Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leon không đưa ra bất kỳ phản ứng hay đáp lại nào, điều này không giống như hành vi thông thường của anh ấy, cô thầm nghĩ, cũng vì thế bắt đầu nảy sinh nghi ngờ. Sau nửa phút im lặng chờ đợi, anh chậm rãi đưa tay đang cầm ống nghiệm đặt lại vào rãnh trước mặt, hành động của anh khiến Ada thận trọng lùi lại nửa bước. Cô không nghĩ rằng đối phương sẽ ngoan ngoãn giống như trước giao ra mẫu vật mà không chút do dự, bởi chuỗi hành động này của anh đại biểu cho——

Cô lại lui về phía sau mấy bước, đối phương như dự đoán rất nhanh quay người lại muốn nắm lấy vai cô, thực hiện thủ đoạn anh quen dùng là giật lấy súng, đương nhiên, cô cũng sẽ không để mình ở mánh khóe này ăn thua thiệt hai lần giống nhau.

Động tác của đặc vụ đã khiến anh ta thành công xoay người, Ada tiếp tục chĩa súng về phía anh, đặc vụ không chút do dự lao về phía cô, anh ta duy trì vẻ mặt vô cảm như khi thực hiện nhiệm vụ, cô quan sát anh và không kìm được bóp cò súng khi anh lao đến quá gần. Viên đạn bay sượt qua đùi Leon, nhưng anh vẫn không dừng lại hành động thẳng đến khi chạm tay vào vai cô.

Ada hơi kinh ngạc trước sức mạnh của đối phương, cô loạng choạng lùi lại vài bước, đặc vụ giật lấy khẩu súng lục của cô với tốc độ cực nhanh, đồng thời cấp tốc nhảy ra sau kéo dãn khoảng cách an toàn, anh tháo băng đạn bên trong và ném khẩu súng lục sang một bên. Chiến thuật CQB phổ biến, chuyên nghiệp và hiệu quả.

Cô đã mong đợi đối phương sẽ nói điều gì đó, chẳng hạn như trêu chọc cô vì sự bất cẩn hay gì đó, nhưng anh đã không làm vậy. Đặc vụ tước đi vũ khí của cô chỉ đơn giản là tiếp tục đi về phía bàn điều khiển, cố gắng thu hồi ống nghiệm đã được đặt sang một bên.

"Trông anh giống như không sẵn sàng chấp nhận thêm một nhiệm vụ thất bại nào nữa?" cô nói, nhanh chóng sờ về phía đùi và rút ra con dao găm, cô lao về phía anh ngay khi cô hạ quyết tâm rằng mình sẽ không nương tay. Đối phương vươn tay sang một bên định đoạt lấy vũ khí của cô một lần nữa, Ada hừ lạnh một tiếng trước hành động của anh, cô cong gối không chút lưu tình giáng một cú vào bụng anh, buộc anh không thể không rời xa mẫu vật được cố định trong lỗ khảm trên bàn điều khiển.

Đối phương phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào vì đau, ngả người ra sau để tránh thoát số phận bị lưỡi dao cắt vào cổ họng. Chân phải của anh ta lui về phía sau một bước cưỡng ép ổn định thân hình, lần này anh ta đã thành công chế trụ được cổ tay của Ada, vì lý do này mà trên cánh tay của anh ta bị vạch nên một đạo vết máu, nhưng anh ta căn bản không thèm để ý, thậm chí còn chấp nhận hứng chọn một cú đá phản kích của nữ gián điếp, sau đó vặn cánh tay trái của cô và ném cô sang một bên.

Điều này rất không đúng, Ada lợi dụng cú lộn nhào để lấy lại thăng bằng, nghi vấn trong lòng bắt đầu dâng lên, cô đã từng cùng đặc vụ đứng ở hai bên đối địch, cô hẳn là có thể sử dụng cái từ này, suy nghĩ của Ada cấp tốc vận hành, có lẽ bởi vì anh biết cô không thể đảm bảo bất cứ điều gì khi nắm giữ mẫu vật, nên cô chỉ có thể quy kết toàn bộ chuyện này là do nhiệm vụ đặc biệt của đặc vụ, nhưng như thế này không phải là tác phong của Leon, từ nãy đến giờ anh không nói một lời nào, mục tiêu trong mắt vẫn luôn là mẫu vật, thậm chí——cô cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy qua cặp mắt xanh xám kia lãnh đạm như ngày hôm nay.

Cô đè xuống nghi hoặc trong lòng, cố gắng không suy nghĩ thêm, cú lộn nhào đưa cô lại gần hộp đựng vũ khí đang nằm trên mặt đất, cô từ bên trong lấy ra chiếc nỏ quen thuộc của mình, tránh đi điểm yếu hại của đối phương đem mũi tên bắn ra ngoài.

Anh ta cố né nhưng không kịp, mũi tên xuyên qua cánh tay phải. Cơn đau buốt truyền đến khiến anh ta cau mày, cuối cùng quyết định từ bỏ mục tiêu trước mắt đem lực chú ý chuyển về phía Ada, anh ta kìm lại cánh tay phải đang run rẩy, hai tay nâng súng bắt đầu nổ súng bắn trả.

Đó không phải là một phát súng mang tính chất cảnh cáo, Ada lập tức trốn sang một bên sau container, cô đã nhìn thấy khẩu súng đó trước đây, cô nghĩ, đôi tay đang nắm chặt cây nỏ bắt đầu chuyển sang trắng bệch bởi vì dùng quá nhiều lực, đó không phải là khẩu mà Leon thường dùng, mẫu súng lục tiêu chuẩn, mà là một khẩu súng lục xuyên giáp màu đen tuyền đã để lại những dấu vết nguy hiểm ở gần bình xăng khi cô lái chiếc Chevrolet của anh.

Nhưng chủ nhân của khẩu súng lục đó phải là đối thủ cạnh tranh đã cướp đi tư liệu từ cô chứ không phải là một đặc vụ thuộc về DSO.

Cô lặng lẽ đếm những vỏ đạn rơi trên mặt đất, rồi nhoài người ra từ phía sau container vào lúc đối phương đang nạp đạn. Cô ổn định lại hai tay đang cầm cây nỏ, rồi chính xác bắn trúng vào khẩu súng lục xuyên giáp trong tay Leon, lực đạo vừa đủ để khiến nó văng khỏi tay anh. Đối phương vì thế mà sững sờ trước điều này, đây vừa hay là một cơ hội tuyệt vời.

Cô cơ hồ là lao lên ngay khi khẩu súng lục rơi xuống, sau khi buông bỏ chiếc nỏ——không phải là một lựa chọn tốt khi lựa chọn cận chiến, huống chi đối thủ của cô đồng dạng cũng là một cao thủ cận chiến. Cô tập trung tấn công vào cánh tay vẫn đang còn bị mũi tên ghim vào của Leon, suy nghĩ của cô là muốn chiềm chế hoặc trực tiếp khiến anh ta mất đi khả năng hành động, cô nhất định phải tìm ra lý do tại sao đối phương lại cư xử bất thường như vậy.

Khí thế tấn công của cô bắt đầu trở nên mãnh liệt, và Leon ở dưới công kích của cô dần thoái lui về phía sau, nhưng Ada biết rất rõ ràng điều này là bởi vì phần lớn lực chú ý của đối phương vẫn đặt ở trên ống nghiệm chứa mẫu vật. Cô đá vào đầu gối của đối thủ, nơi trước đó vốn đã hứng chịu nhiều cú đánh, nhạy cảm phát giác được động tác bắt đầu trở nên chậm chạp của anh.

Anh ta chống tay đỡ cú đánh tiếp theo của Ada, khẽ cúi đầu đứng tại chỗ thở hổn hển, sau đó cô đá về phía eo của Leon, cánh tay phải bị thương của đặc vụ nắm lấy mắt cá chân của cô, dùng sức kéo cô về phía mình, tay trái đưa ra thuận thế bóp lấy cổ của cô.

Cô đột nhiên nhớ ra loại cảm giác vừa quen thuộc vừa không hợp lý này đến từ đâu, Tây Ban Nha, bây giờ anh trông giống hệt như khi ở Tây Ban Nha bị ký sinh trùng khống chế, có thể có chút khác biệt, nếu như cô không phải đã quá mức quen thuộc với Leon, thì căn bản không có cách nào phát hiện ra điểm này. Anh cũng không có lộ ra chỗ nào không thích hợp như khi bị ký sinh, điểm duy nhất có thể phân biệt được là đôi mắt vẫn như cũ duy trì một màu xanh xám.

Sự thiếu hụt dưỡng khí dần dần khiến cô tuyệt vọng muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Leon, cô chậm rãi và khó khăn rút ra con dao nhọn——con dao của đặc vụ——và đâm vào bụng anh ta, tránh đi điểm yếu, nhưng cũng đủ để khiến đặc vụ bởi vì đau đớn mà không thể không buông tay.

Dưỡng khí tiến vào khiến cô ho khan vài tiếng, cô muốn buông bàn tay đang nắm lấy cán dao, nhưng giây tiếp theo đã bị ai đó giữ chặt, máu tươi dính bết trên các ngón tay chạm vào da cô.

Nghĩ đến đối phương vẫn không từ bỏ kháng cự, cô theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt của đặc vụ.

"...Ada?" Sau một tháng, cô rốt cục cũng lại được nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc của đối phương, nhưng thanh âm của anh khàn khàn khác thường và tràn ngập sự mệt mỏi.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi?" Cô nhướn mày, giọng nói mang theo vài phần nhẹ nhõm không kiềm chế được.

Đối phương hít một hơi thật sâu, rồi mấp máy môi.

Ada muốn tiếp tục nói gì đó, lẽ đương nhiên, có quá nhiều nghi vấn đang chạy xung quanh trong đầu cô. Nhưng cô phải giúp Leon xử lý những vết thương chết tiệt này trước, sau đó rời khỏi căn cứ chết tiệt này, cô có rất nhiều thời gian để có thể từ từ hỏi, tỷ như về những nhiệm vụ thất bại của anh, về tập đoàn mà anh đã điều tra, còn có nguyên nhân khiến anh bị thao túng.

Tuy nhiên, tiếng ồn chói tai của động cơ ô tô và tiếng lốp xe cọ xát với mặt đất đã cắt đứt tất cả những điều này, và Ada cảm giác được cơ thể của Leon trong nháy mắt trở nên cứng ngắc——chết tiệt, cô đã quên mất lối đi đặc biệt nối liền mặt đất với dành cho phương tiện vận chuyển. Cơ thể to lớn của chiếc Knight XV hiện ra trong tầm nhìn của cô, Leon cứ như vậy giữ lấy bàn tay đang nắm lấy con dao găm của cô và kéo ra, máu tuôn ra ào ạt.

Anh ta lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với Ada, ôm chặt vùng bụng bị thương của mình và lao đến phía trước bảng điều khiển để giật lấy ống nghiệm, anh ta nghiêng đầu nhìn Ada, sau đó chạy đến bên cạnh chiếc xe và bị 'bạn đồng hành' của mình kéo lên một cách thô bạo.

Ada chỉ đứng tại chỗ, điều kiện hạn chế khiến cho cô căn bản không có biện pháp ngăn cản chiếc xe kia rời đi, cô có thể trực tiếp sử dụng súng phóng lựu, nhưng cô không thể bảo đảm Leon bình an vô sự.

Một lúc sau, cô thu lại con dao găm vẫn còn dính máu của Leon giữa những tiếng còi báo động chói tai của căn cứ, chậm rãi đi đến người cuối cùng bị Leon đánh ngất, trang phục của anh ta không giống với những người lính bên trong căn cứ, cô nghĩ vậy, sau đó cô ngồi xổm xuống và tìm thấy huy hiệu hình sư tử vàng trong lớp quần áo của đối phương, xem ra người này mới là đặc vụ do DSO cử tới để điều tra căn cứ.

DSO thậm chí còn không có bất kỳ tin tức hay dữ liệu mã hóa nào cho thấy Leon đã biến mất gần một tháng sau khi thực hiện nhiệm vụ, hiển nhiên cô không cần đoán liền có thể chắc chắn rằng nhiệm vụ khẩn cấp lần đó đã gặp phải vấn đề, khả năng nó có liên quan tới câu chuyện mà Leon đã từng phàn nàn với cô bằng chất giọng đùa cợt trước đó, cùng với dữ liệu mà cô đã sao chép.

Cô bỗng nhiên cảm thấy hơi vui mừng vì mình đã tiếp nhận phần công việc này, nhưng cảm giác đó cũng chỉ thoáng qua thôi.

Súng phóng lựu do nhà tuyển dụng đưa có tác dụng phá hủy bàn điều khiển cùng với các thiết bị thí nghiệm khác, cô không có bất kỳ cái gì gọi là giận chó đánh mèo, Ada sau khi ngốn hết đạn thầm nghĩ, cô đem khẩu súng ném vào trong biển lửa. Cô lách người và náu mình ở một góc khuất, nhìm chằm chằm vào những người lính đuổi đến vì tiếng báo động, họ trật tự bước ra khỏi thang máy, cùng lúc đó, có thêm nhiều chiếc xe quân sự được trang bị vũ khí cũng chạy đến đây, Ada kiên nhẫn đợi đến thời điểm bọn họ bị hấp dẫn bởi ngọn lửa và những người bị bất tỉnh, cô chạy vào thang máy, đè xuống nút bấm.

Cô có chút không rõ mình làm thế nào để giữ được bình tĩnh, thậm chí trong đầu còn có thể vạch ra bản đồ lộ trình sơ tán ra khỏi căn cứ. Khi cửa thang máy mở ra, cô giết chết hai tên lính gác cửa trước khi chúng kịp giơ súng lên, không chút do dự. Căn cứ được đặt trong tình trạng báo động cao vào thời điểm cô bước ra khỏi tòa nhà, nhưng súng bắn dây đã đủ để cô thuận lời đào thoát, chưa kể đến một đống đối thủ cạnh tranh đang hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch.

Leon.

Cô nhìn vào chiếc Knight XV đã sơ tán an toàn dưới làn đạn dày đặc, và nhớ lại ánh mắt của anh trước khi bị giành lại quyền kiểm soát. Thành thật mà nói, đã hơn mười năm, hoặc là kể từ thành phố Raccoon, cô chưa từng thấy qua đối phương lộ ra ánh mắt như vậy, sau khi anh đỡ một viên đạn có thể giết chết cô, đau đớn ngồi dưới đất thở hổn hển, nắm lấy cánh tay của cô trông vô cùng bất lực.

'Giúp tôi'

Cô đọc được khẩu hình môi của Leon, trong trạng thái mơ hồ bất lực với chính mình của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro