Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh bất lực nhìn quả lựu đạn sượt qua chiếc BMW và trúng những chiếc xe khác đang đỗ hai bên đường, chiếc BMW lao vút đi một cách đẹp mắt rồi biến mất trước mắt anh, sau đó hai cánh tay của anh bị những người khác thô bạo kiềm chế lại, bọn họ đem anh túm trở về trong xe. Anh giãy dụa dưới áp lực của hai người——người đó là Ada——nhưng người đó phải là mục tiêu của anh——Ada——mệnh lệnh yêu cầu anh giết cô ấy——không, anh vĩnh viễn sẽ không——

Anh gấp rút thở hổn hển, trái tim nhanh chóng nhảy lên, anh hung hăng dùng cùi chỏ húc mạnh vào người bên phải, vết thương được anh qua loa khâu lại dưới áp lực giãy dụa mà bị kéo mở, mùi máu tươi lan tỏa trong xe. Nhất định phải thoát ra khỏi đây, anh nghĩ, vươn tay qua người đàn ông bởi vì hứng chịu một cú đánh mà có hơi khom người lại, cố gắng mở cửa xe, đúng vậy, phải rời đi.

"Hừ—" Miệng của anh bị một người khác bịt chặt, báng súng không chút lưu tình đập vào vết thương của anh. Cơn đau nhói khiến anh co rúm người lại, khoảng dừng ngắn ngủi khiến tên bên phải đang bị áp chế bắt lấy cơ hội, hắn vặn cánh tay của anh, gắt gao ghìm chặt anh lại.

"Con mẹ nó mày tốt nhất đừng có nhúc nhích." Đối phương dùng súng kề sát vào cằm anh, dùng giọng nói cộc cằn uy hiếp, hắn nổi nóng sau khi bị lĩnh một cùi chỏ, nhưng nỗ lực trả đũa của hắn nhanh chóng bị một người khác chặn lại.

"Hắn ta vẫn còn hữu ích," Người kia nói, thanh âm mang đến cho người nghe cảm giác lý trí hơn so với người còn lại. Sau đó bọn họ thuận theo cỗ xe xóc nảy mà lắc lư mấy lần, chờ đợi nửa phút sau, khi chiếc xe quay trở lại với con đường ổn định, đối phương mới lên tiếng lần nữa, hắn vươn tay vỗ vào bả vai người ngồi phía trước, "Công cụ mất kiểm soát."

Tên ngồi ghế trước đáp lại, mở chiếc hộp đặt trên đùi, lấy ra một ống tiêm đưa cho người ngồi sau.

"Đây là lần thứ mấy rồi?" Hắn ta đưa ống tiêm cho người sau, thuận miệng hỏi một câu, bọn hắn mang theo tên đặc vụ này không chỉ là bởi vì kinh nghiệm đối phó với BOW của hắn ta, còn bởi vì hắn ta là vật thí nghiệm duy nhất tương đối thành công với virus, nhưng giờ đây những nhược điểm của loại virus này đang dần lộ ra, và việc lấy lại nhận thức về bản thân không phải là công dụng mà bọn hắn cần.

"Lần thứ năm, hay lần thứ sáu?" Đối phương hờ hững trả lời, tuy rằng tên đặc vụ này trước đó vài lần cũng có khuynh hướng, nhưng chưa bao giờ có phản ứng kích động đến thế này——vừa rồi độ chính xác của hắn so với bình thường chênh lệch có chút lớn. "Nhưng điều này cũng không phải là vấn đề, bởi chúng ta đã thành công thu hồi được tư liệu cùng mẫu vật."

Hắn đâm mũi kim vào cổ Leon, chất lỏng lạnh lẽo rót vào trong cơ thể anh, hắn quan sát đối phương giãy dụa dần dần yếu đi, rồi lại một lần nữa trở nên trầm mặc.

So với vấn đề của tên đặc vụ này, hắn ta càng lo lắng hơn về một tên gián điệp khác, rõ ràng là cô ta được thuê bởi một đối tác cũ của bọn họ, hơn nữa cô ta còn thành công trốn thoát ra khỏi căn cứ đó, rất có khả năng cô ta đã nắm giữ được bằng chứng về việc bọn họ đã lấy đi mẫu vật, sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi cô ta điều tra ra trụ sở chính của bọn họ nằm ở đâu.

Thoát khỏi sự truy đuổi khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng thoát tội đối với bọn hắn lại dễ như trở bàn tay. Sau khi hao phí một khoảng thời gian nhất định, kết thúc trò chuyện với các quan chức Nam Phi, bọn hắn vẫn như cũ lợi dụng giấy chứng nhận giả mạo để rời khỏi sân bay Nam Phi bằng chuyên cơ riêng mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Máy bay của bọn hắn rời đi không bao lâu, thì chuyến bay dân sự của Ada cũng chậm rãi cất cánh.

Cô không thể tìm thấy bất kỳ thông tin trên mạng nào miêu tả về địa điểm cô gặp phải tập kích hay tin tức cụ thể về trận đấu súng kia, cũng trong dự liệu, nếu như bọn chúng không có đủ ảnh hưởng ở Nam Phi, bọn chúng cũng sẽ không có gan lớn để làm bậy giữa ban ngày như vậy. Đương nhiên, điều này cũng có thể là một tín hiệu tốt, dù sao cô cũng không muốn phải đi cướp ngục.

Ở trên máy bay nghỉ ngơi không hề dễ chịu, để tránh bị người khác chú ý cô đã lựa chọn khoang phổ thông, bây giờ xem ra việc này tuyệt đối là một quyết định sai lầm. Cô nhìn về phía cửa sổ máy bay, hít một hơi thật sâu, sự mệt mỏi không thể kiểm soát bao trùm lấy cô——nhà tuyển dụng đã dễ dàng đưa cho cô địa chỉ, cái giá đổi lại tất nhiên là một mẫu virus, vậy nên cô biết chính xác những gì đang chờ đợi mình ở phía trước, lực lượng vũ trang được huấn luyện bài bản cùng một Leon bị thao túng.

Cô không rõ lắm nguyên nhân khiến Leon bị cuốn vào chuyện này, cô nghĩ có khi là do anh đã tiêu hao hết toàn bộ vận may của mình, nhưng dù có là gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không vứt bỏ người đặc vụ đã chân thành hướng cô cầu xin sự giúp đỡ vào tay những kẻ xem anh như một công cụ.

Nhà tuyển dụng của cô đã gửi cho cô một chồng tư liệu trước khi cô lên máy bay, không chút lưu tình đem đối tác cũ đã từng hợp tác bán ra triệt để, Ada cẩn thận lật xem, nội dung rất đầy đủ, tất cả nội tình của đối phương cơ hồ đều được bày ra ngay trước mắt cô, ngoại trừ các vấn đề mà cô quan tâm nhất, những câu hỏi về virus.

Cô suy đoán virus là sản phẩm kết hợp giữa ký sinh trùng cùng với một số thứ khác hỗn hợp với nhau tạo thành kết quả cuối cùng, thời gian cô chạm mặt với Leon tại căn cứ không đủ để cho cô tìm hiểu về đặc điểm của loại virus này. Tất cả những gì cô có thể biết được là tư duy của vật chủ sẽ bị kiểm soát nhưng virus không khiến vật chủ biểu hiện ra bất kỳ hành vi kỳ quái nào, ý của cô là nếu nhìn dưới góc độ của BOW, Leon quá mức bình thường, không hề có bất cứ một dấu hiệu bất thường nào, thậm chí ngay cả con ngươi cũng có màu sắc bình thường.

Ada viết nguệch ngoạc một vài từ khóa lên giấy, rồi lại gạch bỏ chúng. Những suy đoán này đối với công việc tiếp theo của cô đều vô dụng, nếu muốn, cô hoàn toàn có thể lấy được thông tin chi tiết hơn từ Leon, nhưng trước tiên cô phải giải cứu viên đặc vụ và đưa anh ta thoát ra khỏi trạng thái bị khống chế.

Cô nhìn chằm chằm vào chồng văn kiện một lúc, cuối cùng lắc đầu. Cô yêu cầu bịt mắt từ tiếp viên hàng không và dự định nghỉ ngơi thật tốt trước khi bắt đầu kế hoạch tiếp theo.

Tính cả chuyến bay nối chuyến, sau hai ngày nửa mê nửa tỉnh, cô mới lại lần nữa quay trở về nước Mỹ.

Cô không vội vàng đi đến địa chỉ mà nhà tuyển dụng đã đưa cho mình, thay vào đó điều tra tin tức bên trong nội bộ của DSO về Leon. Trải qua quá trình bận rộn, đúng như cô dự đoán, tin tức về sự biến mất của Leon đã bị DSO dập tắt, bọn họ tung ra thông tin để tạo cảm giác như anh vẫn đang tiếp tục nhiệm vụ của mình, nhưng điều này cũng chỉ là tạm thời. Ada nghĩ rằng cô biết chính xác Leon sẽ được đối xử như thế nào khi một đặc vụ DSO khác từ Nam Phi quay trở lại Hoa Kỳ——Bọn họ sẽ liệt anh vào diện tình nghi, thậm chí sẽ có thể phát lệnh truy nã và thực hiện truy bắt.

Điều này mang ý nghĩa là cô không có nhiều thời gian như cô nghĩ.

Sau khi kết thúc cuộc điều tra, Ada rời khỏi quán cà phê bên cạnh trụ sở DSO, cô đã nghĩ đến việc liên hệ với đồng nghiệp của đối phương, điều này có thể giúp cô nhận được thêm sự trợ giúp, nhưng cô đầy đủ nắm chắc cùng tự tin có thể tự mình giải quyết vấn đề của viên đặc vụ, vậy nên ý tưởng tìm kiếm sự hỗ trợ nhanh chóng bị cô gạt bỏ.

Cô trở về ngôi nhà an toàn của mình và dự định sẽ bắt tay vào chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo, cô đỗ xe trong gara, bước chân cô khựng lại ngay khi vừa mới bước qua cánh cửa. Cô cảm thấy có gì đó bất thường và nhanh chóng rút khẩu súng lục của mình ra. Bất cẩn là sai lầm phổ biến nhất, và cô không muốn mất mạng chỉ vì sai lầm này——có kẻ đột nhập.

Cô lăn người về phía trước để tránh đi một loạt đạn súng trường nhắm về phía mình, vị trí của cô không quá thuận lợi cho nên khi cô đứng dậy, một vài viên đạn vẫn bắn trúng vào cô. Bộ áo giáp chống đạn đã thay cô giải quyết tốt vấn đề này, Ada phớt lờ cơn đau do lực chấn động tạo thành, lách mình tránh thoát một tên cầm trong tay dùi cui điện tấn công cô từ phía sau, rồi nã một phát súng vào ngay sau gáy của hắn.

Trời ạ, cô vốn nên sớm nghĩ tới, tổng bộ của quân địch đặt tại Hoa Kỳ, bọn chúng không có lý do gì không sớm mai phục mình. Ada ngồi xổm sau ghế sofa, dùng nó làm vật che chắn, uy lực của khẩu Desert Eagle xưa nay chưa từng khiến cô phải nghi ngờ, cô phân tích phương hướng âm thanh phát ra và bắn ba viên đạn vào trong bóng tối, phát cuối cùng trúng đối thủ, trận xạ kích liên tục bị ép buộc phải dừng lại, đối phương đờ đẫn ngã xuống đất, máu nhuộm đỏ tấm thảm.

Không cho cô thời gian để nghỉ ngơi, hai khẩu súng máy còn lại tiếp tục bắn phá điên cuồng, bông gòn trên ghế sofa văng ra, Ada buộc phải rời khỏi chỗ nấp khi cánh tay cô bị trúng đạn. Cô nghiêng người ra ngoài trong khi đối thủ đang nạp đạn và bắn trả, vết thương ở cánh tay khiến độ chính xác của cô bị suy giảm, cô bắn trúng vách tường và nghe thấy tiếng bình hoa vỡ vụn, phải đến khi một băng đạn khác được thay vào, mới lại lần nữa khiến đối phương thống khổ kêu gào vì bị bắn trúng.

Cô xé một mảnh vải quấn quanh cánh tay, từng bước lùi lại để tiếp cận gần với nơi mình cất giấu vũ khí. Cô nhập mật mã, cánh cửa ngầm bật mở và cô lấy ra hai quả lựu đạn. Nói thật, cô rất thích ngôi nhà an toàn này của mình, cô có chút tiếc nuối nghĩ, sau đó liền ném ra lựu đạn trong tay. Quả lựu đạn đem vách tường nổ tung thành một cái hố, giết hết những người trốn ở phía sau đang không ngừng bắn trả.

Cô ngồi yên tại chỗ và không di chuyển cho đến khi xung quanh trở nên tĩnh lặng. Cô không rõ đối phương rốt cuộc phái đến bao nhiêu người, lúc này đây cô chỉ cảm thấy tiếc nuối trước thảm trạng ngôi nhà an toàn của mình. Cô đứng dậy từ phía sau chỗ nấp và đi về phía một vài người đang chảy máu đầm đìa gần vách tường nơi diễn ra vụ nổ, không còn dấu hiệu của hơi thở. Cô cúi xuống và tìm thấy một chiếc thẻ từ trên cơ thể của đối phương, bây giờ xem ra cô có thể loại bỏ đi phương án tập kích nhân viên bảo vệ, cô gật đầu hài lòng với thu hoạch của mình.

Đối phương yếu ớt cử động ngón tay, Ada trong nháy mắt quay người, quyết đoán giơ súng lên bóp cò, nhưng viên đạn vẫn nhanh chóng xuyên qua bắp đùi cô, cơn đau đột ngột tràn tới khiến Ada lảo đảo dữ dội, cô gần như là nghiến răng để không cho mình ngã xuống đất, ép buộc bản thân quay người lại và bắn một phát súng nữa vào đầu đối thủ.

Trước khi Ada chạm được vào một điểm tựa đủ mạnh để hỗ trợ cô, người nãy giờ vẫn một mực trốn ở điểm mù của cô lao ra ngay lập tức, thanh dùi cui điện hung ác đập mạnh vào lưng cô. Nếu như không phải đối phương cũng bị tác động bởi vụ nổ, Ada có thể khẳng định đối phương chỉ cần gia tăng thêm một chút lực đạo nữa là đủ để khiến cô trực tiếp hôn mê. Cô rất ý thức được tình trạng của mình, nhưng điện giật vẫn như cũ không thể coi thường, cô khó khăn giơ tay bắn mấy phát vào ngực đối phương, cùng với hắn đồng thời ngã xuống đất.

Cơ bắp của Ada bởi vì điện giật mà không ngừng co rút, vết thương ở đùi khiến cô kêu lên một tiếng. Huyết dịch từ đối thủ dần lan tràn ra xung quanh, cô bị mùi máu tươi vây quanh, ý thức cũng bắt đầu trở nên lệch lạc. Cô hít một hơi thật sâu, phần ngực bị viên đạn xung kích bắt đầu đau âm ỉ, cô di chuyển chân của mình, ý đồ lợi dụng cơn đau để khiến cho bản thân tỉnh táo lại.

Thời điểm khi cô cuối cùng cũng có thể đứng lên khỏi mặt đất, có cảm giác như hai hoặc ba giờ đã trôi qua. Cô khập khiễng đi đến bên cạnh chiếc tủ đựng hộp dụng cụ sơ cứu, cơn đau truyền đến từ bắp đùi khiến cô trượt vào vách tường và khuỵu xuống sàn. Nhờ ơn quả lựu đạn của cô, đối thủ đã bắn không chính xác, nếu không cô thực sự không có cách nào có thể tự mình cầm máu. Ada trực tiếp nuốt một viên thuốc giảm đau, nghĩ đến điều này.

Chết tiệt, cô bắt buộc phải trì hoãn lại kế hoạch của mình. Ada lặng lẽ nhìn tấm thẻ từ nhuốm máu trên mặt đất, cố gắng thử đứng lên, nhưng rồi lại phải lảo đảo ngồi trở lại vị trí ban đầu thở hổn hển. Cô lục tung hộp thuốc để tìm kiếm một loại thuốc đặc biệt, có lẽ nên gọi là một loại protein đặc biệt được điều phối riêng cho cô. Cô nhắm mắt nhẩm tính xem mình có thể trì hoãn kế hoạch lại trong bao lâu, bốn hay năm ngày? Không, cô chỉ có thể cho mình tối đa bốn mươi giờ, theo thủ tục chính thức của DSO, trước khi cơ quan này phát lệnh truy nã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro