ của đặc vụ DSO cách đây không lâu——cô cũng không có biện pháp ngay lập tức trả lời cuộc gọi chỉ đổ chuông đúng một lần mà, phải không?

Nước lạnh buốt khiến dạ dày của cô bắt đầu có chút co rút đau đớn, cô cố gắng chuyển đổi tư thế để cảm thấy dễ chịu hơn. Cô nhìn chằm chằm vào phòng tắm một lúc, rồi miễn cưỡng ngồi dậy khỏi giường sau vài phút. Cô không muốn nằm trùm chăn ngủ trong tình trạng cơ thể lây dính bụi bặm, chưa kể đến mùi khói thuốc súng vẫn còn chưa tan trên quần áo.

Không gì có thể thoải mái hơn nước nóng, Ada nghĩ sau khi ngâm mình trong bồn nước nóng, nhìn chằm chằm những viên gạch men trắng được lát trên tường, hơi nóng khiến cô cảm thấy buồn ngủ. Thành thật mà nói, đã lâu lắm rồi cô mới trải qua cảm giác thất bại khi thực hiện nhiệm vụ, nhưng thất bại khi thậm chí còn chưa thấy qua mục tiêu nhiệm vụ lại là lần đầu tiên. Chỉ mới cách đây không lâu cô còn cười nhạo bản báo cáo của Leon, một trong những lần thất bại nhiệm vụ hiếm hoi của viên đặc vụ.

Cô bước ra khỏi phòng tắm và lau tóc, điều cô muốn làm nhất bây giờ là nằm xuống giường và thiếp đi. Nhưng do dự một hồi, cô vẫn mở lên laptop, lôi từ trong vali ra một thanh chocolate nhằm trấn an dạ dày, nhưng hương vị ngọt ngào béo ngậy khiến cô khó mà nuốt nổi ngay từ miếng cắn đầu tiên.

Cô cau mày uống vài ngụm nước rồi nhanh chóng kết thúc bữa tối, cô có chút không hiểu sao Leon có thể đem thứ này ra ăn say sưa ngon lành như vậy.

Cô ngồi trước máy tính đợi một lúc, rất nhanh nhận được email từ bên kia gửi đến, đánh giá từ lượng thông tin nhiều hơn trước, đây mới là mục đích thực sự của bọn họ. Việc chuẩn bị sẵn một lượng tin tức đầy đủ và nhanh chóng đến như vậy trong thời gian ngắn cũng mang hàm nghĩa bất kể cô có thành công hay thất bại trong nhiệm vụ trước đó, đối phương cũng đều sẽ tìm biện pháp đem phần công việc này giao cho cô.

"Có vẻ như mình sẽ phải rời nước Mỹ một thời gian," cô tự nhủ sau khi liếc nhìn điểm đến của mình, duy trì dáng vẻ bình tĩnh như thường lệ. Cô không tìm thấy thêm bất kỳ thông tin nào về đối thủ cạnh tranh trong email, điều đó có nghĩa là đối phương muốn cô phải tự mình đích thân đi tìm hiểu. Đáp lễ sau khi nhận được quà tặng cũng là chuyện nên làm, cô nghĩ.

Nhiệm vụ này đem ra so sánh với những khúc nhạc dạo ngắn trước đó của cô có vẻ còn muốn khó khăn hơn rất nhiều, Ada cẩn thận đọc kỹ email, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, khu vực bị quân đội khống chế đã có thể hạn chế hầu hết các phương thức đột nhập đơn giản nhất, cái này cũng biểu thị cô trước hết phải lấy được giấy thông hành. Vô luận nắm giữ loại giấy thông hành nào, trong vòng một tháng tiếp theo chỉ có duy nhất một ngày được phép tiến vào, mà khoảng cách tới ngày đó chỉ còn lại hai tuần.

Hai tuần là đủ để cô hoàn thành công đoạn chuẩn bị, cô đối với những thứ này thật sự không thể quen thuộc hơn được nữa.

Cô kiểm tra email một lần nữa, nhận thấy không còn bỏ sót bất cứ điều gì liền tắt đi máy tính. Hiện tại, những thứ cần phải chuẩn bị không tính là trọng yếu, việc cô cần điều tra đầu tiên cũng không phải là đối thủ cạnh tranh, mà là nhà tuyển dụng của mình. Bọn họ nghĩ rằng cô an toàn và vô hại, miễn là họ có đủ tiền để thuê cô làm việc, liền vọng tưởng rằng cô đã trở thành gián điệp của riêng họ. Thái độ khó hiểu của đối phương không phải là một dấu hiệu tốt, và cô phải tìm cách thoát khỏi rắc rối trước khi rắc rối ập đến với mình.

Cô uống thêm một hớp nước, sau đó không thể chờ đợi được nằm xuống giường, chiếc giường êm ái khiến cô rốt cuộc cũng có thể thả lỏng cơ bắp đang căng cứng. Cô nhắm hai mắt và thả nhẹ hô hấp của mình, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ cô nhất định phải cân nhắc thêm nhiều phương diện, mới có thể phòng ngừa bị tấn công từ hai phía, Ada trong cơn mơ màng nghĩ đến, phần tư liệu này xuất hiện ở trong nước nên chính phủ Hoa Kỳ có khả năng cao sẽ nhúng tay vào.

Vấn đề này được cô liệt kê là khía cạnh quan trọng thứ hai sau khi cô tỉnh lại, cô không nghĩ mình sẽ có khả năng mỗi lần làm nhiệm vụ như vậy đều trùng hợp gặp được Leon.

Cô một mực ngủ sang buổi chiều ngày thứ hai mới hoàn toàn mở hai mắt ra, nhưng sự mệt mỏi vẫn như cũ quấn lấy cô. Cô sờ soạng cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bấm vài lần, tùy ý lật xem tin tức của ngày hôm nay. Chuyện xảy ra trong tòa nhà đó đương nhiên được tin tức địa phương đưa tin, thông báo về một kiện vật phẩm có giá trị bị đánh cắp, chỉ chiếm cứ một góc nhỏ trên trang web, không có bất kỳ ghi chép nào ám chỉ đến phần tư liệu liên quan đến virus hay thông tin về căn phòng thí nghiệm nằm bên trong tòa nhà.

Nhưng DSO hẳn đã phát hiện ra vấn đề khác thường, khứu giác của bọn họ đối với vũ khí sinh học và virus còn nhạy bén hơn cả chó săn.

Ada nở một nụ cười giễu cợt và đóng lại trình duyệt web. Nếu muốn có được tin tức mà mình cần, có lẽ cô phải sử dụng đến một đường dây riêng. Chuyện này đối với cô mà nói cũng không khó gì, bởi gián điệp nào mà chẳng có mạng lưới tình báo của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro