Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ada thức dậy với cơn đau đầu như búa bổ và thấy mình đang nằm trên một chiếc giường không hề thoải mái chút nào. Cô cau mày cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau dữ dội khắp người buộc cô phải dừng lại, cô rên rỉ, chớp mắt và cuối cùng cũng nhớ ra trước đó đã xảy ra chuyện gì——cô đột nhập vào tổng hành dinh của kẻ thù, đối mặt với người đặc vụ bị virus thao túng, mục đích ban đầu của cô vốn là cướp đi virus, nhưng cô hoàn toàn quên mất nó sau khi gặp được Leon.

Cô chỉ nhớ rằng mình đã mang theo Leon nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống, sau đó cơn đau từ những vết thương lấn át cô, vậy còn Leon? Cô từ từ xoay đầu tìm kiếm thân ảnh của người đặc vụ, trong lúc đó cố tránh kéo phải vết khâu của mình. Cô đảo mắt một vòng, và rất nhanh liền tìm thấy người đàn ông đang đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu ngủ gật.

Thay vì đánh thức anh dậy, cô bắt đầu tự hỏi người đặc vụ đã đưa cô đi đâu——chỗ này không phải là căn hộ nhỏ của anh, đương nhiên cũng không thể là căn nhà an toàn đã bị phá hủy của cô, nhưng cô luôn cảm thấy những đồ đạc bài trí bằng gỗ cũ kỹ này vô cùng quen thuộc. Cô mất một lúc lâu để sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình và chợt nhận ra rằng đây là một ngôi nhà an toàn khác của chính mình nằm ở khu vực Washington, D.C. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tư thế cực kỳ khó chịu của người đặc vụ, quyết định phá vỡ sự im lặng sau tiếng thở dài, thật lòng mà nói, cô thực sự không biết tại sao người đặc vụ lại đứng ở đó với cái chân bị thương của mình, và có vẻ như anh đã đứng ở đó trong một thời gian rất lâu rồi.

"Leon." Cô mấp máy môi, cổ họng khô rát, cô thậm chí có chút không xác định mình phát âm có thành công hay không.

Người đặc vụ dựa vào vách tường gần như là mở mắt ngay lập tức sau âm tiết cuối cùng của cô, trong mắt anh hiện đầy tơ máu, và chúng sáng lên khi trông thấy Ada đã tỉnh. Anh đứng thẳng dậy, tựa hồ muốn nghiêng người đi về phía cô, nhưng sau vài giây do dự, anh từ bỏ ý định này, ngược lại rụt người trở về.

"Em tỉnh rồi." Anh cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể, nhưng niềm vui vẫn không ngừng dâng trào. Anh và Ada nhìn nhau vài giây đồng hồ, sau đó anh đưa ánh mắt quay đi hướng khác, anh chỉ vào một ly nước được đặt trên tủ đầu giường, "Tôi nghĩ em có thể cần uống một chút." Anh nói, nhưng vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Điều này không giống như thái độ trước kia của Leon. Ada nhướn mày thầm nghĩ, cô đã sớm lường trước Leon sau khi tỉnh táo sẽ có biểu hiện như thế nào, nhưng cô không nghĩ tới người đặc vụ vậy mà lại lựa chọn một phương thức ngu xuẩn nhất—— anh không dám tới gần cô, thậm chí còn tránh tiếp cận cô.

"Tôi không nghĩ mình có thể nâng tay lên đâu, đẹp trai." Một lời nói dối tùy tiện, tất nhiên, cô có thể chịu đựng những vết thương và nỗi đau còn tồi tệ hơn thế này, cô luôn có thể chăm sóc bản thân thật tốt ngay cả khi chỉ có một mình. Nhưng cái cớ này là thứ mà cả cô và Leon đang cần nhất ngay bây giờ, "Leon, đau quá." Cô nói lại lần nữa khi đối phương do dự, sau đó mới chợt ý thức được rằng câu này đáng lẽ không nên nói ra——đúng như dự đoán, người đặc vụ đang ngập ngừng sau khi nghe thấy điều này, liền giật mình lùi lại vài bước.

"Tôi biết, nhưng em phải cố gắng lên, ý của tôi là, một chuyển động nhỏ so với bất kỳ vết thương mới nào cũng đều tốt hơn nhiều, phải không." Ánh mắt của anh đảo tới lui nói, tuy rằng hiện tại anh vẫn còn tỉnh táo, nhưng không ai trong số họ biết liệu trong giây tiếp theo anh có bị virus kiểm soát và tiếp tục thực hiện nhiệm vụ còn dang dở hay không. Trong trường hợp anh bị mất kiểm soát... phải biết rằng anh không muốn gây thêm bất kỳ vết thương mới nào cho Ada.

Ada cảm thấy bất lực trước sự cố chấp của Leon, cô nhìn anh ước chừng mười mấy phút đồng hồ, cuối cùng quyết định không ép mình chịu đựng cơn đau rát trong cổ họng. Cô nghiến răng ngồi dậy, cơn đau khiến sắc mặt mới khá hơn được một chút của cô lại lần nữa trở nên trắng bệch, cô giơ tay chộp lấy chiếc cốc, thử mấy lần cũng không nhấc lên được.

Chết tiệt. Cô liếc nhìn người đặc vụ đang nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên cảm thấy bực bội không có cách nào kiểm soát.

Cô dứt khoát không thèm để ý tới vết thương đang kháng nghị, có chút thô lỗ cầm lấy ly nước. Cô gần như rên rỉ vì cơn đau do vết khâu bị kéo ra, cô cảm thấy mạch đập nhảy lên xung quanh vết thương, cơ bắp co giật và những ngón tay thoát lực không thể kiểm soát. Phản ứng của cô chậm hơn so với bình thường, người đặc vụ vẫn luôn chú ý đến mọi hành động của cô như trong dự liệu thay cô đỡ lấy ly nước sắp bị đổ.

"Tôi gần như nghĩ rằng anh đã yêu thích cái vị trí vừa rồi." Sau khi không chút khách khí uống sạch ly nước mà Leon nâng lên trước miệng, cuối cùng thì cô cũng giải tỏa được cảm giác khô khốc bỏng rát bên trong cổ họng, Ada nhướn mày hừ một tiếng, kéo dài âm điệu mang theo giễu cợt, rồi lại thở dài khi nhận ra rằng đối phương bởi vì câu nói này mà theo phản xạ lại muốn rút lui trở về, cô quyết định thay đổi chủ đề, "Nếu trí nhớ của tôi không sai, thì nơi này hẳn là ngôi nhà an toàn của tôi."

"Ngôi nhà an toàn của em so với căn hộ của tôi thì an toàn hơn nhiều." Leon đặt cốc nước trở lại vị trí ban đầu trên tủ đầu giường, khom người quay đầu kiểm tra vết thương của Ada. Anh nghĩ vẻ mặt của mình có thể hơi quá đau khổ, nhưng anh thực sự không thể bình tĩnh khi đối mặt với những tổn thương mà anh đã gây ra cho Ada, "Bây giờ tôi là người chạm tay vào là có thể bỏng hơn em tưởng tượng," anh giải thích, với giọng điệu theo thói quen tràn ngập tự giễu, "Tập đoàn chết tiệt đó hoặc DSO, vô luận tôi gặp phải bên nào cũng đều hỏng bét."

Hiện tại anh căn bản không có bằng chứng nào để chứng minh với bên DSO rằng anh không đánh cắp virus, người tấn công viên đặc vụ kia không phải là anh, nói cách khác, đó thực sự là anh, nhưng là người bị virus kiểm soát, không có cách nào để đưa ra lựa chọn của bản thân, tất cả những gì anh có thể làm là tuân theo mệnh lệnh.

"Vậy là anh đã đến ngôi nhà an toàn của tôi?" Cô nhìn vào khuôn mặt của Leon, cau mày trước mớ râu lởm chởm "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?" Cô chợt nhớ tới vấn đề này.

"Hai ngày." Anh trả lời, nhìn chằm chằm vào lớp băng chói mắt trên cơ thể Ada, anh kéo lại vạt áo sơ mi mà anh đã vạch ra để kiểm tra vết thương trên vai cô. Lặp đi lặp lại động tác vuốt ve vết thương qua lớp vải vóc, anh cúi đầu, sau đó thận trọng nắm lấy tay cô, tại lòng bàn tay lưu lại một nụ hôn nhẹ nhàng, "Anh xin lỗi." Anh thì thào, từ trong cổ họng gian nan phát ra âm thanh mang theo nghẹn ngào, nghe như một con thú bị thương.

Những vết thương này rõ ràng là ở trên cơ thể của cô, nhưng Leon dường như cảm thây bản thân mới là người phải đổ máu vì chúng.

"Cả hai chúng ta đều biết rằng người đó không phải là anh." Cô bình tĩnh nói ra sự thật, chưa bao giờ bức thiết muốn nhìn rõ biểu hiện lúc này của Leon. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống thế này, nhưng lần này khẳng định nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lần ở Tây Ban Nha trước kia.

Ngay cả khi lấy virus ra làm cái cớ, anh vẫn là người đã làm điều đó. Anh vẫn có thể nhớ lại cảm giác khi ý nghĩ duy nhất còn lại trong đầu anh là 'Giết cô ta'. Anh tấn công mạnh mẽ vào những vết thương cũ chưa lành của đối phương, nghĩ rằng anh đã tìm ra bước đột phá để đẩy lùi cuộc tấn công của cô, anh xé nát những vết thương đó và khiến Ada rơi xuống từ mép của tòa nhà cao tầng.

"Anh xin lỗi." Anh lặp lại một cách khô khan, từ chối đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào cho mình. Có trời mới biết anh đã trải qua như thế nào trong hai ngày chờ đợi Ada tỉnh lại, sợ hãi cùng thống khổ giống như sợi dây thừng quấn quanh cổ anh, theo thời gian càng ngày càng siết chặt, khiến anh không thở nổi.

"Tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình, Leon," cô thì thầm, ngữ khí có phần trấn an. Cô chỉ bị vài vết thương nhẹ——mặc dù vết thương nhẹ này luôn nhắc nhở cô về sự tồn tại của nó với một cơn đau giống như điện giật mỗi khi cô di chuyển, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ hối hận về sự lựa chọn của mình. Cô nghĩ, thoát khỏi bàn tay của Leon và áp mu bàn tay lên má anh, "Tôi vẫn còn sống."

Đây là điều duy nhất mà anh cho rằng mình cần phải cảm ơn Chúa. Leon nghĩ thầm.

"Như vậy anh bây giờ liệu có thể nói cho tôi biết làm sao anh tìm được nơi này." Ada cũng không có tốn thời gian chờ đợi Leon trả lời, trực tiếp đánh vỡ bầu không khí nặng nề bằng một chủ đề khác. Cô không muốn người đặc vụ cứ mãi chìm trong trạng thái này, dù sao thì không phải tất cả mọi chuyện đều đơn giản là được giải quyết sau khi cô giải cứu thành công đối phương, hai người bọn họ có thể sẽ còn phải đối mặt với nhiều trận chiến hơn nữa trong tương lai, như Leon đã nói, những kẻ đã thao túng anh bằng virus sẽ không biến mất chỉ vì anh đã kháng cự lại thành công.

"Tôi......" Leon dừng một chút, không biết nên trả lời như thế nào, Ada sẽ không nói cho anh địa chỉ nhà an toàn của cô, đặc biệt là căn nhà thuộc về phương án dự phòng này. Vì vậy, cách anh có được vị trí có lẽ sẽ không khiến Ada thoải mái.

"Anh điều tra tôi?" Cô trực tiếp hoàn thành những gì Leon do dự muốn nói ra, điều này khiến cho người đặc vụ vẫn luôn cúi đầu kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn cô như muốn xác nhận cảm xúc của cô. Ada nhướn mày thích thú, chờ đợi lời giải thích của đối phương.

Cô ấy nhìn qua cũng không giống như tức giận, phải không? Leon có chút không xác định nghĩ: "Nhưng em cũng đã đọc qua báo cáo nhiệm vụ của tôi cùng những dữ liệu bên trong thẻ nhớ." Anh lẩm bẩm phản bác, cho rằng cả hai người bọn họ đối với chuyện này hẳn là hòa nhau.

"Không phải là anh muốn cho tôi xem sao?" Ada cố ý kéo dài giọng nói để thể hiện sự ngờ vực của mình, cô nhìn chằm chằm người đặc vụ đang ngơ ngác với một nụ cười giảo hoạt, "Tôi lại cho rằng mật khẩu mà anh thiết đặt là một gợi ý để nhắc nhở tôi."

Leon sững sờ trong giây lát, nửa phút sau mới kịp phản ứng, anh rên rỉ một tiếng, cam chịu vùi mặt vào chiếc chăn đắp cho Ada. Thề có Chúa, lúc đặt mật khẩu anh hoàn toàn không có ý nghĩ này, chỉ là lúc đặt mật khẩu trùng hợp đã lâu không thấy đối phương, cho nên có chút nhớ nhung, được rồi, không chỉ có một chút.

"Dữ liệu điều tra rất toàn diện," Ada thuận miệng khen ngợi một câu, cô cũng coi như là từ bên trong thẻ nhớ lấy được sự trợ giúp nhất định, "Tôi nghĩ hiện tại anh có thể nói cho tôi biết phần còn lại của nội dung, về virus..." Mẫu virus đó, cô chợt nhớ tới nhiệm vụ của chính mình, "Xem ra, tôi lại không thể không đối mặt với một lần thất bại nữa trong công việc của mình, do anh."

"Nếu như ý của em là mẫu vật thu được ở Nam Phi," Leon ngẩng đầu, dời ánh mắt về phía chiếc bàn làm việc trong phòng, chiếc ống nghiệm sáng loáng đang được đặt ở đó, "Tôi trùng hợp cũng đem theo nó ra ngoài." Sau đó anh quay đầu lại, hướng Ada nở một nụ cười nhỏ tự mãn, "Tầm nhìn xa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro