Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô trong cơn mơ màng cuộn người vào tấm ga trải giường, ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa khiến cô dần tỉnh táo lại, trong không khí tràn ngập hương vị của Leon vô cùng thoải mái, một đêm không mộng mị, thành thật mà nói, cô đã thật lâu không được trải nghiệm qua điều này. Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì cô thật sự quá mệt mỏi, cô ngược lại không nghĩ tới viên đặc vụ lại có thể hăng hái đến như vậy. Cô lần nữa nhắm mắt lại, vươn tay ra sờ vào vị trí bên cạnh mình——trống rỗng.

Điều này có chút bất thường, Ada nghĩ, cô lần nào mà không bị buộc phải thức dậy sau cái nóng trong vòng tay như bạch tuộc của Leon. Cô sững người một lúc, tuột huyết áp khiến suy nghĩ của cô vận hành chậm chạp hơn bình thường, cô khẽ rên lên một tiếng rồi lại vùi mình vào trong chăn.

Anh ấy không ở trên giường, vậy anh ấy ở đâu?

Cô nhắm hai mắt lại, để bản thân hoàn toàn tỉnh táo sau nửa phút. Cô nằm trên giường một lúc mới miễn cưỡng vén chăn ngồi dậy. Trên người cô là bộ đồ ngủ rộng rãi của Leon, xem ra sau khi cô ngủ thiếp đi vì kiệt sức, anh đã bế cô vào phòng tắm để vệ sinh đơn giản.

Sự tín nhiệm của viên đặc vụ đối với cô luôn nằm ngoài dự liệu, Ada sau khi đánh răng rửa mặt xong, nhìn một lượt trong căn hộ vẫn không thấy được thân ảnh quen thuộc có chút suy tư. Mặc dù cô có chìa khóa dự phòng của đối phương, nhưng rõ ràng là để một gián điệp quốc tế một mình trong không gian cá nhân của anh không phải là điều mà một đặc vụ giỏi nên làm——nhưng địa vị cùng thân phận trái ngược cũng không thể ngăn cản bọn họ bị thu hút và khát vọng lẫn nhau.

Cô đổi lại quần áo của mình (thầm biết ơn vì máy giặt có chức năng sấy khô), lần theo mùi của thức ăn đi tới phòng ăn. Cô tìm thấy một tách cà phê vẫn còn ấm, và bánh mì đã được nướng chín vàng (Chúa ơi, anh ấy vẽ hình trái tim lên đó bằng sốt cà chua à?), cùng vài lát thịt xông khói. Cô đưa mắt nhìn về phía chiếc máy pha cà phê trên kệ bếp, anh hẳn phải dậy từ rất sớm, thậm chí còn dư thời gian để pha cà phê cho cô. Ada vì thế mà khẽ nhăn mũi, nhấp một ngụm cà phê và bắt đầu giải quyết bữa sáng mà đối phương để lại cho mình.

Những thứ này giúp trấn an dạ dày của cô rất tốt, phải biết rằng cô đã không ăn bất cứ thứ gì khác ngoài sữa bò cùng những thanh năng lượng kể từ ngày hôm qua. Cô tình cờ tìm thấy mẩu giấy nhắn được đặt dưới đĩa trên bàn ăn, không hề nghi ngờ là công việc đến từ DSO, hơn nữa còn là một cuộc gọi khẩn cấp. Điều này khiến Ada không thể không bắt đầu kiểm điểm lại trạng thái quá mức buông lỏng của mình trước mặt viên đặc vụ, cũng như sự thiếu cảnh giác của bản thân.

Đùa cô à, họ kéo anh đi thực hiện nhiệm vụ với vết thương được anh khâu lại một cách cẩu thả đó sao.

Cô đi vào phòng làm việc và bật lên máy tính của đối phương mà không cần đến mật khẩu, tuyệt, anh đến cùng làm như thế nào mà thành công tốt nghiệp để trở thành một đặc vụ hợp cách? Cô lắc đầu bất lực, đối với tiến trình kết nối nhanh chóng kiểm tra qua một lần, còn tính là có thể sử dụng. Cô kiểm tra hộp thư của mình, nhưng không có bất kỳ tin tức đặc biệt nào, chứ đừng nói đến thứ cô muốn tìm, các thông tin liên quan đến nhiệm vụ khẩn cấp của Leon.

Cô nên tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của đối phương với tư cách là một đặc vụ, phải không? Ada thở dài tắt máy, không còn để ý đến những lo lắng mờ nhạt trong lòng nữa. Cô uống cạn nửa tách cà phê còn lại và đóng máy tính xách tay lại. Sau đó cô chú ý tới một chồng văn kiện được đặt ở bàn đọc sách bên cạnh, nội dung có lẽ liên quan đến nhiệm vụ lần trước của anh——cô đã từng nhìn thấy thứ này, Ada nhướn mày, mặc dù lần đó cô không nhận công việc này, nhưng thông tin về nhà tuyển dụng nằm trên đó rất rõ ràng là giống với người đã đưa ra công việc mà cô vừa hoàn thành cách đây không lâu, nói chính xác là hai ngày trước.

Cô lật qua vài trang, kẹp ở văn kiện bên trong, là bản báo cáo nháp lộn xộn của Leon nêu rõ quá trình thất bại trong việc thu hồi mẫu virus. Nhiệm vụ thất bại? Thật không giống anh chút nào. Cô lơ đễnh hừ nhẹ một tiếng, đem văn kiện thả lại chỗ cũ.

Cô không nhận thêm bất kỳ công việc nào, vậy nên kỳ nghỉ của cô vẫn sẽ tiếp tục như bình thường. Nếu Leon đủ may mắn để trở lại trước khi kỳ nghỉ của cô kết thúc, có lẽ cô có thể thực hiện một chút thay đổi nhỏ trong lịch trình của mình, tăng thêm một đặc vụ cũng không tính là chuyện quá khó khăn.

"Chúc may mắn, đặc vụ của tôi." Thời điểm bước ra khỏi cửa an ninh, cô quay đầu thổi một nụ hôn gió vào căn hộ trống trải.

"Vận may của mình thật tệ hại." Bị ép nhảy dù vào khu vực lây nhiễm viên đặc vụ thấp giọng chửi mắng một câu, thực hiện cú nhảy HALO, anh mở dù ở độ cao thấp sau khi rơi tự do rồi tiếp đất một cách hoàn hảo. Tất nhiên, anh thề có Chúa rằng điều anh muốn làm nhất bây giờ là được ôm Ada vào lòng và tận hưởng kỳ nghỉ của mình, thay vì nhận được một cuộc gọi thông báo nhiệm vụ vào một buổi sáng sớm đẹp trời thế này, "Tôi vừa vặn mới hoàn thành một nhiệm vụ."

"Sự tình khẩn cấp, Leon." Đầu bên kia điện thoại nhân viên liên lạc bất đắc dĩ trả lời, "Chúng tôi thật sự không có biện pháp nào trong khoảng thời gian ngắn tìm được một đặc vụ đồng dạng ưu tú giống như anh."

"Cho nên tôi mới phải ở đây, rất tốt." Anh cố gắng giảm bớt sự châm chọc trong giọng nói của mình——cho đến giờ vẫn không thành công, anh cởi dù và ném nó sang một bên, "Chính phủ bóc lột sức lao động xưa nay chưa bao giờ ngừng lại, thành thật đi, cô dự định lúc nào sẽ tăng lương cho tôi?"

Anh lấy súng lục ra, thần sắc một lần nữa trở về với dáng vẻ nghiêm túc, anh luôn có thể rất nhanh chóng tiến vào trạng thái nhiệm vụ.

"Anh còn nhớ nhiệm vụ anh chấp hành ba tháng trước không?" Hunnigan mặc kệ đối phương châm chọc, đem chủ đề xoay chuyển trở lại công việc.

"Khó mà quên." Anh trả lời không chút do dự.

Lần kia đối với anh mà nói không chỉ là một nhiệm vụ thất bại, anh còn bị đối phương hung hăng đùa bỡn một trận——thuốc mê và những người bị nhiễm bệnh. Anh không nhớ chính xác mình đã phải chịu tác dụng của thuốc mê trong bao lâu, khi thuốc mê trở nên quá nặng và anh không thể nhắm đúng tầm nhìn vào những người bị nhiễm bệnh, con dao quân sự nghiễm nhiên trở thành chỗ dựa duy nhất. Anh cơ hồ là dốc hết toàn lực để tránh bị những người nhiễm bệnh gặm cắn, thứ nước bọt mang theo virus chết tiệt đó.

Dựa vào hơn mười năm kinh nghiệm, anh thành công trốn ra ngoài, chật vật nấp vào một góc hẻo lánh, chờ dược hiệu mất đi.

"Giữa bọn họ nhất định có mối liên hệ." Đầu bên kia điện thoại tiếp tục, vì Leon đã từng tiếp nhận qua những nhiệm vụ tương tự, lần này anh chắc chắn cũng sẽ đạt được hiệu quả tốt, Hunnigan nghĩ thầm trong lòng.

"Được rồi." Anh thở dài rồi tắt liên lạc, cơ thể cứng đờ bởi những ký ức không mấy tốt đẹp. Sau sự cố đó, thuốc mê dĩ nhiên trở thành loại thuốc mà anh căm ghét nhất, có lẽ điều mà đối phương muốn chính là biến anh trở thành nạn nhân của những kẻ bị nhiễm bệnh trong đau đớn và bất lực, nhưng anh vẫn sống sót và thoát chết trong gang tấc, "Lần này mình sẽ không phạm phải cùng một sai lầm."

Anh dán sát cơ thể vào những công trình kiến trúc và ẩn mình trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào một vài người nhiễm bệnh đang lang thang ở phía xa. Đây chắc chắn là một khu vực bị lây nhiễm, dân cư thưa thớt và bị phong tỏa, nhưng trông không giống một trường hợp khẩn cấp chút nào. Anh suy nghĩ một lúc, dựa theo tuyên bố chính thức, ba tháng sau khi mẫu virus được cải thiện, địa phương này đã trở thành một nơi không may mắn được chọn để tiến hành thí nghiệm.

Chết tiệt, nếu nhiệm vụ ba tháng trước của anh thành công—

Anh ngẩng đầu lên, chiếc trực thăng đưa anh đến đây đã biến mất từ lâu, những con đường vắng tanh ngoại trừ rải rác một vài người nhiễm bệnh, ngay cả ô tô cũng không có. Dù sao thì nơi này cũng chỉ là một khu tái phát triển đang trong quá trình xây dựng, trong đó kiến trúc được hoàn thiện nhất, chỉ có tòa nhà trưng bày nằm ở phía xa kia.

Nghĩ lại sai lầm mình mắc phải trước kia, anh không thể không giảm bớt tốc độ di chuyển, anh không muốn một lần nữa trúng phải thuốc mê, hơn nữa anh cho rằng việc mình chạy trốn thành công nhất định đã khiến kẻ chủ mưu cảm thấy bị uy hiếp. Vết thương ở bụng vẫn còn đau, và nhảy dù không phải là một bài tập hiệu quả để giúp vết thương mau chóng khép lại. Anh không có thời gian gỡ những sợi chỉ lộn xộn để khâu lại, cũng không có thời gian để thay băng. Anh hít một hơi thật sâu rồi chạy thật nhanh về phía trước, nấp sau một chiếc xe tải, hạ quyết tâm không để ý tới vết thương.

Anh có lẽ không nên nổ súng làm kinh động đến những người bị nhiễm bệnh, nhưng để thực hiện bước kế tiếp khi không xác định rõ ràng tình huống phía trước, việc giảm số lượng người nhiễm bệnh vẫn là có lợi. Anh ném khẩu súng lục sang tay trái và khéo léo rút ra con dao bằng tay phải——nhẩm từng giây trong đầu, lao lên ngay khi người nhiễm bệnh gần anh nhất quay lưng lại, âm thầm và lặng lẽ loại bỏ hắn ta, sau đó lăn về phía trước và chém ngang cổ một người nhiễm bệnh khác chưa kịp phản ứng.

Anh ở quá gần với những người bên cạnh, bọn chúng đã phát hiện ra anh, điều này buộc Leon phải nổ súng, may mắn số lượng người nhiễm bệnh ở gần khu vực này không quá nhiều, anh hao phí mất hai băng đạn, một lần nữa ẩn nấp bên dưới công trình kiến trúc của một tòa nhà, khoảng cách đến mục tiêu được rút ngắn.

Nửa giờ sau, anh đi lên cầu thang phía trước tòa nhà trưng bày, đập vỡ tấm kính pha lê màu xanh nhạt chắn đường, thuận lợi bước vào trong.

Anh cảnh giác nhìn xung quanh, dựa vào vật dụng che chắn chậm rãi di chuyển sau khi trải qua một trải nghiệm tồi tệ. Nội thất của phòng triển lãm phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, những bức tường có hình dạng kỳ lạ cản trở tầm nhìn của anh, và tấm kính trên giá trưng bày phản chiếu lại thân ảnh của anh. Anh nghe thấy những tiếng chân lê bước chậm chạp cùng những tiếng rên rỉ vô nghĩa như dã thú. Điều này cho phép anh nhận biết sơ bộ vị trí của người bị nhiễm và tránh đi bọn chúng.

Ngoài ra, anh còn nghe thấy âm thanh máy móc của thiết bị cỡ lớn đang vận hành, đây có thể là bằng chứng duy nhất cho thấy rằng anh đã không đến nhầm chỗ. Anh lo lắng nuốt nước bọt, trực giác mách bảo anh không phải người sống duy nhất trong căn phòng triển lãm này, anh mang theo một quả lựu đạn, thứ này có thể giúp anh giải quyết một số trường hợp khẩn cấp.

Ngay khi sắp đến khu vực triển lãm cuối cùng, một tiếng súng bất ngờ vang lên làm Leon căng thẳng thần kinh, anh đột ngột lùi lại vài bước để tránh bị bắn tỉa từ trên cao, nấp sau quầy trưng bày hình vòng cung. Cái này rất không thích hợp, suy nghĩ của anh nhanh chóng vận chuyển, tiết lộ hành tung trước một tay súng bắn tỉa sẽ chỉ mang đến càng nhiều nguy hiểm——hiện tại việc anh cần làm là xác định vị trí của tay súng bắn tỉa......

Đối thủ chỉ bắn vài phát tượng trưng, sau đó dời đi mục tiêu tựa như mất đi hứng thú. Viên đạn bắn trúng cỗ máy đang hoạt động một cách không thương tiếc, những tia lửa do dòng điện tạo ra nhanh chóng bùng phát.

"Chết tiệt!" Trong sân những người bị nhiễm bệnh bị tiếng vang làm kích động nhanh chóng kéo đến, những mảnh ký ức năm xưa chợt lóe lên trong đầu Leon, khiến hô hấp của anh ngừng lại mấy giây.

Sự chú ý của anh dồn cả vào chiếc máy cùng những người bị nhiễm bệnh đang dần hiện ra từ trong bóng tối. Anh mất gần mười giây để nhận ra rằng hành vi của tay bắn tỉa cực kỳ bất thường, đáng tiếc là vẫn quá chậm, anh đột nhiên bị tóm lấy một cách thô bạo, cả người bị đập vào quầy trưng bày. Anh còn chưa kịp xử lý cơn choáng váng, đối phương lại một lần nữa đánh tới, khiến anh hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro