Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhắm mắt lại thở dốc một hồi, cô vội vàng trị liệu vết thương của mình, đồng thời trong lòng thầm biết ơn viên thuốc giảm đau đã bắt đầu phát huy tác dụng. Cô không muốn tiếp tục ở lại chỗ này quá lâu, trong khi không rõ đối phương liệu có thể cử thêm quân chi viện đến hay không, Ada một bên suy tư một bên dựa vào vách tường đứng lên, mặc dù cơn đau đã phần nào giảm bớt do công dụng của thuốc, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế những cơn co giật nhẹ do cú sốc điện đem đến.

Như cô đã tính toán, cô chỉ có tối đa bốn mươi giờ để điều chỉnh bản thân. Ada ngập ngừng tiến về phía trước hai bước, cơn đau nhức khủng khiếp truyền đến từ bắp đùi khi cô ép nó phải vận động để nâng đỡ trọng lượng cơ thể. Cô nuốt một viên thuốc giảm đau khác, quyết định phớt lờ nó. Việc này cũng không khó lắm, bởi cô hiện giờ căn bản không thể phân ra bất kỳ lực chú ý dư thừa nào cho các vết thương trên cơ thể.

Cô chậm rãi đi về phía cửa, cô không có thời gian để xử lý những thi thể nằm trên mặt đất, những tên lính đánh thuê rẻ tiền này ngoài y muốn cũng có chút năng lực, đáng tiếc là bọn chúng đã chọn sai mục tiêu. Lúc đi ngang qua một kẻ địch đã ngã xuống, cô tựa hồ nghĩ tới điều gì đó liền dừng lại, cau mày ngồi xổm xuống tìm chìa khóa xe từ trong túi đối phương, cô không cho rằng những người này sẽ không động tay chân lên chiếc xe thể thao của cô.

Cô tìm thấy xe của đối phương dừng cách biệt thự không xa, sau khi khởi động xe, cô cho xe đi vòng qua gara của biệt thự. Cánh cửa cuốn của gara đã được kéo lên, Ada lấy chìa khóa của mình ra và nhấn vào nút điều khiển từ xa của chiếc ô tô, ngay khi chiếc ô tô phát ra âm thanh mở khóa, quả bom được giấu kín trên xe cũng đồng thời phát nổ. Bọn chúng dự liệu được là cô sẽ sử dụng phương tiện này, nhưng thủ pháp này đã quá lỗi thời.

"Quá nghiệp dư." Đem cửa sổ xe một lần nữa nâng lên, Ada khẽ mỉa mai hừ một tiếng, cô đạp xuống chân ga trực tiếp lái xe rời đi mà không ngoảnh lại. Ngôi nhà an toàn của cô nằm ở rìa một vùng ngoại ô vắng vẻ và yên tĩnh, cuộc đấu súng đương nhiên không có khả năng bị phát hiện, nhưng đáng tiếc làn khói dày đặc và trận hỏa hoạn do vụ nổ mang đến quá rõ ràng. Ngôi nhà an toàn này của cô cũng không có thứ gì đáng giá, mặc dù cô ở thành phố này sắp đặt một nơi trú ẩn cho mình, nhưng cô không phủ nhận rằng phần lớn thời gian cô đều sẽ ở trong một căn hộ nhỏ tiện nghi thay vì căn nhà của mình.

Cô cần tìm một khách sạn, Ada nghĩ về điều đó khi lái xe vào thành phố, nhưng mang theo một thân toàn mùi máu tươi cùng với những vết thương do đạn bắn, chật vật tiến vào khách sạn cũng không phải là một ý tưởng hay. Cô thở dài, cho xe đi vào một con hẻm, lúc đi ra đã đổi thành một chiếc xe khác, cô không muốn sau khi đến nơi sẽ phát hiện ra thiết bị theo dõi mà kẻ địch gắn trên xe, đồng thời ôm hy vọng đối phương sẽ không có có gan ngang nhiên đột nhập vào căn hộ của một đặc vụ DSO.

Hành trình lái xe đến địa điểm nghỉ ngơi trong dự kiến khá dễ dàng, cô đứng trước căn hộ quen thuộc, một tay giơ súng lên còn tay kia dùng chìa khóa mở ra cửa an ninh. Cô quan sát bên trong một lượt sau đó mới lách mình bước vào rồi đóng cửa lại. Căn hộ của Leon kể từ thời điểm cô rời đi vẫn không có gì thay đổi, không có dấu hiệu bị xâm nhập——điều này nói rõ trước mắt đám người kia có lẽ chỉ lợi dụng viên đặc vụ để thu giữ virus——cô đột nhiên không biết có nên vì thế mà cảm thấy may mắn, khi bọn chúng đã không nghĩ tới việc sử dụng Leon như một công cụ để chiếm đoạt thêm nhiều thông tin từ chính phủ.

Gần như ngay lập tức sau khi cẩn thận xác nhận căn hộ an toàn, cô ngã xuống chiếc giường đôi êm ái của Leon. Cô quá mệt mỏi, chưa bao giờ muốn cứ nhắm mắt lại như vậy và chìm vào giấc ngủ, nhưng vì dược hiệu của những viên thuốc giảm đau dần mất đi tác dụng, cơn đau một lần nữa lan tràn buộc cô phải từ bỏ ý định này.

Cô lại đứng lên, kéo lê cặp đùi không ngừng kháng nghị đến bên cạnh tủ quần áo, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo thuộc về mình, sau đó từng bước đi vào phòng tắm. Cô cởi bỏ chiếc áo thấm máu, rồi đến chiếc quần đã bị xé toạc để cầm máu, tháo những chiếc băng buộc bừa bãi. Cô run rẩy ngay khi vết thương tiếp xúc với nước nóng, dùng tốc độ nhanh nhất lau sạch vết máu trên người.

Cô thay sang một bộ đồ ngủ mềm mại và thoải mái, lấy ra hộp thuốc và ngồi xuống mép giường để bắt đầu xử lý vết thương của mình. Đổ oxy già, rồi tiến hành khâu lại, cô cẩn thận nhìn chằm chằm vào vùng da bị thương, cơn đau khiến cô cảm thấy choáng váng, tiếng rên rỉ nho nhỏ trong nháy mắt biến thành những tiếng hít thở nặng nề.

Mãi cho đến khi khâu xong, cô mới phát hiện bộ đồ ngủ trên người mình đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng tay cô từ lúc bắt đầu vẫn luôn duy trì ổn định, cơn run rẩy theo phản xạ của các cơ bắp tựa hồ không ảnh hưởng gì đến các mũi khâu. Cô thở hắt ra, đôi chân mềm nhũn khiến bước chân của cô khập khiễng khi đi vào phòng tắm để rửa sạch vết máu dính trên ngón tay. Đứng trước gương, cô do dự một lúc, rồi cởi vài cúc áo, những vết bầm tím lớn do tác động của đạn súng máy hiện ra ngay trước mắt cô.

Có chút đau nhức, nhưng không bị gãy xương sườn. Cô đưa ra phán đoán sau khi dùng tay ấn vài lần, sau đó quyết định sẽ không để ý đến chúng nữa. Cô nằm lại trên giường, gần như chìm vào giấc ngủ ngay khi vừa nhắm mắt lại.

Ba mươi giờ sau, cô đột nhập vào trụ sở của kẻ thù.

Nói một cách chính xác hẳn là lái một chiếc trực thăng đâm vào một tòa nhà mang đậm phong cách nghệ thuật đương đại, tia lửa lóe lên từ ma sát giữa trực thăng cùng mặt đất, và lóe lên khi những viên đạn của kẻ địch bắn trúng lên thân trực thăng, anh chàng tội nghiệp đứng phía trước thậm chí còn bị trực thăng hất tung lên không trung trước khi đập mạnh vào vách tường.

Nữ gián điệp trong bộ trang phục chiến thuật màu đen bước ra khỏi chiếc máy bay đang bốc khói, tay cầm một khẩu súng trường tấn công, sau một tràng tiếng súng, tất cả lính đánh thuê chưa kịp phản ứng đều ngã xuống đất. Cô nhanh chóng lăn sang bên phải và nấp sau một bức tường, những viên đạn găm lên lớp bê tông xung quanh cô. Ada chờ đến khi hỏa lực của đối phương hơi giảm xuống trong nháy mắt ném ra lựu đạn, vụ nổ đơn giản giải quyết hai kẻ địch đồng thời làm ảnh hưởng đến những vết rạn nứt trên trần nhà hình thành bởi cú va chạm trước đó, trần nhà trong nháy mắt sụp đổ đè lên người những tên lính đánh thuê khác.

"Có kẻ đột nhập." Khi chuông báo động vang lên, nhân viên bảo vệ xông vào phòng thí nghiệm đặt tại trung tâm tòa nhà, thở hổn hển báo cáo tình hình mới nhất. Điều này khiến cho người đang quan sát tiến trình thí nghiệm được hiển thị trên màn hình, dừng lại mọi hành động và quay đầu lại.

"Bao nhiêu người?" Hắn ta cau mày trước động tĩnh quá lớn của chiếc trực thăng, mở miệng hỏi.

"Một......một." Đối phương không xác định cho ra đáp án.

"Ha, xem ra ta đã nuôi một lũ phế vật ngay cả một tên gián điệp cũng không giải quyết được." Hắn ta vì số lượng này mà châm chọc nói, rồi quay sang ra lệnh cho các nhà nghiên cứu trong phòng tiếp tục tiến hành thí nghiệm, "Các ngươi không điều tra ra được bất cứ thông tin gì về cô ta, ngay cả danh tính thật cũng không tra ra được." Hắn ta vừa nói vừa đi theo nhân viên bảo vệ ra khỏi phòng thí nghiệm.

Ada Wong.

Người đặc vụ đang ngồi trên ghế ngoan ngoãn nhận bài kiểm tra của nhà nghiên cứu chớp mắt một cách trống rỗng.

Ada.

Anh ta đột ngột đứng dậy, không chút do dự xé bỏ cảm biến kết nối với thiết bị trên người mình, nhanh chóng kích choáng nhà nghiên cứu đã tiến tới phía trước để hỏi thăm tình hình vì nghi ngờ, sau đó lao về phía trước và tóm lấy một người khác đang cố ấn chuông báo động, trở tay ném hắn vào một chiếc tủ chất đầy các bình chứa nhiều loại chất lỏng khác nhau.

Ada, bộ não rối bời của anh cuối cùng cũng tỉnh dậy ngay khi nghe thấy cái tên này, anh lắc đầu dữ dội cố gắng thoát khỏi những khống chế đó. Ada! Chết tiệt, cô ấy xông vào đây một mình? Leon nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng chạy đến bàn điều khiển, lấy đi một mẫu virus mà bọn họ chưa kịp khóa vào hộp đựng an toàn, rồi nhanh chóng chạm vào giao diện để khiến chiếc máy nhả ra chip lưu trữ.

Chúa ơi, cô ấy thậm chí có ý thức được mình đã xông vào nơi nào không? Leon lao ra khỏi phòng thí nghiệm, anh phải đi tìm cô, và lúc này cũng là thời điểm hoàn hảo để trốn thoát, cùng với Ada, Chúa ơi, anh ghét nơi này, những con virus chết tiệt, những thí nghiệm khiến người khác không thể kiểm soát được cơ thể của chính mình——bình tĩnh lại——đặc vụ, ngươi nhất định phải bảo đảm sẽ không bị khống chế lần nữa, ngươi đã thử qua rất nhiều lần.

"Vậy ra ngươi ở chỗ này."

Bước chân của anh đột nhiên dừng lại, một loại cảm giác bất lực tại nội tâm dần dần lan tràn.

"Hiện tại không phải là lúc ngươi rời đi," đối phương nói từng chữ một, thanh âm giảm dần khoảng cách trong khi âm lượng ngày một lên cao, "Hãy nhớ đến mệnh lệnh mà ngươi đã từng nhận được." Hắn ta vỗ nhẹ vào bả vai cứng ngắc của Leon, thích thú thưởng thức sự kháng cự miễn cưỡng của viên đặc vụ, "Giết cô ta."

Ada thay băng đạn, một lần nữa nhắm chuẩn mục tiêu.

Quân tiếp viện của kẻ địch đuổi tới rất nhanh, cô thừa nhận rằng mình thực sự có hơi kiêu ngạo trong việc lựa chọn cách xâm nhập, không ai lại đi xông vào đại bản doanh của kẻ địch một cách trắng trợn như vậy. Cô nhoài người ra từ phía sau chỗ nấp, một hàng đạn quét qua người đối phương, lớp tường kính bị viên đạn bắn trúng văng tung tóe khắp nơi, sau đó cô tiếp tục bắn thêm mấy phát súng vào một điểm, chính xác đánh trúng kẻ địch đang đưa đầu ra dò xét định bắn trả, cơ thể của hắn ngã xuống đất.

Việc này đương nhiên không dễ dàng như trong tưởng tượng, vết thương ở cánh tay khiến cô khó có thể duy trì tâm ngắm ổn định so với bình thường, bắp đùi cô thì đau âm ỉ, thuốc đặc trị dù có mạnh đến đâu cũng không thể chữa lành vết thương chỉ sau một ngày rưỡi. Cô đem súng trường vác lại trên lưng, từ trong túi bên hông móc ra một viên thuốc giảm đau rồi trực tiếp nuốt xuống.

Tầng cô cần phải đến cao hơn so với dự tính ban đầu, và thật phiền phức khi phải đợi thang máy. Ada vượt qua chướng ngại vật trên mặt đất, máu tươi lan tràn khắp mặt đất khiến cô cau mày khó chịu, cô rẽ vào một góc rồi rút ra súng bắn dây, trực tiếp từ cửa sổ vỡ nát nhảy ra bên ngoài. Hai tầng, sau đó là bốn tầng, cô bóp cò và dùng một sợi dây lao thẳng vào tầng mục tiêu, cô dùng một tay che đầu và đâm sầm vào tấm kính chắn, lăn xuống đất cùng với âm thanh kính vỡ giòn tan, cô có lẽ đã bị vài mảnh kính rạch ra mấy vết cắt nhỏ, nhưng không thành vấn đề.

Các mẫu virus cô cần được lưu trữ ở đây.

Nhân viên bảo vệ trong hành lang sau khi sửng sốt vài giây mới hoàn hồn, vội vàng giơ súng lên nhắm vào mục tiêu, bọn chúng có lẽ không ngờ tới kẻ đột nhập lại chọn cách đi lên lầu như vậy. Ada ỷ vào ưu thế của lớp áo chống đạn, cô xông tới, rút ra một con dao găm và chém ngang vào cổ họng của tên đứng gần cô nhất, sau đó để khẩu Desert Eagle thay thế khẩu súng bắn dây trong tay trong khi tên đầu tiên ngã xuống đất với một tay che cổ, ba phát súng, hai kẻ địch khác ngã xuống đất, trước khi bắn ra phát súng cuối cùng, cô đạp bay cánh cửa phòng làm việc bên cạnh và trốn vào bên trong.

Một chiếc bình cứu hỏa bị ném ra từ trong căn phòng, lăn về phía kẻ địch đang tập trung tinh thần và sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Hắn ta bị phân tâm trong một giây, Ada nhân cơ hội nghiêng người và cho nổ chiếc bình màu đỏ, khí thể màu trắng xám ngay lập tức tràn ngập hành lang. Cô cúi đầu né tránh những viên đạn mà đối phương bắn bừa bãi vì quá hoảng sợ, và những tia lửa đột ngột dừng lại sau khi cô bóp cò.

"Cũng chỉ có thế." cô nhướn mày cười khẽ, theo làn khói dần dần tan đi tiến lên phía trước một bước.

Tiếng súng bất ngờ vang lên khiến cơ bắp của cô căng ra theo phản xạ, cho dù cơ thể theo bản năng đã làm ra động tác né tránh, viên đạn phá vỡ làn khói vẫn bắn xuyên qua vai cô, đau đớn kịch liệt khiến cô lảo đảo lui về phía sau mấy bước, máu tươi theo đó phun ra.

Sau khi làn khói tan đi, bóng dáng quen thuộc của người đặc vụ lọt vào tầm mắt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro