Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn nhau nửa giây, Ada nghiêng người lui về phía sau, nhanh chóng trốn vào trong căn phòng trước khi viên đạn thứ hai bắn tới, cô miễn cưỡng đứng dựa vào vách tường bên cạnh cánh cửa, lấy tay ôm lấy bả vai. Cô khẽ hừ một tiếng và lắc đầu, tình huống này cũng đã sớm nằm trong dự liệu, cô không cho rằng đối phương sẽ bỏ qua việc phái một đặc vụ dày dặn kinh nghiệm đến tấn công cô, việc cô phải đối mặt với Leon chỉ là vấn đề thời gian.

Cô thận trọng thò đầu ra để kiểm tra tình trạng của đối phương, nhưng viên đạn trong nháy mắt không chút lưu tình bay về phía cô, buộc cô phải rút về. Đây có lẽ có thể coi là một trong những tình huống tồi tệ nhất, cô nghĩ, nếu như trước đó cô không kịp thời làm ra né tránh, thì sẽ không chỉ đơn giản là bả vai bị trọng thương, virus khiến cho khả năng công kích của đối phương không tồn tại lấy một kẽ hở.

Thành thật mà nói, cô chưa bao giờ tưởng tượng ra một viễn cảnh như vậy, mặc dù trải qua trận chiến ở căn cứ đã giúp cô phần nào hiểu rõ một điều rằng, Leon sẽ có thể cố giết cô vì sự thao túng của virus, điều này rất bình thường, tất cả chỉ phụ thuộc vào mệnh lệnh mà anh nhận được. Ồ, chắc chắn không phải là cô e ngại về việc phải 'bắn Leon', nếu như có bất cứ điều gì khiến cô khó chịu, thì đó chính là việc cô phải đối mặt với người đặc vụ đang cố giết mình——nhưng cô biết đó không phải là ý nghĩ xuất phát từ chính bản thân anh——còn những viên đạn của anh vẫn như cũ muốn đòi mạng cô.

Cô bóp chặt bờ vai đau đớn của mình, hạ quyết tâm sẽ xử lý vết thương chết tiệt này sau, được rồi, lúc này cô bắt đầu nghĩ rằng việc mang Leon đi có lẽ còn khó hơn nhiều so với việc cướp đi virus. Nếu anh ấy có thể lấy lại được nhận thức về bản thân, nhưng làm sao cô có thể khiến anh ấy tỉnh lại? Nếu như lần trước chỉ là trùng hợp......

Cô cau mày và ngừng suy nghĩ về những khả năng này, rút ra lựu đạn dự định tốc chiến tốc thắng. Vết thương của cô cho phép cô đối mặt với một nhóm nhỏ lính đánh thuê mà không gặp phải bất kỳ áp lực nào, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể bình an vô sự khi quân tiếp viện của kẻ địch đến. Cô dừng một chút, rồi ném quả lựu đạn về phía Leon. Người đặc vụ đang nín thở theo dõi hành động của cô đã bắn vào nó đúng như cô dự đoán. Quả lựu đạn phát nổ trong không trung làm làn khói trắng nhanh chóng bao trùm lấy toàn bộ không gian.

Đồng thời, cô giương lên khẩu súng trường tấn công của mình và lao ra khỏi căn phòng giữa lúc không ngừng bắn. Cô rất rõ ràng điều này sẽ giúp Leon rất dễ dàng xác định được vị trí của cô sau làn khói, nhưng việc áp chế hỏa lực đã đủ để khiến anh không tìm thấy kẽ hở nào để bắn trả. Cô từng bước tới gần sau đó bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, rời khỏi phạm vi làn khói do vụ nổ tạo ra và lao tới trước mặt Leon. Đối phương tựa hồ vì cô bất ngờ tiếp cận mà trở tay không kịp, anh nâng tay giơ súng lên, nhưng Ada đã dùng tốc độ nhanh hơn đá bay khẩu súng lục ra khỏi tay anh ta.

Cô rút con dao găm nhọn buộc ở chân ra, dí vào cổ tên đặc vụ đang tiến lên một bước để chộp lại khẩu súng lục. Khẩu súng lục bay thành một đường vòng cung trong không trung trước khi rơi xuống đất, mà lưỡi dao găm cũng đồng thời dán sát vào làn da của Leon. Cô nhận thấy hai vết cắt trên má của anh do viên đạn sượt qua, cùng với động tác mất tự nhiên của anh——anh có lẽ đã không hoàn toàn tránh được làn đạn vừa rồi của cô, Ada nghĩ, nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy bất cứ điều gì từ biểu hiện của người đặc vụ, lạnh lùng, tất nhiên rồi.

Hành động uy hiếp của cô không có tác dụng, Leon căn bản không thèm để ý tới con dao găm sắc bén trên cổ, chỉ cần dùng thêm một chút lực là có thể cắt đứt cổ họng của anh ta. Anh ta vươn tay nắm chặt lấy cổ tay của Ada, để cho lưỡi dao rạch một đường máu trên cổ mình, Ada bởi vì vết cắt này mà hơi thả lỏng lực lượng, cô thật sự không có cách nào cắt đứt đi cổ họng của đối phương. Cô lùi lại một bước để cố gắng giữ khoảng cách an toàn với đặc vụ, nhưng đối phương lại dùng nắm đấm tàn nhẫn đánh vào bụng cô, cơn đau khiến cô không kìm được một tiếng rên đau đớn, dạ dày quặn lên khiến cô xúc động muốn nôn ra.

Leon siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay cô, kẹp chặt phần bị thương một ngày rưỡi trước của cô như những chiếc kẹp sắt. Cô cảm thấy được miệng vết thương của mình vỡ ra, cơn đau dày đặc như kim châm trong nháy mắt lan rộng. Tay cô mất đi sức lực trong giây lát, và con dao găm rơi xuống đất với một âm thanh chói tai. Sau khi tước đi vũ khí, Leon nhanh chóng vặn cánh tay của cô và ném mạnh cô sang một bên.

Ada lăn một vòng trên mặt đất theo quán tính, rồi hít vào một ngụm khí lạnh. Toàn thân cô đau đớn dữ dội, thuốc giảm đau đã mất đi tác dụng từ lâu, vết thương do đạn bắn trên vai khiến cả cánh tay cô tê dại, gần như đã bị phế bỏ. Cô nghiến răng chịu đựng sự kháng nghị đến từ cơ thể mình, ngẩng đầu cười khiêu khích với người đặc vụ đang chuẩn bị ra đòn cuối cùng, cô nhặt khẩu súng lục của đối phương trùng hợp rơi xuống bên cạnh mình và bắn ra ba phát súng, sau khi làn khói từ nòng súng tan đi, đối phương ngã xuống mặt đất.

Cô đã chọn tấn công vào chân của Leon, một lựa chọn có thể giúp ngăn chặn hành động của anh ta một cách suôn sẻ. Cô đã để hao phí quá nhiều thời gian, cô thậm chí không có cách nào để ánh mắt dừng lại xem xét tình trạng của Leon quá một giây——cô nhanh chóng đứng dậy, quay đầu bắn về phía góc hành lang phía sau, hai tên lính đánh thuê đang định xông tới ngã lăn ra đất, bọn chúng tất nhiên không có cách nào đạt được sự chăm sóc đặc biệt mà nữ gián điệp dành cho Leon, chúng bị giết ngay tại chỗ. Điều này cũng khiến những người khác đang chạy theo phía sau bọn chúng do dự, khiến quả lựu đạn có thời gian lăn đến chân bọn chúng.

Cùng lúc đó, người đặc vụ ngã xuống phía sau cô lung lay đứng dậy, nhặt con dao găm trên mặt đất và không chút do dự đâm vào vết thương trên vai Ada từ phía sau.

Ada không kìm được tiếng hét đau đớn.

Giết cô ta.

Leon rút dao găm ra, ngón tay nhuốm đầy máu khiến anh ta không khỏi sững sờ, bàn tay đang nắm chặt chuôi dao bắt đầu run rẩy một cách vô cớ. Anh ta lắc đầu, dự định tiếp tục ra đòn trí mạng, mà Ada cũng từ trong cơn đau không thể chịu đựng được khôi phục lại tỉnh táo, trong nháy mắt liền bắn xuyên qua bụng dưới của Leon, sau đó dùng cái chân không bị thương hung hăng lên một gối đánh mạnh vào phần thân dưới của anh ta.

Đối phương kêu lên một tiếng, nhưng không gục xuống như Ada mong đợi. Anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, một tay dùng tốc độ kinh người nhanh chóng túm lấy cổ Ada, một tay che vết thương trên bụng, bắt đầu đi về phía cửa sổ gần hành lang. Ada bóp cò một lần nữa, chỉ để đối mặt với tình cảnh hết đạn, cô loạng choạng bước lùi lại dưới sự kiềm chế của Leon.

Cô ném đi khẩu súng lục và gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của Leon bằng cả hai tay. Cô nhìn vào đôi mắt xanh xám trống rỗng đó, há to miệng, sự chèn ép lên khí quản khiến hô hấp của cô dồn dập.

"Leon......" cô khàn giọng gian nan gọi một tiếng, đá vào phần bắp chân bị đạn bắn vào của anh, nhưng điều đó cũng không giúp cô thoát ra được, "Tôi nghĩ...... đã đến lúc...... anh tỉnh lại......" cô nói trong đứt quãng, hy vọng điều đó sẽ giúp anh có thể thoát khỏi sự khống chế của virus. Cô thực sự không còn nhiều năng lượng nữa, ý cô là, bất cứ ai mang trên mình những vết thương chết tiệt này để trải qua một trận chiến khốc liệt thì cũng đều sẽ cảm thấy như vậy. Leon đang cố gắng hết sức để giết cô, nhưng cô chỉ có thể ngăn cản anh hết mức có thể, cố gắng kiềm chế hoặc là làm choáng anh.

Cô cho tới bây giờ không ngờ tới sẽ có một ngày mình lại bị Leon đâm nhiều vết thương đến như vậy, cũng không ngờ tới giữa hai người bọn họ sẽ thực sự tồn tại một thời khắc sinh tử chiến đấu với nhau. Rồi cô nghĩ đến bên trong cặp mắt ấy đã từng tràn ngập sự dịu dàng, khi anh bày bữa sáng lên trên bàn ăn, khi hai người họ cùng nhau nằm trên chiếc giường đôi cực kỳ êm ái bên trong căn hộ.

Leon buông tay khi họ đi đến rìa của tòa nhà đã bị mất đi tấm kính thủy tinh ngăn cản với bên ngoài.

Cô ngã xuống, và tiếng gió gào thét bên tai cô.

Đã đến lúc đưa người đặc vụ của cô trở lại.

Ada rút ra súng bắn dây và bay lên. Cô bỏ mặc không thèm giảm tốc độ và lao vào tầng lầu mà mình vừa mới rơi xuống, va vào người đặc vụ vẫn đang đứng ở bên mép, cả hai cùng ngã xuống sàn. Leon chưa kịp phản ứng thì cô đã cưỡi lên người anh, hai đùi kẹp lấy eo anh rồi cúi đầu xuống.

Cô đè anh xuống đất và ấn vào vết thương của anh khi anh cố gắng chống cự. Cơ bắp của đối phương run lên vì điều này, cơn đau nhói khiến anh ta cau mày. Hơi thở của bọn họ hòa vào nhau vì khoảng cách giữa hai bên, huyết dịch nhỏ giọt trộn lẫn với nhau, mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập bốn phía. Ada thở hổn hển nặng nề, lồng ngực cô phập phồng dữ dội.

Giết cô ta.

Đồng tử Leon lay động vài cái, tay anh ta còn đang nắm lấy bả vai nữ gián điệp. Hơn nữa anh ta có thể cảm nhận rõ ràng chất lỏng thấm ướt lớp vải đen trên bộ đồ chiến thuật, anh ta nhìn vào gương mặt tái nhợt đến dị thường của Ada, nhớ tới nhiệt độ lạnh buốt khi bàn tay anh ta trực tiếp chạm vào làn da trên cổ đối phương.

Giết cô ta.

Không, tôi sẽ không.

Giết cô ta.

KHÔNG.

Đây là mệnh lệnh, giết cô ta.

Không bao giờ——

Đôi mắt xanh xám ấy dần chuyển từ lạnh lùng sang bối rối, Ada biết rằng có thể có một chút may mắn, nhưng Leon của cô đúng là đang chậm chạp trở về. Anh thở hổn hển đầy nặng nề, cô nghĩ mình có thể cảm nhận được sự giãy dụa đến từ đối phương, sự bối rối của anh dần biến thành kinh ngạc, rồi cuối cùng bị cơn đau nuốt chửng.

"Xem ra anh cuối cùng đã tỉnh táo lại rồi." Ada khẽ hừ một tiếng phá vỡ không khí trầm mặc, cô dùng hết toàn lực chống đỡ mới không có để mình ngã xuống. Cô bị thương rất nặng, hơn nữa phần lớn vết thương còn là do người đặc vụ trước mặt gây ra, đây có lẽ là công việc lỗ vốn nhất mà cô từng nhận, nhưng khi nhìn đối phương trở lại thành người đặc vụ mà mình quen thuộc, chỉ có một ý nghĩ đọng lại trong tâm trí cô.

Tất cả điều này là đáng giá.

Leon trừng mắt nhìn còn chưa kịp đáp lại cô, tiếng bước chân cố tình đè thấp đã kích thích lên dây thần kinh đang căng thẳng của anh. Anh bất ngờ lật người lại và đè Ada xuống dưới, sau đó dùng cơ thể của mình che phủ hoàn toàn đối phương, những kẻ địch trốn trong chỗ khuất không dám ló đầu ra, bắt đầu mù quáng bắn phá bốn phía.

Anh bị bắn trúng một lần, có lẽ là hai lần, anh nghe thấy tiếng rên rỉ thiếu kiên nhẫn của Ada, anh ghé sát lỗ tai lại gần để cô có thể thấp giọng nói ra yêu cầu, sau đó anh ngoan ngoãn ôm chặt lấy cô, giây tiếp theo họ nhảy qua mép cửa sổ. Phương pháp tồi tệ nhất đồng thời cũng là nhanh nhất để trốn thoát, tuy được súng bắn dây giảm xóc trước khi rơi xuống, bọn họ vẫn như cũ ngã xuống đất và lăn vài vòng trước khi dừng lại.

"Hy vọng bọn chúng để lại chìa khóa trên xe." Leon nói sau khi tháo xuống chiếc tai nghe được đeo lên tai để giữ liên lạc, thô bạo ném nó xuống đất. Anh ôm Ada đến bên ghế lái phụ của chiếc Land Rover và thắt dây an toàn cho cô, "Tuyệt."

Họ đã đủ may mắn khi quân tiếp viện được yêu cầu khẩn cấp có mặt, người lái xe thậm chí đã không có thời gian để rút ra chìa khóa.

"Cẩn thận, tôi không muốn lại bị tai nạn xe hơi." Ada châm chọc Leon khi anh khởi động xe, cô cong lên khóe miệng, khẽ nở một nụ cười mệt mỏi với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro