Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều này chắc chắn là tình huống tồi tệ nhất, Leon nghĩ, sau khi liên tục xác nhận rằng không có bất luận kẻ nào bám theo sau, anh giảm nhẹ chân ga. Vết thương do đạn bắn và vết thương do dao, đương nhiên vết thương của Ada nghiêm trọng hơn nhiều so với anh, hơn nữa chúng hầu hết còn đều là do anh gây ra. Leon siết chặt tay đang nắm chặt vô lăng, sự thật này khiến mọi bộ phận trên cơ thể anh bắt đầu kêu lên đau đớn, hô hấp của anh ngày càng khó khăn, lồng ngực quả thực so với trúng một đấm của Tyrant còn muốn ngột ngạt hơn.

Ngươi gần như đã suýt giết cô ấy, đặc vụ.

Liếc qua khóe mắt, anh nhìn nữ gián điệp đang ngồi dựa vào ghế lái phụ, trông cô rã rời và mệt mỏi, Leon chỉ mới giúp được cô cầm máu đơn giản khoảng mười phút trước, thành thật mà nói, đem ngón tay luồn vào vết thương và ép chặt mạch máu để cầm máu không hề thoải mái chút nào, nhưng trước mắt đó là phương pháp nhanh chóng và thuận tiện nhất vào lúc này.

Bộ đồ chiến thuật màu đen của cô đã hoàn toàn ướt đẫm, Leon không muốn đoán xem là do mồ hôi lạnh hay máu chiếm tỷ lệ lớn hơn. Anh phải nhanh chóng tìm một địa phương an toàn để xử lý vết thương của Ada một lần nữa, anh nghiến răng và buông bỏ những suy nghĩ không cần thiết, trừng mắt đem lực chú ý tập trung vào con đường trước mặt.

"Chúng ta đang ở đâu?" Ada nhỏ giọng hỏi, cô chắc chắn rằng mình đã bất tỉnh trong một thời gian ngắn sau khi lên xe. Cô cựa mình cố gắng điều chỉnh góc độ để nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác này kéo vết thương trên vai khiến cô run lên bần bật, cô hít một hơi chịu thua và tiếp tục giữ nguyên tư thế ban đầu.

"Trong thành phố." Leon liếm môi, trầm giọng đáp: "Đừng cử động." Anh suy nghĩ một chút, lại bổ sung, anh còn chưa kịp giúp Ada xử lý vết dao đáng sợ trên vai cô ấy, và bất kỳ chuyển động lớn nào cũng có thể khiến vết thương trở nên trầm trọng hơn.

Cô nhìn về phía Leon, sau khi xác nhận lại rằng anh vẫn đang ở trong trạng thái bình thường, cô yên tâm nhắm mắt lại, cô rất mệt mỏi, cơn đau không ngừng giày vò cô kể từ sau khi cô tỉnh lại, cô vô cùng muốn nghỉ ngơi một lúc. "Bất cứ chuyện gì liên quan đến anh cũng đều rắc rối cả, đẹp trai." Cô nhẹ nhàng nói, cô chán ghét rắc rối cùng phiền phức khi xen vào việc của người khác, nhưng Leon luôn có biện pháp để khiến cô phá vỡ những ý nghĩ này.

"Ada, anh......" Anh dừng xe ở đèn đỏ, rốt cuộc cũng có cơ hội quay đầu dò xét tình hình của đối phương, "Ada?" Anh nhìn nữ gián điệp một lần nữa nhắm hai mắt lại, cảm thấy bối rối trong giây lát, trong giây tiếp theo, anh run rẩy như một kẻ ngốc, đưa tay chạm vào động mạch cổ của Ada, làn da nhuốm máu lạnh đến bất ngờ, nhưng động mạch của cô ấy vẫn đập.

Leon thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng dần tan biến, anh lắc đầu để xua đi những giả định cùng nỗi sợ hãi không thể kiểm soát được. Chết tiệt, anh phải nhanh chóng tìm một nơi an toàn để dừng chân, anh tự nguyền rủa chính mình trong lòng, khi chuẩn bị lái xe lên con đường quen thuộc để trở về căn hộ, anh bất chợt rẽ ngoặt theo phương hướng ngược lại, anh không thể mạo hiểm một lần nữa.

Anh biết rõ ngôi nhà an toàn của Ada đã bị phá hủy, đám người kia ban đầu muốn anh tiếp nhận nhiệm vụ này, trốn trong ngôi nhà an toàn để bắn tỉa nữ gián điệp, nhưng khi đó anh đã chống cự quyết liệt đến mức bọn chúng phải đem anh giam vào phòng giam của phòng thí nghiệm đồng thời gia tăng thêm liều lượng virus. May mắn là, Ada có nhiều hơn một ngôi nhà an toàn, cảm ơn Chúa, anh đã từng giấu diễm nữ gián điệp tiến hành điều tra qua.

Anh không chắc lắm về Ada......hoặc liệu bản thân anh có thể đến được ngôi nhà an toàn hay không. May mắn thay, anh đã đến được ngôi nhà an toàn ở một vùng ngoại ô xa xôi trước khi tầm nhìn của mình bắt đầu trở nên mơ hồ. Nơi này hoàn toàn đối lập với một căn nhà khác của Ada, hơn nữa nó cũng trông cũ nát hơn tòa nhà kia nhiều, Leon đoán đây có lẽ là nguyên nhân khiến cô không muốn dành nhiều thời gian ở lại chỗ này.

Anh đỗ xe trong rừng cách căn nhà một quãng đường, sau đó mở cửa và ôm Ada ra khỏi xe. Anh đã rất cẩn thận, nhưng cảm giác đau đơn do vận động đem tới vẫn khiến nữ gián điệp tỉnh lại. Anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng điều này cũng không hẳn là tệ, xét đến cái chân bị thương của mình, anh gần như hoàn toàn không có khả năng bình ổn bế Ada đi đến được ngôi nhà an toàn. Anh đem Ada ôm vào trong ngực, tận khả năng tránh đi vết thương của cô hết mức có thể dưới trạng thái lảo đảo nghiêng ngả, gian nan bước từng bước băng qua khu rừng đi về phía ngôi nhà.

Lẽ ra anh nên phá hủy chiếc xe đó, mặc dù không tìm thấy bất kỳ thiết bị theo dõi nào sau khi tiến hành kiểm tra đơn giản, nhưng xe của kẻ địch luôn là một sự tồn tại không ổn định. Bất quá anh hiện giờ không có nhiều thời gian để lãng phí vào những chuyện vặt vãnh này, anh phải tránh để vết thương của cô trở nên nặng hơn và bị nhiễm trùng.

Nữ gián điệp theo bản năng đi theo Leon vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh táo lại, cô dồn toàn bộ sức nặng của mình lên người đặc vụ, mơ hồ tiến theo bước chân anh, cô chỉ có thể cảm thấy hình như bọn họ đã đi đến một nơi nào đó, sau đó cô nghe thấy tiếng ma sát khi Leon mở ra một cánh cửa, và rồi cô mất đi ý thức ngay sau âm thanh đó.

Mở khóa thật dễ dàng đối với một đặc vụ đã học qua kỹ năng này một cách chuyên nghiệp, anh nhẹ nhàng đặt Ada lên ghế sofa, đóng cửa lại sau đó bỏ ra một chút thời gian để tìm hộp thuốc, anh chuẩn bị một chậu nước nóng cùng khăn sạch, và trong quá trình đi tới đi lui, anh cũng tránh được hai cái bẫy nhỏ chết người được giấu kín trên lối đi.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, anh ngồi dưới đất dựa vào ghế sofa thở hổn hển. Mấy phát súng trên người anh vừa đau vừa rát, anh lắc đầu cố gắng để cho bản thân duy trì tỉnh táo hết mức có thể, hiện tại trọng yếu nhất không phải là những vết thương không đáng nhắc tới này của anh, những vết thương này đáng lẽ còn phải nghiêm trọng hơn nhiều, để chúng có thể trực tiếp khiến anh mất đi năng lực hành động, thay vì tiếp tục làm ra phản kháng.

Anh cởi bỏ bộ đồ chiến thuật của Ada, việc này trở nên vô cùng khó khăn khi lớp vải dính chặt vào vết thương đẫm máu của đối phương. Cảm giác đau đớn như muốn thiêu đốt khiến Ada phát ra một tiếng rên rỉ, cô gần như không thể nhấc nổi cánh tay của mình lên bởi vì đau đớn, nhưng điều này không ngăn cản cô đột nhiên giãy giụa và cố gắng rút khẩu súng lục ra khỏi bao da.

"Này, ở đây an toàn, Ada." Anh đè xuống cánh tay đang khua khoắng của Ada rồi thấp giọng nói, đối phương dường như nghe thấy thanh âm của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú, anh cố gắng thể hiện cho Ada một nụ cười trấn an. Nhưng điều này nhanh chóng phản tác dụng, Ada thay đổi phương thức giãy giụa, cô bật dậy khỏi ghế sofa thô bạo túm lấy anh, cô giơ súng lên tùy tiện nhắm ra bốn phía, đem anh bảo vệ sau lưng và không ngừng đẩy anh về hướng cửa.

"Đi mau." Leon nghe thấy cô vội vàng nói.

Anh sững người trước phản ứng bản năng của Ada, anh hít một hơi thật sâu và từ từ rút khẩu súng ra khỏi tay cô, anh xoay người cô lại rồi đưa cô vào một cái ôm thật dịu dàng, anh hôn lên khóe miệng cô, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình. "Chúng ta đã đi rồi," anh giơ tay chạm vào mái tóc đen ngắn, sau đó trượt xuống xoa nhẹ vào gáy cô, "Anh ở đây," dừng một chút, anh tiếp tục nói, giọng nói mang theo chút run rẩy, "Em đã mang theo anh trốn thoát, hiện giờ chúng ta đã an toàn."

Đối phương phải mất một lúc mới hiểu được những gì Leon nói, sau khi thận trọng quan sát anh một lúc lâu, cô mới buông lỏng dây thần kinh đang căng thẳng của mình. Leon nghĩ rằng cô có thể còn muốn bất tỉnh hơn, nhưng những vết thương buộc cô phải duy trì giữa trạng thái tỉnh táo và hôn mê. Sau khi Ada bình tĩnh lại, anh tiếp tục cởi bỏ quần áo dính máu của cô rồi ném sang một bên, anh vuốt ve vết bầm tím trên bụng cô, đương nhiên anh có thể nhận ra điều này, anh ngắn ngủi nhắm hai mắt lại, nắm đấm của anh.

Anh dùng khăn ấm lau vết máu trên người Ada, khi chiếc khăn chạm vào vết thương của cô, đối phương không khỏi siết chặt cánh tay anh, móng tay cắm sâu vào da thịt. Leon không có biện pháp nào khác, trong tủ thuốc của Ada anh không tìm được thuốc mê, cả hai người bọn họ đều không thích dùng loại dược liệu này, anh cũng không có thời gian để đi kiếm một ít thuốc mê mang về đây. Anh chỉ có thể thấp giọng thì thầm vài lời an ủi với cô và tăng nhanh động tác trên tay.

Sau khi lau xong nửa người trên, Leon thở ra một hơi. Do dự nửa phút, anh cởi quần của Ada ra, anh tìm thấy một vết thương cũ vẫn còn được quấn băng trên bắp đùi của cô, vết thương này hẳn là được gây ra bởi những kẻ đã tập kích vào căn nhà an toàn của cô trước đó——anh chợt cảm thấy tức giận đối với sự bất lực của chính bản thân mình, đáng lẽ anh phải thoát ra được khỏi những con virus chết tiệt đó, đáng chết, anh thậm chí còn tấn công Ada, người đang cố gắng để giúp đỡ anh một cách không thương tiếc.

Khốn khiếp——

Hô hấp của anh một lần nữa trở nên nặng nề, tại nội tâm một lần nữa không ngừng nguyền rủa chính mình, nhưng điều đó cũng chẳng thể xóa bỏ những gì đã xảy ra. Anh thở dài một tiếng, bắt đầu dùng dung dịch oxy già rửa vết thương của Ada, anh mất kiên nhẫn lục lọi bên trong hộp thuốc rồi lấy ra lọ thuốc giảm đau nằm ở một góc hẻo lánh. "Ada." anh gọi, đánh lạc hướng cô khỏi cảm giác đau xót do oxi già chạm vào vết thương, từ trong lọ thuốc đổ ra hai viên thuốc giảm đau đút cho cô uống, "Sẽ hơi đau một chút."

Chắc chắn không chỉ là đau một chút. Khi Leon bắt đầu khâu lại vết thương bị rách của cô, Ada cắn chặt răng nghĩ đến, trước mắt cô hoàn toàn mơ hồ, cô chỉ có thể mơ màng phân biệt hình bóng người đang cúi đầu khâu vết thương là của viên đặc vụ. Cô bị đối phương giữ chặt mới miễn cưỡng ngồi vững, đau đến thở ra cũng không có sức. Đã lâu lắm rồi cô mới tự làm mình bị thương nặng đến như vậy, cô luôn có thể giết chết kẻ thù trước khi chúng chạm được vào cô, tuy nhiên, phương pháp này của cô không thực sự áp dụng được lên người đặc vụ.

Cô dựa vào adrenaline cùng thuốc giảm mặc kệ vết thương của chính mình cưỡng ép mang theo đặc vụ rời đi, và khi chúng mất đi tác dụng, mọi thứ còn lại thật tồi tệ. Cô cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, nhưng đầu óc cô một lần nữa trống rỗng khi Leon bắt đầu xử lý vết thương trên vai cô. Trong giây tiếp theo, cô siết chặt lớp vải trong tay, chỉ để sau đó nhận ra rằng đó không phải là quần áo của cô mà là của Leon.

Cô cảm thấy mũi kim xuyên qua vết thương của mình, không biết cơn đau gặm nhấm cô trong bao lâu, Leon cuối cùng cũng thắt nút và cắt đi chỉ khâu thừa.

Kỹ thuật của anh luôn rất tốt, chính xác và chuyên nghiệp, có trời mới biết tại sao anh luôn đối xử với vết thương của mình một cách tùy tiện như vậy. Ada ngắn ngủi thở dài một hơi, nhưng cơ bắp trên người cô lại bị hành động tiếp theo của đối phương làm chấn động, vết thương của cô không chỉ có một cái này, Ada cau mày, hạ quyết tâm sau khi khâu xong sẽ nói chuyện với người đặc vụ, về những gì anh đã gặp phải trong nhiệm vụ, về những con virus đó, và tập đoàn...... hy vọng rằng địa điểm này sẽ là một nơi an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro