Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, ngoại ô Washington, ngôi nhà an toàn.

Khoảng thời gian này đối với Ada có lẽ là quá nhàn nhã, cô vốn tưởng rằng kế hoạch nghỉ phép của mình sẽ luôn gắn bó với một đặc vụ DSO bận rộn, nhưng đối phương dường như vẫn đang chấp hành nhiệm vụ, ngoại trừ tin nhắn văn bản mơ hồ và khó hiểu từ ba tuần rưỡi trước, cô không nhận được thêm bất kỳ tin nhắn nào từ Leon——không thể không nói nói cô có hơi nhớ những lời mời lỗi thời và vụng về từ anh.

Cô ngồi trên ghế sofa, đặt khẩu súng bắn tỉa đã được bảo dưỡng sang một bên, lấy điện thoại ra một cách mất tự nhiên, nhìn lướt qua màn hình, dùng ngón tay tùy ý tìm kiếm, rồi lại ném điện thoại lên đùi. Lẽ ra cô nên đặt vé máy bay và tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ không dễ dàng kiếm được, thay vì nhấn hủy chuyến bay khi đột nhiên cảm thấy mất đi hứng thú sau khi đặt vé.

Anh chàng đặc vụ tội nghiệp sắp bỏ lỡ cơ hội của mình, cô nghĩ.

Giây tiếp theo, điện thoại trên chân đột nhiên rung lên, nhấp nháy mấy lần. Cô nhướn mày trước điều này và trượt thanh SMS sau khi mở khóa. Không phải tin nhắn từ Leon như cô dự đoán, mà là công việc, tất nhiên rồi, cô nhún vai, việc này cũng không làm cô cảm thấy ngoài ý muốn.

Cô bật máy tính lên và bắt đầu kiểm tra hộp thư cá nhân của mình, nhìn lướt qua email mới nhất, phía trên chỉ vẻn vẹn đánh dấu địa điểm cùng vật phẩm cần lấy. Cũng đã đến lúc kết thúc kỳ nghỉ dài nhàm chán này, cô nghĩ, và tiếp nhận công việc mà không có quá nhiều do dự. Thù lao bên kia đưa ra nhìn qua có vẻ không tệ, nhưng khoản lợi nhuận sau khi chi cho công tác chuẩn bị cũng chẳng thấm vào đâu, cô phải tự mình thu thập thông tin cùng vạch ra lộ trình để đảm bảo sự thành công của nhiệm vụ, với tiền đề là sự an toàn của bản thân.

"Không tính là quá phiền phức." Sau khi đơn giản trả lời lại email, cô tự nhủ.

Tiếp nhận các công việc liên quan đến vũ khí sinh học và virus kỳ thật cũng không quá phổ biến, không phải lúc nào cũng có người nghĩ đến việc nghiên cứu chế tạo virus và làm bùng phát một trận thảm họa. Trong cuộc sống của cô đương nhiên vẫn có những công việc gián điệp bình thường khác, đánh cắp bí mật dễ dàng hơn nhiều so với việc bỏ ký sinh trùng vào thùng chứa đặc biệt và giao cho khách hàng.

Nhiệm vụ lần này cũng có thể được coi là đơn giản, như cô đã nói, virus không phải chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, trừ phi là xuất hiện tình huống cực kỳ đặc thù, nếu không rất khó có thể tiếp xúc với nó. Nhưng cô thật sự không ngờ ủy thác lần này lại liên quan đến một công ty có quan hệ mật thiết với virus.

Những gì cô cần lấy chỉ là một phần tư liệu về virus, thứ này có chút liên quan đến các nhiệm vụ trước đây của cô, cô có nên thực hiện một số hành động, chẳng hạn như tiến hành một cuộc điều tra riêng tư không? Cô nhíu mày nghĩ, nhà tuyển dụng lần này cũng không phải là vị lần trước, nhưng bọn họ rõ ràng đều xoay quanh một kiện vật phẩm, trời ạ, cô thật sự không muốn vướng vào những rắc rối ngoài ý muốn, ý cô là, không phải ai cũng thích bị cuốn vào một mớ hỗn độn tương tự như Lanshiang.

Cô thở ra một hơi, chớp đôi mắt đau nhức vì nhìn lâu vào màn hình máy tính, đứng dậy khỏi ghế salon. Cô vuốt thẳng mái tóc đen có chút rối bù, đi đến bàn và tự rót cho mình một tách cà phê. Có chút đắng, cô nhấp một ngụm, thầm nghĩ, miễn cưỡng có thể nuốt xuống, nhưng vẫn không ngon bằng cà phê do viên đặc vụ pha chế. Cô cảm thấy hiếu kỳ không biết Leon bằng cách nào mà thăm dò được khẩu vị của cô, nguyên liệu do anh chế biến luôn rất ngon miệng.

Cô lấp đầy dạ dày bằng thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, và lấy từ trong tủ ra một bộ trang phục hoạt động màu đen. Cô mang theo chiếc nỏ nhìn mới tinh sau khi được bảo dưỡng, do dự một lúc thuận tay cầm theo khẩu Desert Eagle của Leon, cô sẽ không ngu xuẩn đến mức báo động cho nhân viên bảo vệ, nhưng một thứ vũ khí sát thương mạnh có thể ứng phó tốt hơn với những tình huống phát sinh ngoài dự kiến.

Đại khái sẽ mất nửa ngày để lái xe đến địa điểm, cô có thể đến nơi vào sáng sớm và thuận tiện tiến hành một cuộc điều tra đơn giản.

Mặt trời bắt đầu lặn tại thời điểm cô bước lên chiếc Chevrolet, cô không muốn tốn sức để đi tìm một chiếc xe mới, vậy nên chiếc xe của Leon là một sự lựa chọn hoàn hảo. Chiếc Chevrolet rẻ tiền của đặc vụ có khả năng che giấu tốt hơn nhiều so với chiếc xe thể thao bắt mắt của cô, và sẽ không ai cảm thấy bất thường khi trông thấy chiếc xe này đỗ gần một tòa nhà vào lúc đêm khuya.

Ada quan sát kỹ mục tiêu của mình qua cửa kính ô tô, nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ tòa nhà thỉnh thoảng sẽ lóe lên ánh đèn pin. Các cuộc tuần tra khá bất thường, trong lòng cô thầm nghĩ, cô không cho rằng công ty này đáng giá đến mức để được tuần tra thường xuyên và an ninh nghiêm ngặt như vậy. Vô luận như thế nào, trước tiên cô phải có được các bản vẽ kiến trúc, tiếp đó hack vào camera giám sát bên trong tòa nhà, nắm rõ lộ trình cùng tần suất tuần tra của nhân viên bảo vệ.

Cô khởi động xe, dự định sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành.

Ý niệm này nhanh chóng bị cắt ngang bởi một vị khách bất ngờ đến từ tòa nhà đối diện.

Đó là một tay bắn tỉa, mặc dù khoảng cách giữa họ có hơi xa nhưng Ada vẫn nhận ra ngay lập tức. Cô bình tĩnh tắt động cơ, đợi một lúc——đối phương không nổ súng mà chỉ đứng yên tại chỗ, sau đó cô nhanh chóng phát hiện ra mục đích của đối phương có lẽ cũng tương tự giống như cô——quan sát lính canh tuần tra.

Xem ra cô không phải là vị khách mời duy nhất, có lẽ cô không thể đem công đoạn chuẩn bị lặt vặt trì hoãn cho đến sáng mai, Ada nhăn mũi, khởi động xe và quay đầu rời đi, rõ ràng là tất cả bọn họ đều đang nhắm đến thông tin có giá trị duy nhất nằm bên trong tòa nhà đó, và cô thì luôn không thích bị đồng nghiệp của mình vượt lên dẫn trước.

Quá trình lấy được bản thiết kế dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng, sau khi quay về khách sạn, cô liền thử liên hệ với nhà tuyển dụng của mình và đưa ra yêu cầu này, không ngờ nhận được email trả lời chỉ trong vòng chưa đến mười phút, đối phương còn tri kỷ đánh dấu vị trí tầng lầu chứa mục tiêu trên bản đồ, điều này làm cô có chút hoài nghi đối phương phải chăng đã phát giác có những thế lực khác cũng đang nhòm ngó đến phần tư liệu này.

Đây có lẽ được coi là làm thêm giờ, cô nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát bị hack, sốt ruột di chuyển, cố gắng tìm một tư thế thoải mái hơn. Cô sửa đi sửa lại bản phác thảo được vẽ trong tay, che miệng ngáp một cách mơ hồ. Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, và không nhịn được ý nghĩ muốn nằm xuống chiếc giường nhìn qua phẩm chất cũng có vẻ cũng không tệ lắm phía đối diện mình.

Cô muộn hơn một chút mới có được cơ hội này, nhưng đáng tiếc, thời gian trải nghiệm thật ít đến đáng thương, nghỉ ngơi không đủ giấc khiến cô vừa tỉnh lại liền cảm thấy đầu óc choáng váng.

Thời gian hành động đương nhiên là được ấn định vào ban đêm, điều này không nói lên cô không thể hoàn thành nó vào ban ngày, đây cũng là một phương pháp yêu cầu hàm lượng khá thấp, chẳng qua phải mất thêm nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, nếu xét từ góc nhìn của một vị khách không mời khác mà nói, thời gian hẳn là thứ cô thiếu nhất bây giờ.

Cô vào ban ngày đã sử dụng một cuộc hẹn trước của một vị khách hàng thành công tiến vào tòa nhà, tiến hành một cuộc khảo sát thực địa bên trong sau khi dễ dàng cắt đuôi nhân viên lễ tân. Tầng lưu trữ dữ liệu được phong tỏa nghiêm ngặt, các nút bấm thang máy yêu cầu mật khẩu và lối đi khẩn cấp cũng cần phải được quẹt thẻ để mở khóa. Nhưng đây không phải là vấn đề lớn, cô đã có được mật khẩu sau khi hack được vào camera trong thang máy, mất cả một buổi sáng để nhìn chằm chằm vào màn hình.

Đến nửa đêm, cô thay sang bộ trang phục hoạt động, nhét khẩu Desert Eagle vào bao súng buộc trên đùi, còn khẩu súng bắn dây vẫn giữ nguyên vị trí ở thắt lưng như mọi khi. Cô cẩn thận kiểm tra cây nỏ mà mình đặt trong cốp xe, và tình cờ tìm thấy một con dao găm quân đội nằm ở một góc kín đáo sâu bên trong, đi kèm dây buộc ống chân màu đen, mang đậm khẩu vị của Leon.

"Vứt đồ bừa bãi?" Ada khẽ nhướn mày và cười nhẹ, "Khó trách anh luôn phàn nàn vũ khí của mình tiêu hao quá nhanh."

Rồi cô nhanh chóng đóng cốp xe lại.

Để tránh bị theo dõi, cô đi đường vòng và chạy vài vòng quanh thành phố trước khi hướng tới đích đến. Cô bẻ lái và đỗ xe vào một con hẻm hẹp nằm giữa các tòa nhà, sau đó xuống xe và lấy vũ khí từ trong cốp xe ra. Cô tránh đi ánh đèn đường, dưới bóng tối bao trùm tiến về phía trước, đến lối thoát hiểm của tòa nhà, lấy ra chiếc thẻ từ mà cô đã cầm theo trước khi rời khỏi tòa nhà vào ban ngày.

Cô từ trước đến nay luôn khống chế thời gian rất tốt, khoảng cách giữa các ca giao ban cho phép cô đi thẳng đến cửa thang máy mà không cần phải cố kỵ. Cô nhấn xuống hai tầng tiếp theo dẫn đến địa điểm chứa mục tiêu của mình, dựa vào góc thang máy và chờ đợi với cây nỏ trên tay. Cô không thể cam đoan tính an toàn khi sử dụng thang máy, nhưng may mắn cô không gặp phải những tai nạn nhỏ khác trong quá trình di chuyển lên trên.

Cùng với âm thanh nhắc nhở thang máy đã đến nơi, cô bóp cò ngay khi cửa thang máy mở ra, mũi tên chuẩn xác ghim thẳng vào cổ họng tên lính canh đứng trước cửa thang máy đang cầm súng trường trước khi hắn kịp có thời gian để phản ứng. Những con số thay đổi của thang máy quá dễ dàng khơi dậy sự nghi ngờ, Ada nhìn chằm chằm vào xác chết trên mặt đất trong vài giây, rồi bước qua với vẻ mặt vô cảm.

Cô nghĩ mình có lẽ nên giấu cái xác đi, nhưng như vậy thì thật phiền toái. Nếu thông tin tình báo của cô là chính xác, cô vẫn còn mười lăm phút trước khi kẻ địch phát hiện ra. Cô bắt đầu hướng về phía cầu thang bộ chạy tới, hai phút sau quẹt qua thẻ từ, thuần thục nhập mật khẩu. Cô đợi một lúc rồi mới lách người vào cửa, thận trọng tiến về phía trước, ngừng lại khi nhận ra đầu mũi chân đá phải một thứ gì đó.

Vật thể đó là một chiếc máy cảm biến bị phá hỏng.

Cô lập tức phản ứng lại, không chút do dự bật chiếc đèn pin nhỏ kẹp bên tai lên, ánh sáng khiến cô thoáng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt—ánh mắt cô lướt qua người bảo vệ bị đánh gục nằm trên mặt đất.

Đáng chết, cô tới trễ.

Cô gần như là ngay lập tức chạy đến căn phòng cất giữ tư liệu, trong thâm tâm cảm thấy may mắn vì mình đã thuộc lòng lộ tuyến. Cô không thể phân tâm che đậy tiếng bước chân của mình được nữa, kế hoạch của cô đã xuất hiện một điểm sai lầm, không ngờ đối phương lại nhanh như vậy, phải biết rằng cảnh giới an ninh của các ca giao ban trước lúc nửa đêm nghiêm ngặt hơn rất nhiều, chứ đừng nói đến nhân viên bảo vệ tầng dưới hoàn toàn không phát giác về vụ tấn công.

Cô ngoặt sang bên phải, mắt dán chặt vào cánh cửa đang mở có ánh sáng yếu ớt tràn ra bên ngoài. Cánh cửa này được mã hóa ba lần, khóa giọng nói và nhận dạng nhãn cầu có lẽ là lý do tại sao nhân viên nghiên cứu bị thương nằm sõng soài ở trước cửa. Nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh một cách bất thường, khiến cô phải hít một hơi thật sâu trước khi cầm nỏ và bước vào.

Ngoại trừ những thiết bị thí nghiệm phát ra ánh sáng xanh, cả căn phòng đều đầy vết tích bị xáo trộn. Email mà cô nhận được đã từng cho ra nhắc nhở, đối phương xưa nay tính tình cẩn thận sẽ chỉ lưu lại một phần tư liệu in trên giấy, nhưng bây giờ, Ada quét mắt nhìn xung quanh, bên trong ngăn tủ bảo hiểm bị cậy mở đã không còn lại bất cứ thứ gì.

Có lẽ bên trong căn phòng nãy vẫn còn đồ vật khác có liên quan——

Âm thanh chói tai của còi báo động đánh gãy hành động tiếp theo của cô.

Cô không còn cách nào khác là rời khỏi căn phòng bị phong bế bốn phía không có lối thoát, chạy ngược lại phương hướng đối diện với thang máy, thầm biết ơn vì đã mang theo khẩu Desert Eagle, sử dụng thứ này để phá vỡ kính pha lê thật sự là không thể nào dễ dàng hơn.

Thời điểm nghe thấy tiếng súng vang lên bên tai, cô thả mình nhảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro